Cạch cạch.. chiếc vỏ lon rỗng không ở trên bàn bị kéo rơi xuống trên mặt đất phát ra âm thanh dồn dập. Hình ảnh Diệu Tinh theo Carlos rời đi không ngừng thấp thoáng hiện ra. Tiêu Lăng Phong thống khổ nhắm mắt lại, anh nâng cốc ừng ực uống sạch ly rượu. Diệu Tinh không nghe lời giải thích của anh, ngay cả liếc nhìn anh một cái, cô cũng không muốn.
"Carlos?" Anh cười khổ, một người đàn ông thật ôn nhu đứng chung một chỗ cùng với Diệu Tinh, anh nhìn vào cảm thấy thật cực kỳ xứng đôi... Nhưng mà, Diệu Tinh, em thật sự cứ như vậy mà quên anh sao? Chúng ta rõ ràng là yêu nhau thắm thiết như vậy, mà hận, cũng hận đến mãnh liệt như vậy. Năm năm trước, từng câu chữ, mỗi một câu nói mà Diệu Tinh đã nói ở trong phòng bệnh, anh đều nhớ rất rõ ràng. Nhưng mà bây giờ... khi Diệu Tinh trở lại, @MeBau*[email protected]@ tại sao hết thảy liền trở nên không giống nhau? "Diệu Tinh, chẳng lẽ sự trả thù mà em nói chính là muốn anh phải nhìn thấy em đang sống cùng với một người đàn ông khác hay sao?”
Bóp bẹp chiếc vỏ lon rỗng không ở trong tay, Tiêu Lăng Phong vô lực nằm ở trên bàn. Rõ ràng mép của cái bàn rất là tròn, nhưng mà dọc theo mép bàn vẫn được tỉ mỉ bọc lại. Đây chính là thời điểm Diệu Tinh mang thai, đích thân tay anh đã làm… Hết thảy, rõ ràng dáng vẻ cũng vẫn như vậy, nhưng mà... tại sao, anh và Diệu Tinh lại không thể về được như trước nữa rồi...
Ngoài cửa sổ, bóng đêm đang nồng. Gió thổi lay động lá cây xào xạc, làm màn cửa sổ chuyển động. Diệu Tinh nhô đầu đứng ở trên ban công bên ngoài với mái tóc còn ướt nhẹp. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Ánh sáng rực rỡ chói lọi chiếu vào trong con ngươi của cô, làm cho cô trở nên lạnh như băng một mảnh...
Nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, Diệu Tinh lại đặt cái ly xuống.
"Em không ngủ được à?" Carlos đi tới, từ phía sau ôm lấy Diệu Tinh. "Vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của Tiêu Lăng Phong hay sao?" Hơi thở hơi lạnh của anh mang theo hương vị mát mẻ của Bạc Hà tạt vào trên gò má của cô.
"Vâng." Diệu Tinh ngửa đầu lên. Cô yên lòng tựa vào trên vai Carlos. Hơi thở của anh thật là ấm áp, để cho cô có thể để xuống tất cả mọi đề phòng. "Nghĩ tới uống ly rượu thì sẽ ngủ ngon một chút, nhưng mà... Uống rồi, lại vẫn không thể ngủ được."
"Đứa ngốc!" Carlos, bao bọc bàn tay của Diệu Tinh ở trong lòng bàn tay của mình: "Tâm tình không tốt tại sao em không gọi anh!"
"Em không muốn anh quá mệt mỏi!" Cô xoay người lại: "Carlos. Có phải là... em trở nên rất đáng sợ hay không?"
"Anh chỉ biết là em rất dễ thương!" Carlos siết chặc chóp mũi của Diệu Tinh. "Laura, chờ em làm xong chuyện mà em nghĩ muốn cần phải làm, chúng ta liền kết hôn đi!"
Diệu Tinh ngẩng đầu lên.
"Anh nghĩ muốn được danh chánh ngôn thuận chăm sóc em, muốn em làm người mẹ thật sự của Tiểu Duệ, nghĩ muốn chúng ta trở thành người một nhà thật sự!"
"..." Diệu Tinh cắn cắn đôi môi. Cô không biết tại sao phải trở về. Ngay cả trong lòng của mình, cô cũng cảm thấy là mình đã điên rồi. Cô không biết về sau này mình sẽ còn làm ra chuyện gì nữa, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn đối với tương lai còn mờ mịt như vậy, cô làm sao có thể đáp lại lời của Carlos được đây.
"Em không cần phải thấy mình bị làm khó như vậy!" Carlos càng ôm chặt lấy Diệu Tinh. "Anh không vội. Anh có thể chờ em có câu trả lời chắc chắn.. Dù sao anh cũng đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, anh... "
"Carlos, anh có biết hay không, anh càng như vậy thì em lại càng cảm giác mình không xứng đáng với anh!" Diệu Tinh nhìn Carlos. Anh càng ôn nhu như vậy, thì cô lại càng cảm giác bản thân mình thật không chịu nổi đến ghê tởm.
"Không cho em nói bậy như vậy!" Carlos cau mày. "Diệu Tinh! Anh biết em là một cô gái thiện lương. Chỉ là một thời gian, em không cách nào thoát ra khỏi cái lưới của chính bản thân mình mà thôi. Anh vẫn sẽ ở bên cạnh cùng em giúp đỡ cho em. Chờ đến khi em biết mình nghĩ muốn cái gì, chờ em nguyện ý gả cho anh!"
Diệu Tinh không biết nói gì, chẳng qua chỉ ôm thật chặc lấy Carlos.
Cơn gió lạnh thổi vào qua khúng cửa sổ rộng mở. Lóc cóc lóc cóc, chiếc lon rống không ở trên bàn bị gió thổi lăn xuống đất. Bộp một cái! Rơi vào trên đầu Tiêu Lăng Phong, lăn xuống trên sàn nhà. Tiêu Lăng Phong không thoải mái bỗng nhúc nhích vặn vẹo, thân thể của anh co lại thành một đoàn. Lạnh quá, trái tim anh cực kỳ đau đớn...
Anh vừa nằm mơ một giấc mộng thật dài. Anh mơ thấy ở trong cái phòng này, lần đầu tiên uống rượu say anh đã ôm Diệu Tinh cùng nhau ngủ. Mộng thấy bọn họ vẫn sống ở nơi này như cũ, mộng thấy cuộc sống ngọt ngào của bọn họ như trước, mơ thấy Diệu Tinh giặt quần áo giúp anh giống như là một người vợ nhỏ, cô chuẩn bị cho anh bữa ăn sáng...
"Diệu Tinh..." Một giọt nước mắt từ khóe mắt anh chảy xuống...
"Tiêu Lăng Phong, rời giường!" Một giọng nói trong veo giòn tan giống như tiếng chuông gió vang lên, nghe thật êm tai: "Tiêu Lăng Phong..." Tiếng cười khanh khách vọng về ở bên tai. "Nếu không rời giường sẽ bị trễ giờ đó!"
"Diệu Tinh. Diệu Tinh…" Tiêu Lăng Phong đột nhiên ngồi bật dậy. Cái trán anh bị đụng nặng nề vào cái chân bàn. Sự đau đớn kịch liệt khiến cho anh tỉnh táo ra được mấy phần. Anh mở mắt ra, nhìn quanh chỉ thấy căn phòng trống rỗng, lạnh như băng. Rốt cuộc trái tim của anh trong nháy mắt cũng trở nên lạnh lẽo...
Tiêu Lăng Phong ủ rũ cúi đầu, nhìn chằm chằm và chiếc vỏ lon rỗng nằm ở trên đất ngay bên cạnh mình. Diệu Tinh, em hãy trở lại, trở lại bên cạnh anh đi, có được hay không...
“Hắt xì”… Tiêu Lăng Phong nhảy mũi mấy cái liền, sau đó đứng dậy lảo đảo nghiêng ngả đi vào trong phòng tắm! Anh cởi quần áo trên người ném vào trong cái sọt quần áo. Nhìn cái sọt quần áo đã chất chứa đẩy quần áo bẩn, anh nhớ ra liền đổ toàn bộ chỗ quần áo bẩn kia vào trong máy giặt quần áo. Bị dằn vặt đến mệt mỏi, anh ngã người vào trong bồn tắm đã được xả đầy nước lạnh trong đó. Rõ ràng là nước rất lạnh, thế nhưng mà anh tuyệt đối lại không cảm thấy lạnh. Mà hình như anh lại còn thích cái cảm giác lạnh như băng ấy là khác...
Diệu Tinh, anh sẽ không chịu buông tay, bất luận có bao nhiêu khó khăn, anh nhất định sẽ phải mang em trở lại bên cạnh anh. Bất kể có phải trả một cái giá như thế nào, anh cũng phải cầu xin được sự tha thứ của em! Cho dù... đó là tánh mạng của anh...
Tiêu Lăng Phong mơ mơ màng màng đi tới công ty, lắc lắc cái đầu choáng váng. Anh đè xuống cửa thang máy, nhưng không biết là người nào, ở sau lưng anh đã dùng sức nhấn đầu của anh một cái. Lập tức đầu của anh nặng nề nhào lên phía trước.
Rầm một tiếng! Đầu Tiêu Lăng Phong đụng vào trên cửa thang máy.
Muốn chết sao! Tiêu Lăng Phong cắn răng xoay đầu lại.
"Làm cái gì mà mới sáng sớm đã mặt ủ mày chau như vậy?" Mang theo một ánh nhìn có chút hả hê giễu cợt làm cho bao nhiêu giận dữ của Tiêu Lăng Phong liền biến mất. Không phải là anh không tức giận, mà là lười phải tức giận.
"Thế nào. Làm bộ như không biết gì sao!" Ti Khiết đi theo Tiêu Lăng Phong vào trong thang máy.
"Ti Khiết, đừng làm rộn!" Lãnh Liệt kéo kéo ống tay áo của Ti Khiết. Anh nghe được Lệ Viêm nói Trình Diệu Tinh đã trở lại, nói tình hình của Mộ Sở thật tệ. Anh cũng biết trong chuyện này nhất định Tiêu Lăng Phong cũng sẽ rất vất vả, chẳng qua là... dường như là tình hình còn phải nghiêm trọng so với sự tưởng tượng của anh.
"Tại sao anh lại trở lại!" Tiêu Lăng Phong nhìn Lãnh Liệt. "Không phải đã nói là anh không được trở về nữa đó sao?" Năm đó sau sự kiện nổ súng đó, anh liền thuận nước đẩy thuyền tạo ra cái chết giả cho Lãnh Liệt. Ở trận hoả hoạn không rõ nguyên nhân của bệnh viện ngày hôm đó, Tiêu Lăng Phong đã phái người mang Lãnh Liệt đi.
"Thi thể" của Lãnh Liệt được Tiêu Lăng Phong đưa ra nước ngoài, tạo cho anh một thân phận mới, bắt đầu cuộc sống mới...
"Nhìn bộ dạng của anh như vậy, làm sao tôi có thể không trở lại được chứ!" Lãnh Liệt nói vẻ xem thường. Không nghĩ tới, khi anh rời đi khỏi nơi này, chỉ trong một thời gian thật ngắn lại đã phát sinh ra nhiều chuyện như vậy. Hơn nã, anh cũng không nghĩ tới Diệu Tinh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
"Hiện tại cậu hối hận muốn chết muốn sống thì có ích lợi gì chứ?" Ti Khiết cười lạnh. "Tiêu Lăng Phong, tôi đã nói với cậu, đây đều là do cậu tự tìm, đáng đời cậu!" Nhìn bộ dạng chật vật của bạn tốt, Ti Khiết chẳng những không hề an ủi vỗ về Tiêu Lăng Phong, ngược lại, cô còn chọc ngoáy thêm vào vết thương của anh.
"Cô câm miệng lại!" Tiêu Lăng Phong không vui nhìn chằm chằm vào Ti Khiết. Một người phụ nữ điên rồ như vậy, rốt cuộc là có chỗ nào để Lãnh Liệt lại coi trọng được chứ!
"Tôi nói không đúng sao?" Ti Khiết hỏi. "Là cậu đã làm tổn thương Diệu Tinh, hoài nghi tình yêu của cô đối với cậu, là chính cậu đã hành hạ cả người Diệu Tinh đến phát mệt, làm cho thương tích đầy người như thế! Tiêu Lăng Phong, hết thảy hôm nay đều do chính cậu đã tạo thành, là do cậu tự tìm!" Ti Khiết càng nói càng cảm thấy tức giận. Vốn là cô chỉ nghĩ muốn nói mấy câu quấy nhiễu đến Tiêu Lăng Phong, thế nhưng mà nói qua nói lại một lúc, cô liền không thể khống chế được mình nữa. Nghĩ đến đứa con của Diệu Tinh đã được gần tám tháng, nghĩ đến Diệu Tinh cũng đã không thể nào sinh nở được nữa... Ti Khiết liền hận đến mức không thể một cước đạp chết người đàn ông đang ở trước mắt này.
"Đúng!" Tiêu Lăng Phong gật đầu, "Đây là do tôi tự tìm." Nếu không phải những thương thế của anh đau thấu đến Diệu Tinh, thì Diệu Tinh làm sao sẽ rời khỏi anh được chứ. Làm sao lại biến thành như ngày hôm nay...
"Cậu..." Ti Khiết nổi đóa.
"Chớ nói gì nữa!" Lãnh Liệt che lại cái miệng của bà xã mình vẫn đang nói không ngừng kia: "Em đã từng nói bảo đảm với anh thế nào ấy nhỉ, không nhớ sao?"
"Ách... Em bảo đảm không nói lung tung, không kích động Tiêu Lăng Phong!" Nghe Lãnh Liệt nhắc nhở, Ti Khiết lập tức biết nghe lời. "Nhưng m... Em thật sự rất là tức giận!" Ti Khiết mím chặt đôi môi lại.
"Được rồi, không được nói nữa, hả?" Lãnh Liệt xoa xoa lên đỉnh đầu Ti Khiết, ôm cô vào trong ngực, dùng thế công tình cảm mềm dẻo chận lại cái miệng nói trùng trùng điệp điệp bất nghỉ kia.
Tiêu Lăng Phong liếc mắt nhìn Ti Khiết một chút. "Liệt, anh quả nhiên là vì dân trừ hại rồi, quay đầu lại, tôi ban thưởng cho anh!" Anh nở một nụ cười cứng ngắc. Trong đôi mắt Tiêu Lăng Phong tràn đầy tia máu, trên trán còn có một vết thương rất rõ ràng.
"Đánh nhau với người khác sao?" Lãnh Liệt hỏi.
Tiêu Lăng Phong sờ sờ lên cái trán. "Không cẩn thận bị đụng!" Tiêu Lăng Phong đẩy cánh cửa phòng làm việc ra, đi vào. Mùi thuốc lá gay mũi liền phả tới. Hiển nhiên, đây chính dấu tích do từng ngày tích cóp lưu lại.
"Tiêu Lăng Phong, cậu hãy có một chút triển vọng hơn có được hay không hả? Cậu ở chỗ này hối hận tự làm khổ mình thì có ích lợi gì chứ?" Ti Khiết lại một lần không nhịn được tiến lên đạp cho Tiêu Lăng Phong một cước. "Hối hận thì phải đi đuổi theo chứ! Nếu như cậu còn ở đây mà rầy rà, Diệu Tinh sẽ rời đi với người khác đó!"
Tiêu Lăng Phong xoay người lại nhìn Ti Khiết một chút.
"Nếu không phải là thấy cô là là bà xã của Liệt, tôi tuyệt đối ném luôn cô ra ngoài luôn rồi đó!" Đốt một điếu thuốc, Tiêu Lăng Phong ngồi xuống. Ho khan một tiếng, dùng sức hít một hơi, sau đó anh ho khan kịch liệt.
"Lăng Phong, mặc dù lời nói của Ti Khiết không phải là rất xuôi tai, nhưng đây lại chính là sự thật. Anh đã đi tìm lâu như vậy, trông mong lâu như vậy, Diệu Tinh thật vất vả cũng đã trở lại rồi. Anh không thể nào để cho bản thân mình lại tiếp tục đi xuống như vậy, phải nghĩ biện pháp vãn hồi mới đúng chứ!"
"Dĩ nhiên là tôi sẽ không cứ như vậy buông tay với cô ấy! Không có Diệu Tinh, cuộc sống của tôi cũng không có một chút niềm vui thú cũng nào!"
"Đã có quyết định như vậy rồi, cậu còn định dài dòng cái gì?" Ti Khiết hỏi, "Tôi đã nói với cậu, Tiêu Lăng Phong, cậu nghĩ muốn vãn hồi lại Diệu Tinh, thì trước hết cậu phải xử lý dứt khoát Đường Nhã Đình bằng được đi đã!"
Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên. Bọn họ vốn dĩ cũng không có giao thiệp gì với nhau mà!
"Không phải là cậu thật sự cho rằng hai đứa trẻ kia chính là con của cậu đó chứ?" Ti Khiết hỏi. "Nếu như cậu cho rằng đúng như vậy, thì tôi đây liền một cái tát đập chết cậu luôn! Đứa trẻ có phải là con của cậu hay không mà cậu cũng không biết sao?"
"..."
"Nếu như cậu dám nói cậu biết không phải như vậy, thì tôi lại càng thêm muốn đập chết cậu! Nếu như cậu cũng biết hai đứa bé này không có chút quan hệ gì với cậu, cậu cần gì phải để ý đến bọn chúng kia chứ?" Ti Khiết trợn trắng mắt.
Che kín miệng Ti Khiết lại, Lãnh Liệt bất đắc dĩ nhìn về phía Tiêu Lăng Phong. "Bất kể như thế nào, Lăng Phong, chúng tôi sẽ giúp anh, tin tưởng tiểu thư Tịch Mạt cũng sẽ giúp anh!"
Giúp tôi sao? Lần trước khi Tịch Mạt trở về, bộ dạng thời điểm cô gặp được Đường Nhã Đình, anh chỉ dám cầu nguyện, cô em gái của anh không nên bỏ đá xuống giếng là tốt rồi... Bất quá, Đường Nhã Đình, đúng là cũng đến lúc phải xử lý một chút.