Trên chiếc giường lớn, Diệu Tinh nằm đó giống như là một tượng gỗ bị tàn phá, ánh mắt cô trống rỗng không có một chút hơi thở của sự sống. Mái tóc rũ xuống, lòa xòa trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô. Những giọt nước mắt trong mắt cô đã chặn mất tầm nhìn của cô...
"Tôi nghĩ muốn đối xử với em thật tốt. Tôi cũng rất muốn đối với em thật dịu dàng. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Nhưng mà, ai bảo em vi phạm đến giới hạn của tôi, cũng thật hiếm khi tôi hòa nhã được như vậy… Trình Diệu Tinh, hôm nay tôi sẽ phải cho em biết, em là phụ nữ của người nào, muốn em phải nhớ, chọc giận tôi sẽ phải lãnh hậu quả gì..."
Những lời nói kia của Tiêu Lăng Phong vẫn quanh quẩn bên tai Diệu Tinh."Đây chính là giá cao khi dám chọc giận anh sao?" Diệu Tinh mêt mỏi nghĩ ngợi. Cô nằm lỳ ở trên giường, ngay cả một chút khí lực gần như cũng không có, chỉ cần chớp mắt, cô cũng cảm thấy mệt mỏi. Trên cánh tay trắng nõn, trên lưng, tràn đầy những dấu vết tím bầm.
Trận này gần như là một trò chơi bao ngược. Từ phòng khách đến phòng tắm, đến phòng ngủ... Nước mắt Diệu Tinh từ trong mắt chậm rãi chảy xuống. Lộp bộp! Rớt xuống trên tấm ga giường, phát ra âm thanh trầm thấp. Diệu Tinh cắn cắn đôi môi của mình, nhưng vẫn không sao khắc chế được nước mắt chảy ra.
Sau cùng, Tiêu Lăng Phong dụi tắt mẩu thuốc lá, phiền não khạc ra một luồng khói mù mịt. Anh nghiêng đầu qua một chút, nhìn Diệu Tinh vẫn không nhúc nhích như cũ, trong lòng của anh chợt thấy đau nhói một hồi. Trong phòng lò sưởi mở nhiệt độ vừa đủ, nhưng thân thể Diệu Tinh có chút phát run. Anh tự tay kéo chăn lên đắp cho Diệu Tinh. Sau đó ôm lấy cô từ sau lưng. Thân thể Diệu Tinh thực sự rất lạnh...
Một khắc kia khi ôm lấy cô, Tiêu Lăng Phong cảm nhận được rất rõ ràng, chút run rẩy của cơ thể Diệu Tinh. "Diệu Tinh." Anh khẽ gọi cô, trong giọng nói có đau đớn, có áy náy. Tiêu Lăng Phong từ từ gạt những sợi tóc ẩm ướt lòa xòa của Diệu Tinh ẹt ra. Nhẹ nhàng đặt lên trên gương mặt của Diệu Tinh một nụ hôn. Diệu Tinh chảy nước mắt, kêu gào, cầu xin anh tha thứ, giờ khắc này tất cả đều rõ ràng, nhưng mà... Ở một khắc kia lý trí của anh đã hoàn toàn tiêu mất. Những thứ này, không thể nào trở thành lý do để anh mềm lòng. Thêm nữa, sau đó ngay cả khóc Diệu Tinh cũng không khóc nữa, mà cô chỉ nắm thật chặt lấy tấm ga giường, nhắm mắt lại thật chặc...
"Bây giờ anh thấy áy náy sao?" Diệu Tinh chậm rãi lên tiếng hỏi. Anh đã từng nói, anh hối hận vì đã làm tổn thương cô. Đây chính là sự hối hận của anh sao? Hay là, đây chẳng qua anh chỉ tùy tiện nói một chút...
Cánh tay Tiêu Lăng Phong chợt cứng đờ.
"Thật xin lỗi, Diệu Tinh, thật sự rất xin lỗi!" Anh chậm rãi hôn lên trên vai sau đó hôn lên khắp người Diệu Tinh."Tôi đã quá kích động rồi!" Anh giải thích.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m "Diệu Tinh, em đừng rời khỏi tôi nhé, có được hay không?" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng hỏi.
Diệu Tinh chậm rãi thở ra một hơi, không rời đi, ở lại để chờ chết sao?
Diệu Tinh không trả lời, làm Tiêu Lăng Phong cảm thấy hoảng hốt."Diệu Tinh. Chẳng phải là em đã nói, em đã nợ tôi một lần đó sao! Em nói tôi có chuyện gì cần em làm thì nhất định em sẽ làm đó sao!" Giọng nói của anh nhẹ nhàng. Trong lòng lại âm thầm tự giễu cợt mình hèn mọn, Tiêu Lăng Phong, mày có phải là đàn ông hay không. Hắc... Tay anh nắm thật chặt lấy cánh tay đang để trên ga giường: "Hiện tại tôi muốn em không được rời khỏi tôi. Hãy ở lại bên cạnh tôi!" Anh nói xong liền thật nắm cánh tay của cô thật chặt:diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn "Diệu Tinh, em hãy ở lại bên cạnh tôi, có được hay không."
"Tôi không làm được!" Giọng nói của Diệu Tinh thật nhẹ nhàng, nhưng lời nói nghe lại tuyệt tình như vậy, quyết không chừa đường lui cho người khác.
"..." Trái tim của Tiêu Lăng Phong như bị trúng một kích nặng nề."Diệu Tinh..." Tiêu Lăng Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mệt mỏi của Diệu Tinh. Cô đã nói, nhưng nói lại không làm được?
"Tôi đã nói, nếu như tôi có thể làm được, thì tôi sẽ trở lại để làm. Nhưng chuyện này, Tiêu Lăng Phong à, đối với chuyện này, thì tôi không làm được!" Diệu Tinh mệt mỏi nói xong câu cuối…
Tiêu Lăng Phong cảm giác tâm tính thiện lương của mình giống như bị hung hăng xé nát."Trình Diệu Tinh, tôi cứ như vậy đã làm em ghét bỏ sao?" Anh từ từ chống thân thể ngồi dậy."Diệu Tinh, tôi biết tôi đã làm tổn thương em rất sâu, tôi cũng không dám yêu cầu sự tha thứ của em. Nhưng mà... Diệu Tinh, em hãy cho tôi một cơ hội để bù đắp lại cho em, có được hay không?"
"Tiêu Lăng Phong, tôi thật sự không quan tâm đến những tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi. Nhưng mà đối với chuyện của Mộ Thần thì, Tiêu Lăng Phong, cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ quên được..." Không quên được. Bàn tay của cô từ từ co lại, ngón tay nắm chặt xuống đệm giường.
Giọng nói của Diệu Tinh sâu kín, nhưng lại giống như một mũi dao găm đâm vào trong lòng của anh. Mộ Thần. Tiêu Lăng Phong nắm chặt quả đấm. Trình Diệu Tinh. Ở trong lòng em, đến cuối cùng tôi vẫn không thể sánh được bằng một người chết, có phải hay không... Bất kể tôi có làm thế nào, em cũng không hề động lòng, em chỉ nhớ rõ tôi đã gây ra cho em tổn thương...
Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại, cố gắng khắc chế bản thân mình. Tiêu Lăng Phong, mày không thể lại tiếp tục bị kích động. Tuyệt đối không thể. Mày đã làm tổn thương Diệu Tinh quá nhiều rồi...
Mãi lâu sau, anh mới từ từ buông hai chân xuống, đứng dậy, đi vào phòng tắm. Đứng ở dưới vòi hoa sen, anh điều dòng nước ấm đến mức thấp nhất. Nước chảy lạnh quá, lạnh thấu xương, đến cuối cùng trái tim của anh cũng cực kỳ lạnh lẽo, giống như bị ném vào trong một vùng trời đất toàn băng tuyết, cả người anh sắp đông cứng lại rồi...
Diệu Tinh đột nhiên chất vấn anh như vậy, nhất định không phải là không có nguyên nhân. Nghĩ đến lời của Alex, Tiêu Lăng Phong từ từ cuộn ngón tay lên. Chuyện này không thể loại trừ là đã có sự toan tính thiết kế. Mà Diệu Tinh có thể như vậy hỏi, cũng không thể loại trừ là có người đã bóng gió ra hiệu ngầm với cô...
Tiếng lách cách phát ra từ trong quả đấm nắm chặt. Diệu Tinh, tại sao, bất kể tôi có làm cái gì, cũng không thể nào bằng được một câu nói của người đàn ông kia...
Xuyên thấu qua tấm gương, sau khi nhìn thấy vết sẹo đạn bắn sau lưng của mình, dần dần, anh cảm thấy nỗi đau đớn đang từ nơi đó lan tràn đến tứ chi bách hài (*)...Nụ cười khổ sở từng chút dần lan tràn… Anh ngẩng đầu lên, mặc cho dòng nước lạnh như băng nước xối vào cơ thể của mình.
(*) Tứ chi bách hài: Dịch nghĩa: “Tứ chi bách hài” (四肢百骸) hay còn nói là “tứ chi bách thể” (四肢百体): tứ chi và trăm xương; chỉ các bộ phận của thân thể.
Nhìn lớp băng gạc thấm máu ướt dầm dề, Tiêu Lăng Phong chỉ biết cười khổ. Anh túm lớp băng gạc giật xuống, ném vào trong sọt rác. Tiêu Lăng Phong, hãy tỉnh táo lại một chút đi! Một người đàn ông không có trái tim, thật sự rất đáng sợ...
Phòng ngủ.
Diệu Tinh vẫn nằm ở chỗ đó như cũ, duy trì động tác lúc đầu. Điều chỉnh nhiệt độ bên trong phòng cao thêm một chút, Tiêu Lăng Phong tiến lại bên giường. Anh ngồi lên trên giường lại nằm xuống lần nữa. Lần này, anh không nằm gần sát lại với Diệu Tinh, mà cứ ở xa xa nhìn lại cô. Loại cảm giác rõ ràng có thể với tay đụng đến được người, nhưng lại giống như gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt làm cho Tiêu Lăng Phong hít thở không thông.
Trong phòng dần dần, không còn thấy lạnh như băng như trước nữa. Thân thể Diệu Tinh cũng dẫn buông lỏng. Sau đó cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trong giấc mộng, Diệu Tinh cảm thấy có luồng khí nặng nề bao bọc vây quanh người, đè nén làm cho cô đau đớn. Cô vô cùng sợ hãi, nhưng lại không cách nào tỉnh lại...
"Buông tôi ra, cầu xin anh..." Diệu Tinh khóc khe khẽ..."Đau quá..." Cô không sao chịu được loại này cảm giác bị đè nén này nữa. Tiêu Lăng Phong đứng dậy, vội vã mặc quần áo tử tế."Ti Khiết, tôi là Tiêu Lăng Phong đây, cô hãy tới nhà trọ của tôi một chút." Anh nói xong cúp điện thoại.
Dường như trời sáng đặc biệt muộn, thời gian tựa như cũng trôi qua đặc biệt chậm. Tiêu Lăng Phong ở trong phòng khách chờ bạn tốt của mình thông báo kết quả chuyện kiểm tra thân thể của Diệu Tinh.
"Tiêu Lăng Phong, anh có phải là đàn ông hay không hả?!" Theo tiếng cửa mở vang lên, một giọng nói tức giận truyền tới. "Nếu không phải nhìn thấy anh tâm tư đang phải chịu nhiều ưu phiền như vậy, tôi không giáo huấn anh một trận thì không thể!" Ti Khiết chăm chú nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, hận không thể thật sự dạy dỗ cho anh một trận.
"Cô ấy như thế nào?"
"Tại sao anh không thô bạo thêm một chút nữa, giết chết cô ấy luôn đi!" Ti Khiết trừng mắt."Thời gian sau này không cho anh được đụng vào cô ấy nữa. Còn có, về sau nếu anh còn làm người ta bị thương như vậy nữa, anh đừng có tìm tôi. Bà cô đây không phục vụ!" Lạnh lùng liếc Tiêu Lăng Phong một cái, Ti Khiết bước nhanh đi ra ngoài. Cầm thú, đúng là đồ cầm thú, cô thầm mắng...
Trên chiếc tủ nhỏ ở cạnh giường có để một hộp thuốc cao tiêu sưng. Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng thoa thuốc cao cho Diệu Tinh.
"Diệu Tinh, thật xin lỗi!" Anh nói xong, chậm rãi đặt một nụ hôn lên trên trán Diệu Tinh.
Từ trong túi áo truyền đến tiếng chuông điện thoại di động ong ong, theo bản năng Tiêu Lăng Phong cau mày.
"Này..."
"Tổng Giám đốc, đã xảy ra chuyện rồi..."