Mục lục
Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ViVu

Tiêu Lăng Phong lái xe giống như phát điên, lao nhanh trên đường, anh đã suýt đâm vào xe phía trước vài lần.

“Đứa bé bốn tháng.” Mấy từ đó quẩn quanh mãi trong đầu, không cách nào xua đi được, lúc này, đầu óc anh đã vô cùng hỗn loạn. Không cách nao suy nghĩ, chỉ có thế chạy như điên trên đường với tốc độ tối đa, thậm chí anh chạy ngược chiều, bị cảnh sát giao thông đuổi theo cũng không biết.

Đôi mắt anh đỏ tươi, hung hăng nhìn chằm chằm về phía trước, vì dùng quá nhiều sức mà đôi tay đang cầm tay lái mà trở nên trắng bệch.

Tại sao lại gạt tôi, tại sao lại phản bội tôi…

Rầm!! Cuối cùng, vào lần nhấn ga cuối cùng, xe tông vào hàng rào, đâm thẳng vào những cây to ven đường. Bốp!!! Trán anh đập xuống tay lái, lại bị bật lên, mảnh vụn thủy tinh văng đến, xẹt qua tay anh, trán anh. Anh cảm thấy có dòng chất lỏng chảy ra. Cảm thấy đau, nhưng… Tại sao ý thức của anh không hề mơ hồ. Ngược lại, càng ngày càng tỉnh táo, càng ngày càng đau… Đau như sắp chết đến nơi.

Anh không biết mình được đưa vào bệnh viện như thế nào, không biết cảnh sát giao thông sẽ xử phạt mình như thế nào, tất cả đều xảy ra quá đột ngột. Đến mức anh không thể tiếp nhận nổi. Đứa bé không phải của anh, Nhã Đình của anh, ngay từ ba năm trước đây đã phản bội anh rồi… Có lẽ, lúc mình có được Đường Nhã Đình, thì cô ấy đã ở bên người khác…

Haizz… Anh khẽ cười, cuối cùng bất tri bất giác ngất đi. Nhưng nắm đấm vẫn còn siết chặt…

Sân thượng bệnh viện…

“Thiếu chủ, Tiêu Lăng Phong xảy ra tai nạn xe!”

“Thế nào, anh ta biết chuyện đứa bé rồi hả?” Alex bình tĩnh quay đầu lại, giống như tất cả đều nằm trong dư đoán của anh. Trong mắt anh đầy vẻ trào phúng. “Hừ, so với dự đoán của tôi thì phản ứng còn lớn hơn, thật đúng là không có tiền đồ…”

Người đàn ông nghe thấy lời nói của Alex thì cúi đầu, thiếu chủ bọn họ, quả nhiên rất lạnh lùng, còn lạnh lùng hơn cả tin đồn.

“Tiêu Lăng Phong, anh cảm thấy đau đớn sao? Tôi cho anh biết, đây chẳng qua chỉ là một khởi đầu nho nhỏ mà thôi.” Alex nói xong, tay siết chặt lan can. Khớp xương trắng bệch hiện ra, và cả đáy mắt lạnh lùng làm người ta không rét mà run. “Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn anh ngay cả cơ hội để thở cũng không có, tôi muốn anh biết, mất đi thứ quan trọng nhất sẽ có cảm giác gì, không phải anh thích để người khác sống không bằng chết sao? Loại cảm giác này, anh sẽ nhanh chóng biết thôi…”

Hạ Cẩm Trình vội vội vàng vàng lao ra khỏi xe, anh vừa xuống máy bay, quay về công ty thì nghe thấy chuyện của Diệu Tinh, anh bị dọa sợ đến ngưng cả thở, Đường Nhã Đình, người phụ nữ độc ác này. Hạ Cẩm Trình mắng thầm.

“Diệu Tinh.” Hạ Cẩm Trình xông vào phòng bệnh, bác sĩ đang thoa thuốc giúp cô, trên cánh tay cô có hai vết roi ghê rợn. Chân mày Diệu Tinh thỉnh thoảng sẽ cau lại, trên chóp mũi toát ra lớp mồ hôi mỏng. “Diệu Tinh, em sao rồi?” Anh đau lòng cầm tay cô.

“Cẩm Trình, anh về rồi.” Diệu Tinh yếu ớt cười.

“Em sao rồi, có ổn không?” Hạ Cẩm Trình nuốt nước miếng. Hô hấp của anh vẫn chưa ổn định. Tại sao lại cố tình vào lúc anh không có ở đây lại xảy ra chuyện, nếu như anh đi đến tiệc rượu kia. Nhất định anh sẽ một tấc cũng không rời khỏi Diệu Tinh, như vậy thì Diệu Tình sẽ không bị tên khốn kia ức hiếp.

“Em không sao!” Bác sĩ thoa thuốc xong thì đứng lên. “Anh xem này, em vẫn ổn mà, một chút bất ổn cũng không có!” Một chút cũng không có…

“Em đã bị thương thành ra như vậy mà còn nói không sao!” Alex cầm theo khay thủy tinh đi đến. Nhìn thấy trong mắt Diệu Tinh có chút trách cứ, nhiều hơn là đau lòng… Vẻ đau lòng này làm Hạ Cẩm Trình vô cùng chua xót.

“Diệu Tinh, anh sẽ không để em phải chịu uất ức oan uổng như vậy!” Hạ Cẩm trình nói, trong mắt đầy căm hận, Đường Nhã Đình, cô đã không giữ lời, thì cũng đừng trách tôi. Anh vừa nghĩ vừa siết chặt tay.

Alex nhìn nắm đấm của Hạ Cẩm Trình, thoáng suy nghĩ. Anh ta biết chuyện gì sao! Hay là…Anh ta cũng không khống chế được, muốn nói cái tin tức kinh thiên động địa kia cho Tiêu Lăng Phong nghe, nêu như vậy, đối với Tiêu Lăng Phong mà nói thì, không thể nghi ngờ gì đó chính là một đả kích rất lớn! Ha ha ha… Tiêu Lăng Phong, anh thật đáng buồn, cũng thật đáng thương, nhiều năm nay, vẫn luôn chia sẻ đàn bà với người khác mà chẳng hề hay biết…

“Cẩm Trình, anh đang nghĩ gì vậy?” Diệu Tinh khẽ hỏi. Có đôi khi Diệu Tinh cảm thấy Hạ Cẩm Trình sâu thẳm đáng sợ. Lúc trước không phải anh ta rất thích Đường Nhã Đình sao? Nhưng từ khi nào, chỉ cần nhắc đến cái tên này thì anh ta đã không thể khống chế được sự thù hằn của mình…

“Không có việc gì.” Hạ Cẩm Trình lắc đầu một cái, xoay qua nhìn Alex. “Tôi biết rõ mình không có tư cách nói cảm ơn cậu, nhưng mà… Ngoại trừ câu này tôi không biết phải nói gì!”

“Thật ra thì anh không cần phải như vậy.” Alex mỉm cười, nụ cười vẫn trong sáng như xưa. “Tôi cũng quan tâm Diệu Tinh, cũng hi vọng cô ấy bình an, không phải sao!”

Hạ Cẩm Trình gật đầu một cái. Bàn tay đang đút trong túi quần siết chặt. Đúng lúc ấy, điện thoại của anh ta vang lên, nhìn dãy số trên màn hình, anh ta khẽ cau mày.

“Hạ Cẩm Trình, tên lừa gạt kia, anh sẽ không được chết tử tế…” Tiếng mắng chửi thô lỗ của Đường Nhã Đình truyền đến tai. Hạ Cẩm Trình đưa di động cách xa tai mình một chút, tránh đi cái âm thanh chói tai đó…

“Rõ ràng anh đã đồng ý sẽ không nói, Hạ Cẩm Trình, tại sao anh nói lại không giữ lời, tại sao anh nhất định phải hủy hoại tôi mới cam tâm, người có lỗi với gia đình anh cũng không phải là tôi, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tại sao???” Đường Nhã Đình gào thét, giọng nói đã khàn khàn.

“Cô nổi điên cái gì hả?” Hạ Cẩm Trình lạnh nhạt hỏi. Liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệu Tinh. Anh siết chặt ngón tay, sau đó mỉm cười, ý bảo Diệu Tinh anh đi ra ngoài nghe điện thoại. Bất chợt, anh cảm thấy mình thật dối trá, rõ ràng bản thân rất xấu xa, nhưng lại không muốn Diệu Tinh nhìn thấy mình bị thù hận vây quanh…

Alex nhìn Hạ Cẩm Trình đi ra ngoài, anh đặt nước xuống, đi tới bên cạnh Diệu Tinh, giơ tay lên, dịu dàng lau mồ hôi nơi chóp mũi cho cô.

“Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, anh ta là người làm việc lớn, có rất nhiều chuyện, em đừng quan tâm!” Anh nói xong, đỡ Diệu Tinh ngồi xuống.

Ngoải phòng bệnh. Không cần phải che giấu bất kỳ ai, cuối cùng oán hận của Hạ Cẩm Trình đã phun trào ra, ngay cả bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

“Đường Nhã Đình, cô chính là bà điên!” Anh nghiến răng nói. “Đột nhiên tôi phát hiện, đối với những người phát điên như cô, thương tiếc, chính là ngu không ai bằng.” Hạ Cẩm Trình tức giận nói.

“Anh thương tiếc tôi?” Đường Nhã Đình bật cười. “Anh không cần chọc người ta chết cười có được không?” Đường Nhã Đình tiếp tục cười. “Hạ Cẩm Trình, như vậy mà anh đã gọi là thương tiếc, vậy, anh mà độc ác thì sẽ làm ra chuyện gì nữa?” Tức giận qua đi, đột nhiên cô cảm thấy mình mà nổi điên, chỉ làm cho Hạ Cẩm Trình được như ý muốn mà thôi.

“Đường Nhã Đình, cô làm tổn thương Diệu Tinh hết lần này đến lần khác, thậm chí cả chuyện không bằng cầm thú như thế mà cô cũng làm ra được, cô không có ác độc sao? Rất tốt, Đường Nhã Đình, hôm nay chúng ta xem thử xem rốt cuộc ai mới là ngươi độc ác…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK