"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong gọi lên một tiếng, sau đó vội vội vàng vàng mở đèn. Khi nhìn thấy Diệu Tinh thì anh thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, cô ở nhà. Tiêu Lăng Phong thả đồ đang cầm trong tay xuống, đi tới, nhưng mà từ từ anh phát hiện ra dường như có chuyện gì đó không đúng. Diệu Tinh đang ngồi ở dưới đất, cúi đầu, cũng không hề nhúc nhích: "Diệu Tinh, em làm sao vậy?" Trên sàn nhà có rất nhiều đồ ném vương vãi, từ đồ ăn dinh dưỡng cho đến các quyển sách.
"Diệu Tinh?" DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn thời điểm Tiêu Lăng Phong nắm lấy bả vai của Diệu Tinh, anh mới cảm giác được thân thể của cô đang có chút phát run. "Diệu Tinh, em làm sao vậy? Có phải thân thể có nơi nào không được thoải mái hay không?"
"Tiêu Lăng Phong, em đau quá." Diệu Tinh ở trên đất nghẹn ngào nói.
"Em làm sao vậy? Bị đau ở nơi nào?" Tiêu Lăng Phong bị dọa sợ, hỏi: "Có phải lại bị đau bụng hay không? Tại sao lại không gọi điện thoại cho anh?" Tiêu Lăng Phong nói xong vội vội vàng vàng ôm lấy Diệu Tinh: "Đừng sợ, ánh sẽ đưa em đi bệnh viện."
"Không phải vậy." Diệu Tinh lắc đầu: "Không phải là đau bụng, mà là ở nơi này..." Diệu Tinh nói xong liền đưa tay đặt ở trên ngực: "Em đau ở chỗ này!"
Tiêu Lăng Phong đã bước chân ra, nhưng chân anh chợt cứng đờ. Nhìn nước mắt trên mặt Diệu Tinh, trong ngực của anh buồn buồn đau nhói một hồi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy!" Đặt Diệu Tinh xuống, Tiêu Lăng Phong lau nước mắt cho Diệu Tinh. "Ai đã tới đây vào nhà vậy?" Bằng không không thể nào Diệu Tinh lại có thái độ như vậy.
"Đường Nhã Đình." Diệu Tinh ngẩng đầu lên nói.
Nghe Diệu Tinh nói như vậy, ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn trong lòng Tiêu Lăng Phong lại trở nên căng thẳng. Tại sao cô ta lại tới nơi này như vậy? Anh nghĩ muốn mang Diệu Tinh từ trong biệt thự ra đến ở nơi này, chính là vì muốn tránh để cho hai người bọn họ gặp mặt nhau, thế nhưng mà Đường Nhã Đình lại vẫn đuổi theo tới đây được.
"Thế nào, có phải là cô ta đã nói cái gì hay không?" Tiêu Lăng Phong hỏi, giọng nói đầy sự bất an. Như thế nào lại khiến cho Diệu Tinh trở nên bị kích động như vậy.
"Cô ta đã tới đây, cô nói muốn em phải chăm sóc thật tốt cho đứa trẻ trong bụng." Diệu Tinh nói xong lại nghẹn ngào lên tiếng: "Tiêu Lăng Phong đây là đứa nhỏ của em, là con của em!" Diệu Tinh nắm thật chặc lấy áo của Tiêu Lăng Phong nói thổn thức.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong đau lòng kéo cô lại: "Không nên suy nghĩ bậy bạ. Đứa nhỏ là của em, không có ai có thể cướp nó khỏi em được!" Tiêu Lăng Phong bảo đảm: "Diệu Tinh! Anh và cô ta không có gì hết, em hãy tin tưởng anh!" sau đó Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hôn lên trên mái tóc của Diệu Tinh.
"Em có thể tin tưởng ở lời nói của anh sao?" Diệu Tinh hỏi: "Tiêu Lăng Phong, em thật sự rất sợ, em chỉ sợ mình sẽ không thể có được đứa bé này." Diệu Tinh nói gần như cầu xin.
"Dĩ nhiên là em có thể!"Tiêu Lăng Phong gật đầu: "Diệu Tinh, rốt cuộc là anh đã làm sai điều gì, để cho em không có lúc nào là không cảm thấy hoài nghi anh vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi, ngón tay siết chặt thêm vài phần. "Đây cũng là đứa con của anh, em cảm thấy anh sẽ làm thương tổn đến nó hay sao?"
Diệu Tinh ngẩng đầu lên muốn nói, không phải là em không tin anh, nhưng mà từ khi nghe thấy ba ba của đứa trẻ nói một câu ở trong phòng ngủ, Diệu Tinh lại nghĩ đến những lời nói kia của Đường Nhã Đình...
"Đúng như vậy, anh chính là ba ba của đứa trẻ, cho nên, ai là mẹ của đứa trẻ, căn bản cũng không quan trọng! Có phải hay không..."
"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong nổi giận. Đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy. Từ ngày kiểm tra ra chuyện Diệu Tinh mang thai cho tới nay, cô vẫn luôn giữ một bộ dạng không mặn không lạt như vậy. Bất kể anh có làm như thế nào, cô đều tỏ vẻ bất mãn: "Trình Diệu Tinh, em có biết em hỏi anh như vậy đã làm cho anh cảm thấy mệt mỏi đến thế nào hay không?" Tiêu Lăng Phong hỏi: "Bất kể là anh có làm cái gì, em cũng đều mang cái bộ dáng này! Có phải là em cảm thấy anh thật sự đích thực là một loại người ti tiện hay không! Em căn bản không cần để ý đến anh, em, TMD (câu chửi, nghĩa giông như câu - con mẹ nó) lại muốn anh áp cái mặt nóng của mình lên trên cái mông lạnh của em hay sao!" Tiêu Lăng Phong buông Diệu Tinh ra! Vốn dĩ là trong lòng có chuyện nhưng lại không thể nói ra được, bởi vì tâm tình của Diệu Tinh vẫn luôn xuống thấp, cho nên anh không muốn có những chuyện khác làm ảnh hưởng đến tâm tình của Diệu Tinh. Nhưng là hôm nay anh thật sự cũng không thể chịu đựng được nữa rồi! "Diệu Tinh, vì sao em lại không thể tin tưởng anh vô điều kiện một lần như vậy? Bất kể là ai, cho dù chỉ là một câu nói thôi, cũng đã có thể làm cho em ngược lại mà hoài nghi nha như vậy! Anh đã làm nhiều như vậy, nhưng mà cũng không thể đổi lấy được một chút tín nhiệm của em hay sao?" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng kêu lên.
Đột nhiên Tiêu Lăng Phong tơ tiếng la hét như vậy, đã hù dọa cho Diệu Tinh sợ đến mức giật nảy mình một hồi.
"Anh cho rằng em muốn như vậy sao?" Diệu Tinh hỏi. "Tiêu Lăng Phong, em cũng muốn tin tưởng vào anh, nhưng mà em thật sự thấy rất bất an. Ở thời thời khắc khắc em đều lo lắng nghĩ ngợi chỉ một giây kế tiếp sau đấy thì chuyện gì sẽ phát sinh nữa đây! Em lo lắng ba ba và mẹ của em lại đột nhiên gọi điện thoại. Em lo lắng chờ khi con đã ra đời rồi, thì anh đột nhiên nói: Trình Diệu Tinh. Đứa bé này từ nay về sau sẽ không còn lien quan gì với em nữa!"
"Anh đã nói rồi, sẽ không có ai đến tranh giành con của em hết, em còn muốn thế nào nữa?"
Nghe những lời Tiêu Lăng Phong nói, Diệu Tinh đột nhiên cười lên một chút! Cô cười, nhưng nước mắt lại chảy tràn ra mạnh mẽ hơn. Anh chỉ nói chắc là sẽ không cướp đi đứa con, anh căn bản cũng không hề nghĩ tới về sau này, cũng không từng nghĩ, chờ khi đứa con đã ra đời rồi, hai mẹ con cô sẽ như thế nào...
"Anh có biết hay không, em thật hối hận!" Hối hận vì đã ký vào bản hợp đồng kia. Hối hận vì đã dùng đứa con để làm lợi thế cho mình, hối hận vì đã không thể khống chế được trái tim của mình, để cho mình trầm luân vào tình yêu với Tiêu Lăng Phong.
"Em hối hận cái gì? Hối hận vì đã cùng với anh sao?" Tiêu Lăng Phong cười một tiếng: "Trình Diệu Tinh, hiện tại em có hối hận cũng đã muộn rồi! Coi như em có không muốn cùng với anh, coi như em không tín nhiệm anh, em cũng phải chấp nhận thôi." Tiêu Lăng Phong nói xong tức giận xoay người, một cước đá luôn cuốn sách ở bên chân sách mình đi rất xa, sau đó tức giận rời đi.
Rầm! Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh liền lập tức vang lên một tiếng chấn động trời xanh. Diệu Tinh nhắm mắt lại, cô cầm lấy chiếc đệm kê sau lưng ôm vào trong ngực. Trình Diệu Tinh, tại sao mày lại có thể tham lam như thế. Anh ấy đã nói sẽ không cướp bảo bảo đi rồi, làm sao mày lại còn có thể tham lam muốn anh ấy cam kết...
Tiêu Lăng Phong ngồi vào trong xe, dùng sức đóng cửa xe lại. Một giây kế tiếp chiếc xe liền xông ra ngoài thật nhanh.
"Anh ta chính là Tiêu Lăng Phong?" Một giọng nói trầm ổn, lạnh lùng nhưng không cách nào che dấu ddwwocj ngữ điệu già nua.
"Vâng! Anh ta chính là Tiêu Lăng Phong, Trình Diệu Tinh là tình nhân của anh ta, đang ngụ ở tầng 5, hiện tại cô ta đang mang thai được bốn tháng!" Cung kính trần thuật lại kết quả đã điều tra ra ngoài: "Lão gia, chuyện chúng ta tới thành phố T này có cần phải nói cho Thiếu chủ hay không ạ?"
"Tạm thời chưa cần!" Ông cụ cự tuyệt: "Cũng không cần phải thông báo cho Minh. Tôi đây cũng muốn nhìn một chút xem cô ta là dạng phụ nữ như thế nào, mà lại có thể khiến cho cả hai đứa cháu nội của tôi đều phải thần hồn điên đảo như vậy! Đi trước đi!" Theo sự ra lệnh của ông cụ, chiếc xe nhanh chóng biến mất, đêm lại khôi phục lại sự an tĩnh yên ả...
Tiêu Lăng Phong ngồi một mình ở trong quán rượu, một khoảng thời gian không nhiều nhưng ở trước mặt của anh đã bày đầy những chiếc bình rỗng không. Anh nằm soài ra ở trên bàn, sự không tín nhiệm lẫn thờ ơ của Diệu Tinh giống như là một lưỡi dao găm sắc nhọn đâm vào trong trái tim của anh. Trình Diệu Tinh, vì hai chúng ta, tất cả những gì không thể làm, anh cũng đã cố hết sức để làm, kết quả lại chỉ đổi lấy được hai chữ hối hận của em như vậy thôi sao?" Ha ha... Tiêu Lăng Phong cười khổ. Có phải là do anh đã yêu em trước, cho nên anh đã thua rồi hay không." Ở chung với nhau một chỗ lâu như vậy, Diệu Tinh cũng chưa từng biểu lộ ra vẻ mặt hay bất kỳ cảm giác nào đối với anh, lại càng chưa từng bao giờ nói rằng cô thương anh...
Ực ực ực, Tiêu Lăng Phong dốc ngược chiếc bình lên, anh uống một hơi cạn đến nửa bình rượu...
Đường Nhã Đình lau qua một miệng chút, vẩy vẩy những giọt nước ở trên tay trên của mình ra, thời điểm đi xuyên qua đám người, cô nhìn thấy trước quầy ba có một bóng người.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình gần như không thể tin được vào những gì mà mắt mình đã nhìn thấy. Kể từ khi Trình Diệu Tinh mang thai, mỗi ngày Tiêu Lăng Phong đều trở về nhà sớm một chút, ngay cả chuyện của công ty chỉ cần không phải cần đến anh xử lý, anh cũng sẽ giao lại cho Lãnh Liệt. Hôm nay...
"Ha ha... Thế nào… Không phải là Trình Diệu Tinh đã thật sự làm ầm ĩ với anh đấy chứ?" Đường Nhã Đình từ từ đi tới: "Lăng Phong?" Đường Nhã Đình khẽ gọi một tiếng nhìn Tiêu Lăng Phong đã say đến không có một chút phản ứng, vẻ tươi cười ở khóe miệng tràn ra