Diệu Tinh đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, trong đôi mắt cô tràn đầy tia máu. Nhìn bộ dạng của cô mệt mỏi tựa như tùy thời cũng sẽ bị quỵ xuống, trong lòng Tiêu Lăng Phong nhói lên một hồi đau đớn. Sao cô lại ngu ngốc ngu như vậy chứ! Trong lòng anh lại càng thêm trách cứ suy nghĩ mới vừa rồi của mình.
Tựa như là cảm giác được ánh mắt nhìn mình, Diệu Tinh trợn to hai mắt, xác định Tiêu Lăng Phong đã tỉnh lại, cô kích động đến chảy nước mắt.
"Bác sĩ, bác sĩ!" Diệu Tinh hô to làm kinh động tới tất cả mọi người ở trong phòng nghỉ ngơi. Tất cả mọi người rối rít chạy đến, cho là có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra!
"Diệu Diệu, sao vậy?" Tịch Mạt chạy lên trước kéo tay Diệu Tinh.
"Tịch Mạt, Tiêu Lăng Phong, anh ấy, anh ấy..." Diệu Tinh kích động nói không ra lời!
"Anh thế nào?" Tịch Mạt lo lắng lớn tiếng hỏi. "Cậu nói đi!" Tịch Mạt gấp đến độ hô to.
"Anh ấy đã tỉnh rồi!" Diệu Tinh vui quá lại òa lên khóc. "Tịch Mạt, anh ấy tỉnh lại rồi!" Diệu Tinh nói xong liền ôm lấy Tịch Mạt đầy kích động. Cả hai người cùng khóc lên hu hu.
"Để tôi đi tìm bác sĩ!" Hạ Cẩm Trình bước nhanh bỏ đi. May mắn Tiêu Lăng Phong không làm sao. Nếu không... Cả đời này anh cũng sẽ không có cách nào để tha thứ cho mình.
Diệu Tinh khẩn trương chờ ở bên ngoài. Cô liều mạng nắm lấy tay của Tịch Mạt. Tịch Mạt đau đến cau mày, nhưng cũng không hề lên tiếng. Mình đã đợi mất hai ngày hai đêm rồi, thật không dễ dàng gì Tiêu Lăng Phong mới tỉnh lại, Diệu Tinh khẩn trương cũng là phải, huống chi... diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cô càng khẩn trương, thì lúc này càng phải cao hứng hơn mới đúng, không phải sao...
"Tình huống như thế nào?" Bác sĩ vừa đi ra Diệu Tinh vội vội vàng vàng tiến lên.
"Bệnh nhân đã ổn định! Cần phải quan sát thêm một chút nữa mới có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường! Lần này cô đã có thể yên tâm rồi!" Bác sĩ cười cười.
Mọi người nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Lãnh Liệt đưa tay ôm Ti Khiết vào trong ngực, hít một hơi thật sâu. Khóe miệng lúc này thỉnh thoảng lại lẩm bẩm, "May mắn không làm sao, may mắn không làm sao..."
Ti Khiết nhẹ nhàng an ủi Lãnh Liệt, lần này tất cả mọi người đều đã có thể yên tâm, rốt cục không sao...
Trong phòng bệnh.
Tiêu Lăng Phong nằm ở trên giường bệnh. Bởi vì thân thể suy yếu, anh gần như cũng không có khí lực để nói chuyện. Nhưng nhìn những người đang vây ở bên cạnh mình, thế nhưng anh lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Hơn nữa nhìn thấy Diệu Tinh, trong lòng của anh lúc này cực kỳ kích động...
"Rốt cục anh cũng đã tỉnh lại rồi! Anh có biết hay không, Diệu Tinh vẫn luôn đứng ở đó chờ anh tỉnh lại!" Tịch Mạt nói "oán giận", biến tướng nói ra tin tức tốt này cho Tiêu Lăng Phong nghe. Cô muốn nói Diệu Tinh luôn quan tâm đến anh, thật ra thì trong lòng của Diệu Tinh cũng vẫn còn rất yêu anh...
"Tớ nào có! Diệu Tinh nói phủ nhận: "Chẳng qua là… là vì tớ đã hại anh ấy bị thương, tớ..." Diệu Tinh có chút co quắp, không biết phải giải thích như thế nào. "Ách... Dù sao, anh không bị làm sao là tốt rồi!" Anh không bị làm sao, như vậy là tôi đã an tâm rồi!”
" Đồ ngốc…" Tiêu Lăng Phong phí sức cố nặn ra hai chữ. Mấy lần tay anh muốn giơ lên kéo tay của Diệu Tinh, nhưng lại không thể thành công được. Tịch Mạt đứng ở một bên nhìn thấy như vậy liền hiểu rõ. Cô dứt khoát đưa tay ra để giúp một tay. Tịch Mạt cầm lấy tay của Diệu Tinh nhanh chóng nhét vào trong tay của Tiêu Lăng Phong. Tiêu Lăng Phong vẫn còn không kịp mỉm cười, thì Diệu Tinh liền bị giống như bị giật mình vậy, vội vã rút tay của mình về. Nụ cười trên khóe miệng của Tiêu Lăng Phong trong nháy mắt liền thu lại. Thay vào đó là một sự mất mát nồng đậm. Không phải không thừa nhận, biết Diệu Tinh quan tâm đến mình như thế, anh thật rất mừng rỡ, nhưng đúng là... sự bài xích của Diệu Tinh, thực sự vẫn còn tồn tại ở giữa hai người bọn họ.
"Thật xin lỗi!" Ý thức được việc làm của mình đã có chút quá đáng, Diệu Tinh cắn cắn đôi môi, lại duỗi tay nắm chặt lấy tay của Tiêu Lăng Phong: "May mắn là anh đã không bị sao, hiện tại anh cũng không nên suy nghĩ nhiều đến bất cứ chuyện gì nữa! Anh cứ nghỉ ngơi thật tốt đi..."
Tiêu Lăng Phong khe khẽ thở dài. Anh vẫn cảm giác được sự xa cách của Diệu Tinh. Bất quá không sao hết, đã trải qua cái chết một lần như vậy, anh cảm thấy không có chuyện gì là không thể giải quyết được. Vào lúc anh bị hôn mê, anh liền tự nhủ, nếu như còn có thể sống được, anh nhất định càng phải nỗ lực hơn nữa để vãn hồi lại Diệu Tinh. Anh không sợ chết, nhưng khi nghĩ đến nếu như anh chết, thì về sau này cũng sẽ không còn được gặp lại Diệu Tinh nữa, thì anh cảm thấy vô cùng đau đớn kịch liệt...
"Cũng đừng lo lắng nữa!" Tịch Mạt đánh vỡ giữa sự trầm mặc giữa hai người, trong lúc nhất thời muốn Diệu Tinh xoay chuyển trở lại, đúng là rất khó khăn. Ngay như năm đó, Bùi Hạo Thần bị tai nạn xe cộ thiếu chút nữa thì chết. Cô rõ ràng mình cũng đau lòng không thể nhịn được, thế nhưng mà ngoài miệng cô lại từng bước giống như là không chịu thừa nhận.
"Diệu Diệu. Hiện tại anh trai mình cũng đã tỉnh lại rồi! Cậu hãy mau chóng đi nghỉ ngơi đi một chút cho khỏe đi!" Tịch Mạt vỗ vỗ bả vai Diệu Tinh. Vừa an ủi Diệu Tinh, đồng thời Tịch Mạt vẫn không quên ám hiệu với Tiêu Lăng Phong, thật ra thì Diệu Tinh cực kỳ rất để ý đến anh đó, cho nên, anh hãy cố gắng lên...
Diệu Tinh suy nghĩ một chút. Quả thật, đã hai ngày nay cô cũng chưa từng nghỉ ngơi. Diệu Tinh lắc lắc cái đầu đã như bị hôn mê: "Vậy anh hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé!" Diệu Tinh cực kỳ mệt mỏi. Nhìn thấy phía sau lưng có một chiếc giường bệnh để trống không dùng, Diệu Tinh liền đi tới. Vừa mới ngả lưng nằm xuống, cô đã liền ngủ thiếp đi.
Tịch Mạt vỗ vỗ bàn tay của Tiêu Lăng Phong: "Anh hãy nghỉ ngơi thật tốt đi! Quả thật trong lòng Diệu Tinh thật sự quan tâm đến anh đó! Chỉ là một thời gian ngắn cũng không có biện pháp nào để xoay chuyển lại thôi! Tin tưởng em đi, nhất định anh và Diệu Tinh sẽ có thể trở lại giống như ngày trước vậy!"
"Ừ!" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng trả lời: "Trở về đi thôi, em đang mang thai mà còn chạy loạn khắp nơi!" Anh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của em nói ra một câu đầy sự đau lòng.
"Mọi người cũng trở về đi thôi! Để tôi ở lại đây là được rồi!" Lãnh Liệt nhìn mấy người đã mệt mỏi không chịu nổi, nói một câu.
"Anh hãy trở về đi thôi! Để em ở lại đây!" Ti Khiết kéo tay Lãnh Liệt. Tình cảm của Lãnh Liệt đối với Tiêu Lăng Phong thực sự đã làm cho cô cảm thấy kinh ngạc. Mỗi lần Tiêu Lăng Phong có chuyện, Lãnh Liệt cũng hận không thể đau đớn thay thế cho Tiêu Lăng Phong được. Nếu như không phải là cô biết Lãnh Liệt yêu cô, không phải là cô biết Tiêu Lăng Phong yêu Diệu Tinh đến muốn chết như vậy, Ti Khiết tuyệt đối có lý do để hoài nghi quan hệ giữa hai người bọn anh... là không bình thường.
"Anh gánh vác được!" Lãnh Liệt cười khẽ. "Em cũng đi về nghỉ ngơi đi! Nhớ không được làm những chuyện gì ầm ĩ nữa đấy!" Lãnh Liệt nói một câu. Anh không nghĩ tới Ti Khiết thế nhưng lại thực sự đã nói hết thảy mọi chuyện cho Đường Nhã Đình nghe. Kết quả đến tai lại là chuyện Đường Nhã Đình đã tự sát, nhưng do phát hiện được kịp thời, cho nên mới không có xảy ra chuyện án mạng ầm ĩ.
"Anh cứ yên tâm đi! Cô ta sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu! Nếu chỉ có như vậy thì đã làm lợi cho cô ta quá rồi!" Ti Khiết thấp giọng nỉ non. "Vậy anh nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng cho Diệu Tinh đấy nhé!" Vốn là cô đã tính toán ở lại đây để bao lại Tiêu Lăng Phong cùng Diệu Tinh. Nhưng mà khi nghe thấy những lời Lãnh Liệt đã nói..., cô đột nhiên thay đổi chủ ý. Cô liền mau chân đến xem Đường Nhã Đình. Ngày hôm nay có một đại tin tức tốt như vậy, tại sao cô lại có thể bỏ qua cho cô ta được chứ...
Theo mọi người rời đi, ở trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có Tiêu Lăng Phong cùng với Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng quay mặt sang nhìn Diệu Tinh ngủ đến bất tỉnh nhân sự, chỉ biết đau lòng thở dài.
Thật là một cô nhóc khờ khạo, ngốc nghếch! Em cứ chờ ở nơi đó, có thể làm được cái gì kia chứ! Tại sao vẫn còn không hiểu phải tự chăm sóc cho chính mình như vậy! Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng thở dài. Nụ cười hạnh phúc từ từ tràn ra ở môi bờ... Tựa như là nhìn thấy Diệu Tinh ở bên cạnh mình, vết thương của anh cũng cảm thấy chưa từng bao giờ đớn đau như vậy...