"Trình tiểu thư, Thiếu chủ muốn ngài đi xuống lầu dưới dùng cơm."
"Cảm ơn, bất quá không muốn phiền toái, lúc này tôi chỉ muốn rời đi thôi." Diệu Tinh nhìn cô gái kia nghiêm túc nói.
"Thiếu chủ đã dặn đưa ngài đi ăn bữa tối ạ!" Người phụ nữ kia gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Diệu Tinh nở một nụ cười chua xót, đây là ý gì, định giam lỏng cô sao?
Lầu dưới an tĩnh không có có một chút âm thanh nào, nhìn ra bên ngoài cửa sổ đen như mực, Diệu Tinh gần như hoài nghi không phải nơi này bị ngăn cách với thế giới đấy chứ. Món săn trong bữa ăn tối cực kỳ phong phú, thời điểm ngồi xuống, Diệu Tinh mới phát hiện ra, từ tối hôm qua mình thật sự cũng chưa hề ăn thứ gì, uống đầy một bụng rượu, lại còn bị Tiêu Lăng Phong gaiyf vò một trận như vậy...
Diệu Tinh cười, cực kỳ biết điều ngồi ăn bữa ăn tối, sau đó đi lên lầu, nhưng đứng ở trong hành lang, cô lại quên mất, vừa mới rồi cô đã đi từ trong gian phòng nào ra ngoài. Rốt cuộc, Mộ Sở có thân phận gì? Bây giờ nghĩ lại, cho tới bây giờ hành tung của anh đều là mơ hồ không chừng...
"Trình tiểu thư, cô đứng ở đây làm cái gì?" Đột nhiên có một giọng nói lạnh như băng vang lên dọa Diệu Tinh giật mình. "Phòng của ngài ở chỗ này." Người phụ nữ kia nói, rồi dẫn theo Diệu Tinh đi tới trước cửa một căn phòng. Thật kỳ quái, cô gái kia cũng không hề giúp cô mở cửa, mà sau giây phút xác định nhìn thấy rõ thì xoay người rời đi.
Diệu Tinh có một chút nghi ngờ, nhưng lại cũng không có sự lựa chọn khác, nơi này là nơi nào cô cũng không có cách nào để xác định, làm sao để có thể rời đi khỏi đây.
Tách. Cô vặn mở khóa cửa, cửa phòng vừa mở ra đồng thời có tiếng thở gấp bị đè nén vang lên mập mờ cùng lúc truyền đến. Sau lưng Diệu Tinh chợt cứng đờ, cô không xa lạ gì đối với loại âm thanh như thế này...
Dương Nhược Thi ôm thật chặc lấy Mộ Sở, không lưu loát và chủ động biểu diễn dịch chuyển vô cùng tinh tế. Cặp mắt của cô hàm chứa nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Mộ Sở. Nỗi đau đớn thật sự khó có thể chịu được, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nhưng mà vì để giữ Mộ Sở ở lại, Dương Nhược Thi cô chấp nhận. Ánh mắt Dương Nhược Thi lặng lẽ nhìn về phía cánh cửa, nhìn vẻ không cách nào tin nổi trong mắt Diệu Tinh, cô đắc ý rên lên một tiếng.
"A Sở! Anh đừng rời khỏi Nhược Thi có được hay không?" Cô nghẹn ngào: "Cho dù, cho dù… A Sở có yêu người khác cũng được, chỉ cần đừng đuổi em đi, hãy để cho em được ở lại bên cạnh anh! Được không?"
"Nhược Thi, cô bé ngốc này, làm sao anh lai thích người khác được chứ?" Anh thương tiếc khẽ hôn lên nước mắt của Dương Nhược Thi. Mộ Sở, anh thấy rõ rồi chứ, đây mới chính là người phụ nữ mà anh cần phải toàn tâm toàn ý, ngay cả tánh mạng của mình không quan tâm để bảo vệ, cô mới đáng giá để cho anh yêu.
Cạch! Diệu Tinh hạ tay mình từ trên tay cầm cửa xuống, cô xoay người tránh đi chỗ khác. Bảo người dẫn cô đi tới nơi này, chính là vì muốn để cho cô nhìn thấy một màn này hay sao?
Nghe tiếng động ở cửa, Mộ Sở xoay mặt lại, nhìn thấy bóng dáng Diệu Tinh chợt lóe lên, anh kéo chiếc chăn mỏng qua che đậy lên người Dương Nhược Thi: "Chờ anh một chút!" Mộ Sở nói xong liền nắm lấy chiếc áo ngủ nhanh chóng đi ra ngoài...
Sắc mặt Dương Nhược Thi đỏ hồng, cô ngồi dậy nở nụ cười. Thì ra là, chiêu chủ động trong tình cảm này của cô thật sự có hiệu. Bất quá chỉ là mấy câu nói động lòng người kia, bất quá chỉ là mấy giọt nước mắt kích động, Mộ Sở sẽ muốn cô...
Nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn màu đỏ đã được lau đi, Dương Nhược Thi thoáng chút cười, dần dần nụ cười phai nhạt đi. A Sở, sớm biết sẽ gặp được anh, em nên vì anh để bảo vệ cho mình thật tốt.
Mộ Sở ba bước cũng dồn thành hai bước đuổi theo Diệu Tinh. Anh đưa ra cánh tay dài của mình ra lôi kéo cổ tay Diệu Tinh.
"Làm sao mà em chạy nhanh như vậy, không muốn vào xem một chút sao?" Mộ Sở cười xấu xa.
"Buông tay!" Trong mắt Diệu Tinh tràn ngập đủ sự chán ghét. Cô còn có thể ngửi thấy được mùi ở trên người Mộ Sở, cái mùi này tỏa ra đã hun cô có chút buồn nôn.
"Chúng ta cũng là người giống nhau, em có tư cách gì mà chán ghét tôi? Tôi dám khẳng định, thời điểm ở dưới người Tiêu Lăng Phong, em còn…"
"Dâm dẫng hơn bất luận kẻ nào khác, đúng không?" Diệu Tinh nhìn Mộ Sở cười nhận lấy lời nói, "Anh không cần ngượng ngùng, tôi nghe đã thành thói quen rồi, bất kể lời nói nhục mạ nào cũng đều không thể làm cho tôi bị tổn hại."
Nhìn bộ dạng của Diệu Tinh tràn ngập vẻ phớt tỉnh như không, trong long Mộ Sở chợt bị kéo đau một hồi. Anh vốn định nói như vậy, nhưng mà… Khi lời nói kia lại được từ chính trong miệng của Diệu Tinh, không chút kiêng kỵ, mà nói ra như vậy, Mộ Sở lại không cách nào tiếp nhận được…
"Nhìn thấy một màn như vậy, em cảm thấy rất đau lòng phải không? Có phải là em cảm thấy, giống như đang nhìn thấy Mộ Thần phản bội lại em hay không?" Mộ Sở nhìn Diệu Tinh vẫn giữ bộ dạng vẻ không chút quan tâm kia, liền hận đến cắn răng nghiến lợi.
Mộ Sở tàn nhẫn nhắc nhở nỗi đau làm Diệu Tinh một hồi giật mình. Cô thu hồi lại nụ cười chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Tại sao nhất định phải dùng tới Mộ Thần để chọc tôi đau đớn như vậy?" Diệu Tinh thì thầm hỏi. Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như là không có biện pháp nào để thừa nhận dù chỉ một chút sự ưu thương nặng nề kia vậy.
"Đau đớn sao?" Mộ Sở giống như đang nghe thấy chuyện cười vậy! "Em sẽ đau lòng sao? Tôi xem ra em và Tiêu Lăng Phong quấn lấy nhau rất vui vẻ như thế! Em cũng sẽ đau lòng sao?"
Diệu Tinh cúi đầu, đau lòng nhắm lại ánh mắt, mới vừa rồi trong nháy mắt, quả thực cô có chút ít cảm xúc như vậy. Cô thật sự cảm thấy giống như nhìn thấy Mộ Thần đang phản bội mình vậy. Nhưng chỉ một giây kế tiếp. Cô đã tỉnh táo lại. Đó không phải là Mộ Thần, Mộ Thần không bao giờ có thể đối xử với cô như vậy.
"Rất đau lòng, đúng không?" Mộ Thần cười."Vậy là em đã hiểu, năm đó Mộ Thần đã đau khổ …"
Diệu Tinh lùi về sau một bước đụng vào trên vách tường. Tận mắt nhìn thấy bóng lưng phản bội của cô anh có đau lòng không? Mộ Thần, nếu như anh, hoặc là tận mắt nhìn thấy em trở nên không chịu được như thế này, có phải là anh cũng sẽ giống như bọn họ hay không, cũng sẽ cảm thấy em rất ghê tởm, cảm thấy em bẩn thỉu đến mức, có tắm nữa thì cũng không thể sạch sẽ được đúng không...
************
Mộ Sở nhìn dáng vẻ thống khổ của Diệu Tinh, trong lòng anh có chút khoái cảm khi đã trả thù thành công, nhưng cũng có một chút co rút đau đớn! Tại sao cô lại xuất hiện tại nơi này? Tại sao anh lại muốn cô sẽ nhìn thấy những cảnh này...
"Mộ Sở, thật ra thì… Cho đến bây giờ em mới biết, hóa ra anh lại hận em đến như vậy." Diệu Tinh ngẩng đầu lên: "Những thứ này em đều đáng phải nhận!" Mộ Sở gật đầu.
“Vì Đường Nhã Đình mà Tiêu Lăng Phong có thể hành hạ em, anh làm như vậy cũng chỉ vì muốn báo thù cho người anh trai của mình.
"Đúng thế! Tôi hận em, dĩ nhiên tôi hận em. Bằng không em cho rằng tôi thật sự yêu em sao?" Mộ Sở cười."Chớ suy nghĩ lung tung như vậy! Bất quá tôi chỉ là muốn cướp em từ bên người Tiêu Lăng Phong đi mà thôi, bất quá chỉ là muốn để cho em yêu tôi, sau đó sẽ hung hăng vứt bỏ em. Tôi muốn em nếm thử một chút mùi vị bị người yêu vứt bỏ, đùa bỡn thống khổ như thế nào..."
"Vậy sao anh không nói sớm?" Diệu Tinh hỏi. "Em sẽ có thể phối hợp cùng với anh." Giọng nói của Diệu Tinh đột nhiên trở nên bình thản, không hề có một chút phập phồng nào, giống như hoàn toàn không có một chút tâm tình nào vậy. "Mộ Sở! Cho dù anh có giết em, em cũng sẽ không có một câu oán hận nào!"
"Giết em ư?" Mộ Sở cười."Chị dâu à, tôi sẽ không giết em, tôi cũng không muốn em dùng cái chết để trốn tránh sự khiển trách trong nội tâm em. Tôi muốn em còn sống. Muốn em luôn nhớ em là sự phản bội của em đã hại chết anh trai của tôi, tôi muốn em phải áy náy cả đời..."
Hơi thở lạnh như băng đập vào trên mặt Diệu Tinh, từng chữ từng lời rõ ràng nghe đau đớn như vậy.
"Em bây giờ vẫn còn sống, chính là dùng sự áy náy lẫn cuộc sống của em để tế lễ Mộ Thần!" Cô nói xong chậm rãi ngăn chặn ở trên ngực, sự đau đớn đã nhanh chóng lan tràn.
"Diệu Tinh, em có biết là trước khi chết anh trai tôi đã từng gọi điện thoại tới cho tôi hay không?" Ngón tay của Mộ Sở nhẹ nhàng xẹt qua gò má Diệu Tinh.
Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ đối với Đường Nhã Đình, anh ấy đã từng gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói với tôi vẻ rất bi thương: “A Sở à, Tiêu Lăng Phong nói chỉ cần anh chia tay với Diệu Diệu, anh ta liền không truy cứu trách nhiệm của Diệu Diệu nữa. Anh không muốn cô ấy có chuyện. Nhưng mà… Anh lại không làm thế nào để rời bỏ cô ấy được!"
Diệu Tinh nhẹ nhàng cắn môi, thân thể run rẩy thành một đoàn. Mộ Thần. Mộ Thần... Nước mắt cứ trào ra mãnh liệt. Cô không cách nào khống chế nổi.
"Anh trai tôi còn nói: “A Sở, em cười anh không có tiền đồ cũng được, anh thật sự không thể không có Diệu Diệu, anh không thể rời bỏ cô ấy. Nếu không nhìn thấy cô ấy thì anh sẽ rất nhớ, nhưng mà anh lại không dám gọi điện thoại, anh sợ nghe thấy giọng nói của cô ấy, anh lại sẽ càng thêm không thể khống chế được bản thân mình mà nhớ đến cô ấy…”
Mộ Sở nhẹ nhàng nói, từng câu từng chữ đều được nói ra thật nhẹ nhàng chậm rãi.
"Diệu Tinh, em nhớ đi, những thứ này tôi đã nói với em rồi, khi đó. em hoàn toàn không có chút cảm giác nào! Vậy thì bây giờ đây? Em có đau lòng không? Có hối hận vì đã phản bội anh trai tôi không?" Mộ Sở hỏi,
Diệu Tinh nghẹn ngào. Mộ Thần, thật xin lỗi, thật xin lỗi, Diệu Diệu không muốn như vậy, thật sự không muốn... Em lại thật cho là, chỉ cần đáp ứng Tiêu Lăng Phong, thì anh sẽ có thể không có chuyện gì xảy ra. Em không biết rằng, chuyện sẽ biến thành như vậy...
Nhìn bộ dạng Diệu Tinh có vẻ đã thông hiểu, ngón tay của Mộ Sở từ từ vòng lên. Mộ Sở, mày không thể dao động, không thể...
"Em biết không, có lúc tôi thật sự vô cùng muốn tự tay giết em, nhưng mà… Khi mỗi lần em bị gặp nguy hiểm, trong miệng em lại kêu tên Mộ Thần, thì tôi liền cảm thấy không đành lòng. Chỗ nào gây tổn thương cho em, tôi cũng sẽ lấy lại công bằng giúp cho em. Anh trai của tôi thương em như vậy, anh ấy đã bỏ qua, không thể để cho em phải chịu bị thương tổn. Anh ấy không có ở đây, tôi liền thay anh ấy bảo vệ em…" Mộ Sở chậm rãi lau nước mắt của Diệu Tinh. "Nhưng mà… Tại sao em lại cứ phải Tiêu Lăng Phong? Diệu Tinh, tôi có thể bỏ qua không quan tâm việc em đã đối xử, đã làm những gì với anh trai tôi, bởi vì anh ấy đã từng nói, bất kể em có làm gì sai trái, anh ấy cũng sẽ không trách em. Cho nên tôi cũng có thể, thậm chí, nếu em yêu người khác, tôi cũng vẫn có thể rất vui vẻ mà chúc phúc cho em! Nhưng tại sao nhất định cứ phải là Tiêu Lăng Phong."
Tay Mộ Sở cũng run rẩy, nhìn Diệu Tinh nghẹn ngào không cách nào nói chuyện, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, tim của anh cũng như bị nhéo lại thật chặc, cực kỳ đau đớn.
"Em liền yêu đơn giản tùy tiện như vậy, chính em là người đã bức tử anh trai tôi. Như vậy, em coi anh trai tôi là cái gì, việc này chính là em cái mà em vẫn luôn mồm nói chính là tình yêu đích thực sao? Tình yêu của em, chẳng lẽ lại có thể rẻ tiền đến như vậy hay sao..."
"Đừng nói nữa." Diệu Tinh run rẩy túm lấy áo của Mộ Sở: "Đừng nói nữa, cầu xin anh..."
"Tại sao lại không nói chứ?" Mộ Sở hỏi. "Diệu Tinh, em như vậy mà lại cũng không hề gặp phải cơn ác mộng hay sao? Em cùng với Tiêu Lăng Phong quấn lấy nhau như vậy, làm hết những chuyện mà người ta không muốn nhìn thấy như vậy, khi ấy em có từng nghĩ đến anh trai tôi không? Anh ấy cũng sẽ thật là đau đớn, thật là khó chịu, mà em cũng không hề nghe thấy, được tiếng của anh ấy hỏi em tại sao lại quên anh ấy, tại sao em lại phản bội anh ấy..."
"A …" Diệu Tinh đột nhiên ôm chặt lấy bản thân mình, kêu lên thành tiếng: "Không nên nói nữa, không nên nói nữa." Diệu Tinh kêu lên, dùng sức bịt lấy lỗ tai...
"Diệu Diệu, em hãy làm bạn gái của anh nhé, có được hay không…"
"Diệu Diệu, chờ em mười tám tuổi rồi, chúng ta liền đính hôn đi..."
"Diệu Diệu, thời gian trôi qua sao chậm hơn thế nhỉ? Em nghĩ đến lúc nào thì mới có thể đến mười tám tuổi đây?" Lúc nói anh vẫn luôn luôn sờ sờ đỉnh đầu của cô vẻ bất đắc dĩ.
"Diệu Diệu, anh nghĩ muốn cả đời này sẽ được dắt tay của em qua đường quốc lộ"
Diệu Tinh đè ép ngực thật chặc, hô hấp càng ngày càng co rút lại, thân thể từ từ run rẩy co lại thành một đoàn. "Mộ Thần! Diệu Diệu cũng muốn được sống cùng với anh cả đời này..."
"Em cảm thấy, một người bẩn thỉu như em, sẽ xứng với anh trai của tôi hay sao?"