Tiêu Lăng Phong liếc mắt nhìn bộ dáng sợ hãi của hai đứa bé. Anh đè xuống lửa giận trong lòng. "Cô cứ tùy tiện đi!" Tiêu Lăng Phong thờ ơ nói. "Hôm nay tôi cần phải nói hết mọi chuyện cho thật rõ ràng. Về sau này chính bản thân cô hãy tự giải quyết cho tốt!"
"Tiêu Lăng Phong. Anh cho rằng bây giờ anh nói rõ ràng những chuyện này thì hữu dụng hay sao?" Đường Nhã Đình lớn tiếng hỏi. "Anh đừng có nằm mộng! Trình Diệu Tinh sớm đã không còn cần đến anh nữa. Cô ta đã ở chung một chỗ cùng với Carlos, sống chung với nhau lâu như vậy, anh cảm thấy cô ta còn sẽ trở về nữa sao? Đừng có nằm mộng!" Đường Nhã Đình cười, "Coi như anh không ngại cô ta đã từng ngủ với người khác, thì cũng phải xem cô ta có nguyện ý muốn trở lại bên cạnh anh hay không chứ!"
"Cô nói gì?" @MeBau*[email protected]@ Tiêu Lăng Phong cắn răng, đột nhiên nắm lấy cổ Đường Nhã Đình. Tay của anh không ngừng dùng sức, Đường Nhã Đình khó chịu bởi vì hít thở không thông mà hai gò má đỏ bừng lên.
"Đường Nhã Đình, vốn dĩ tôi nghĩ muốn lưu chút mặt mũi cho cô ở trước mặt con của mình, nhưng mà bây giờ xem ra, hình như là tôi đã một mình quá mức tình nguyện rồi!" Tay của Tiêu Lăng Phong không ngừng dùng sức. "Cô nhớ kỹ cho tôi, nếu như cô còn dám vũ nhục Diệu Tinh một câu. Tôi, sẽ, giết, cô." Lạnh lùng nói xong câu nói, Tiêu Lăng Phong buông tay ra, lưu lại trên cổ Đường Nhã Đình một vết dấu tay thật sâu.
"Tiêu Lăng Phong, anh cho rằng anh giết tôi thì có thể giải quyết được vấn đề hay sao?" Khụ… khụ, Đường Nhã Đình kịch liệt ho khan một tiếng... "Anh đừng có si tâm vọng tưởng."
"Ha ha..." Tiêu Lăng Phong cười nhẹ. "Giết cô, quả thật là không thể giải quyết được vấn đề gì, nó chỉ làm dơ bẩn tay của tôi mà thôi. Nếu như cô muốn hai đứa bé này không còn mẹ nữa. Đường Nhã Đình, vậy thì cô cứ việc căn cứ theo tâm ý của mình mà làm đi!" Tiêu Lăng Phong chậm rãi ghé sát vào bên tai Đường Nhã Đình. "Hôm nay, tôi rất bình tĩnh hòa nhã mà thông báo cho cô biết, không cần phải chờ tôi nói, vẻ mặt của cô đã thông báo cô cũng không có sự kiên nhẫn nào hết!"
Đường Nhã Đình suýt nữa thì không chống đỡ nổi thân thể của mình. Anh vậy mà cũng dùng hai đứa bé để uy hiếp cô.
"Tôi đã không còn gì để nói nữa rồi!" Tiêu Lăng Phong cười một tiếng. "Cứ như vậy đi! Đường Nhã Đình, tôi khuyên cô một lần cuối cùng, hãy tự lo cho bản thân mình thật tốt đi, đừng nên tự chặt đứt đường lui của mình. Hơn nữa, cũng đừng làm gì khiến cho những đứa con của cô cũng cảm thấy sợ cô!"
Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nói xong một câu, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy ở cửa có một người đi tới. Diệu Tinh! Trong lòng Tiêu Lăng Phong liền rơi bộp một tiếng. Anh nhìn Đường Nhã Đình cùng hai đứa bé ở bên cạnh một chút, thầm kêu lên một tiếng không hay rồi. Nhưng mà anh đã không còn kịp rời đi nữa, Diệu Tinh đã nhìn thấy phía bên này.
Diệu Tinh nhìn sự né tránh trong mắt Tiêu Lăng Phong, trên bờ môi tràn ra một nụ cười.
"Tiêu tổng thật là thật hăng hái!" Diệu Tinh đi tới, cô lộ ra một nụ cười vô hại.
"... Diệu Tinh!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong thấp xuống, có chút lo lắng mất tự nhiên, giống như là bị bà xã bắt được quả tang mình đã đi ngoại tình vậy.
"Đấy chắc là hai đứa con của anh phải không?" Diệu Tinh ngồi xổm xuống nhìn hai đứa bé ở trước mắt. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn "Thật là xinh đẹp!" Diệu Tinh khen ngợi tự đáy lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt láng mịn của đứa trẻ." So với ảnh chụp đúng là còn đáng yêu hơn!" Diệu Tinh nói xong ngẩng đầu lên nhìn Đường Nhã Đình một chút. "Đứa nhỏ thật rất giống cô đó!"
Ngực Đường Nhã Đình phập phồng kịch liệt, nhìn Diệu Tinh đến gần đứa con của mình, cô liền cực kỳ bất an. Nhìn nụ cười trong mắt Diệu Tinh, cô nhớ tới câu nói kia "Vậy cũng phải xem cô còn có thể nhìn thấy con của cô lớn lên hay không đã!"
Ầm… Trong đầu của Đường Nhã Đình nổ vang một tiếng. "Cô đừng đụng đến hai đứa bé!" Đường Nhã Đình kích động đẩy Diệu Tinh ra., Diệu Tinh tránh né không kịp liền ngã ra trên mặt đất.
Nhìn thấy mẹ nổi giận một lần nữa, hai đứa bé có chút trợn mắt há mồm. "Mẹ..." Trong giọng nói của lũ trẻ mang theo một chút run rẩy bất an.
"Đường Nhã Đình, cô làm cái gì vậy?" Thấy Diệu Tinh bị đẩy ngã. Tiêu Lăng Phong vội vàng đi tới đỡ Diệu Tinh dậy. "Em có làm sao không, ngã có đau không?" Anh đau lòng phủi phủi lòng bàn tay Diệu Tinh. Trên cổ tay của cô, dấu tích vết thương hôm Đường Nhã Đình bị cào rách vẫn còn có thể nhìn thấy được rất rõ. Trong lòng Tiêu Lăng Phong hung hăng đau nhói một cái. Anh xoay mặt nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Đình, giống như hận không thể nuốt sống cô được.
Diệu Tinh không lên tiếng, chẳng qua là khiêu khích nhìn Đường Nhã Đình. Nhìn ánh mắt đắc ý của Diệu Tinh, Đường Nhã Đình tức giận, cầm chiếc túi của mình ở trên bàn lên, sau đó đập về phía Diệu Tinh.
"Diệu Tinh cẩn thận." Tiêu Lăng Phong kêu lên một tiếng nhào qua ôm lấy Diệu Tinh.
"Bịch! Choang!" Sau tiếng va chạm nặng nề, là tiếng cái ly rơi xuống trên mặt đất vỡ vụn. Tiêu Lăng Phong che cái ót. Trong lòng bàn tay anh là một mảng vết máu màu đỏ.
"A! Ô ô..." Hai đứa bé nhìn thấy tình cảnh như thế cũng bị dọa sợ, bọn chúng lớn tiếng khóc òa lên. "Ba ba, con hơi sợ..."
Nghe tiếng khóc của hai đứa trẻ, Đường Nhã Đình đột nhiên tỉnh táo lại. Cô nhìn vào bàn tay của mình. Sau đó cúi người xuống muốn ôm lấy hai đứa bé, không nghĩ tới hai đứa bé lại sợ hãi né tránh.
"Tiểu Triết, tiểu Na!" Giọng nói của Đường Nhã Đình mang theo vẻ run rẩy. "Đừng sợ, đến bên mẹ đi nào. Đường Nhã Đình giang hai cánh tay, nhưng mà cả hai đứa bé lại càng nhích ra xa nhiều hơn!
"Trình Diệu Tinh, cái đồ đê tiện này! Đều là do mày làm hại!" Đường Nhã Đình mắng to, xông tới, tay giơ lên về hướng Diệu Tinh đập xuống.
"Cô làm ầm ĩ đã đủ chưa vậy?" Tiêu Lăng Phong kịp thời nắm lấy cổ tay của Đường Nhã Đình. "Cô vẫn không ngại vứt bỏ mất thể diện ở ngay trước mặt đứa con của mình như vậy không đủ sao?" Anh lạnh lùng nói.
"Tôi mất thể diện!" Đường Nhã Đình kêu to."Rõ ràng là cô ta đã làm hại!" Đường Nhã Đình chỉ vào lỗ mũi của Diệu Tinh. "Là cô ta đã cố ý, là cô ta khiến cho đứa con của tôi sợ hãi tôi! Trình Diệu Tinh, tôi giết cô!" Đường Nhã Đình hô to giùng giằng tiến lên. Tiếng khóc của hai đứa bé vang lên to hơn. "Tiêu Lăng Phong, anh buông tôi ra!"
"Đường Nhã Đình, chỉ cần có tôi ở đây, cô đừng hòng nghĩ đến chuyện làm thương tổn đến Diệu Tinh!" Anh hô to,
Ô ô... Bọn trẻ khóc váng lên to hơn nữa. Đường Nhã Đình nhìn bộ dáng sợ hãi của hai đứa con mình, trái tim giống như là bị vỡ vụn ra vậy. Diệu Tinh cũng ngăn chặn lên ngực. Mẹ... Vô số ban đêm, cô mơ thấy tiếng khóc của đứa con. Diệu Tinh nhắm mắt lại thật chặt, những tiếng khóc kia của lũ trẻ con đã làm cho đầu của cô đau quá...
"Trình Diệu Tinh, người mà cô hận chính là tôi! Tại sao cô lại muốn làm tổn thương đến những đứa con của tôi như vậy?" Đường Nhã Đình kêu to.
"Tôi làm tổn thương đến bọn chúng từ lúc nào kia chứ?" Diệu Tinh ngẩng đầu lên, trong mắt cô chỉ thấy cái nhìn đầy vẻ lạnh lùng. "Đường Nhã Đình, là do bộ dáng đáng sợ của cô đã hù dọa bọn trẻ con khóc. Bọn trẻ khóc, cô cũng thấy đau lòng. Như vậy cô có biết, đứa con của tôi đã chết rồi thì sao?" Ánh mắt của Diệu Tinh lạnh quá, giọng nó cũng cực kỳ lạnh, mang theo hận ý dữ tợn.
"Là do chính cô không bảo vệ được nó, chuyện đó có quan hệ gì với tôi!" Đường Nhã Đình kêu to. "Trình Diệu Tinh, nếu nhe cô dám làm tổn thương đến đứa con của tôi, tôi sẽ liều mạng với cô!"
"Cô cứ yên tâm. Tôi sẽ không động đến bọn trẻ, nhưng mà cô...Hừ!” Diệu Tinh cười lạnh. "Muốn tìm tôi liều mạng, thì phải xem cô có bản lãnh để ôm giữ lấy cái mạng của cô hay không đã..."
Đường Nhã Đình lùi lại phía sau một bước. "Cô, cái đồ ma quỷ này, đồ ma quỷ!" Đường Nhã Đình run rẩy, chỉ vào Diệu Tinh.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong cố gắng nắm lấy tay Diệu Tinh.
"Buông tôi ra!" Diệu Tinh dùng sức đẩy Tiêu Lăng Phong một cái. Vốn dĩ đầu anh đang có chút choáng váng, người lại bị đẩy một cái nặng nề, Tiêu Lăng Phong gần như đứng không vững.
"Còn anh nữa, Tiêu Lăng Phong! Anh đừng tưởng rằng anh như vậy, thì đã đủ chuộc tội rồi đâu. Cái giá mà anh phải trả, còn rất nhiều đó. Còn có..." Diệu Tinh cười đến gần Tiêu Lăng Phong. "Hai đứa bé này còn không giống anh bằng Evan giống anh đâu..."