Diệu Tinh có chút lúng túng ngồi dậy. "Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy?" Diệu Tinh có chút mất tự nhiên. Thấy Tiêu Lăng Phong không trả lời cô lại mở miệng: "Vết thương của anh còn đau không?"
Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái, thật ra thì anh rất muốn nói, nếu như có thể, anh hi vọng cả đời này sẽ được nhìn em như vậy, muốn nói chỉ cần nhìn em, vết thương cũng sẽ không hề đau đớn nữa...
Ánh mắt kia của Tiêu Lăng Phong, @MeBau*[email protected]@ làm cho Diệu Tinh cảm thấy có chút không biết làm sao. Cô cúi đầu, trong lúc nhất thời thế nhưng cô không biết mình nên nói cái gì cho phải. Bầu không khí lúng túng làm cho người ta hít thở không thông.
"Anh có đói bụng không? Có muốn ăn uống chút gì hay không?"
"Đừng bận tâm đến điều này!" Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh: "Nhất định là em đã mệt muốn chết rồi. Nên ngủ thêm một hồi nữa đi! Anh không sao hết!" Tiêu Lăng Phong đau lòng nhìn Diệu Tinh. Cô thật sự là mệt muốn chết rồi! Cô tiến vào giấc ngủ đã mười giờ, trong lúc ngủ, ngay cả động đậy cũng không hề động đậy một cái.
"Không sao hết, tôi không mệt!" Diệu Tinh khẩn trương rút tay của mình ra ngoà: "Tôi... Anh có muốn uống nước không?"
Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái. Diệu Tinh cắn môi, không biết tại sao lúc này cảm giác vô lực vây quanh cô thật chặt… Mãi cho đến khi cả nhà Tịch Mạt xuất hiện, thì bầu không khí mới trở nên hơi có sức sống.
"Cậu." (*) Alice nện hai cái chân nhỏ chạy đến bên giường Tiêu Lăng Phong, phí sức bò đến trên ghế, "Người có đau hay không? Để bảo bảo thổi phù phù cho cậu nhé, có được hay không?" die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Bàn tay của cô bò đến trên bàn tay của Tiêu Lăng Phong, phùng miệng lên thổi phù phù.
(*) Tại một số địa phương, nhất là phía Nam, quan hệ anh chị em bên họ hàng của mẹ có cách gọi khác với phía Bắc. Ở những nơi này, anh và em trai của mẹ đều được gọi là cậu; chị và em gái của mẹ đều được gọi là dì. Ngoài Bắc cách gọi họ nội và họ ngoại rõ ràng và theo thứ tự trên dưới. Ví dụ: họ ngoại: anh của mẹ thì được gọi là bá (bác), còn em trai của mẹ được gọi là cậu. Chị của mẹ thì được gọi là già, còn em gái của mẹ thì được gọi là dì. Họ nội: anh của bố thì được gọi là bác, còn em trai của bố được gọi là chú. Chị của bố cũng gọi là bác, còn em gái của bố thì được gọi là cô. Ở trong bộ truyện này, Mẹ Bầu để cách xưng hô theo địa phương phía Nam: Tiêu Lăng Phong là anh trai cùng cha khác mẹ của Lương Tịch Mạt, nhưng con trai của Tịch Mạt là Evan và cô bé Alice vẫn gọi Tiêu Lăng Phong là cậu.
Tiêu Lăng Phong nhìn gương mặt của Alice, trong nháy mắt, tim của anh liền run lên một cái mạnh mẽ. Cô bé thật nhỏ, thật đáng yêu... Nếu như, Alice là bảo bảo của anh và Diệu Tinh... Cái ý nghĩ này thật sự đã làm hù đến Tiêu Lăng Phong. Nhưng đáng kinh ngạc là hù dọa qua đi, ở trong lòng anh... lại là một cảm giác rất nhẹ nhàng...
"Diệu Tinh! Chúng ta đi ra ngoài một chút đi!" Tịch Mạt mở miệng nói: "Alice, con ngoan ngoãn nhé, không được quấy rầy cậu."
"Vâng, con sẽ ngoan!" Cô bé dùng sức gật đầu. Sau đó cười híp mắt nắm lấy tay của Tiêu Lăng Phong: "Cậu cậu hãy mau nói một chút với mẹ đi, Alice thật biết điều."
"Không cho ở đây làm ầm ĩ!" Evan cau mày, cũng bò đến bên giường Tiêu Lăng Phong. Cậu bé nắm lấy tay của Tiêu Lăng Phong, hai mắt thật to lóe lên trong suốt. Nhìn thấy một màn trước mắt như vậy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn trong lòng Bùi Hạo Thần có chút khó chịu. Evan thì cũng thôi đi, vì năm năm trước cậu bé vẫn do Tiêu Lăng Phong chăm sóc, nhưng mà còn Alice. Cô nhóc này, mỗi lần nhắc tới Tiêu Lăng Phong, nhìn ánh mắt của cô bé, anh cảm thấy còn thân thiết hơn cả khi nhắc tới anh, hiện đang là cha của cô bé. Tựa như nhìn ra ông xã nhà mình đang ghen tức, Tịch Mạt cười cười. "Thôi nào, chút chuyện nhỏ này mà anh vẫn còn để ý!"
"Dĩ nhiên là anh để ý rồi!" Bùi Hạo Thần nói xong liền kéo luôn Tịch Mạt vào trong ngực, bàn tay đặt ở trên bụng của cô: "Đã đi kiểm tra bụng thế nào rồi! Có phải là sinh đôi hay không?" Bùi Hạo Thần thấp giọng hỏi. Trong lòng anh đã quyết định chủ ý, lần mang thai này, khi sinh ra nhất định anh phải để cách xa Tiêu Lăng Phong.
"Tốt nhất không nên giống ác ma như anh thì mới phải!"
"Nếu là giống như em thì mới hỏng bét." Bùi Hạo Thần cười ôn nhu.
"Mẹ…" Alice chán ghét nhìn cha, mẹ: "Tình cảm của hai người tốt như vậy thì là chuyện rất tốt! Thế nhưng mà... còn và anh trai thì vẫn còn nhỏ, hai người có nghĩ cần phải chú ý một chút hay không vậy?!" Cô bé trợn trắng mắt.
Trên cái trán của Bùi Hạo Thần nhất thời toát ra ba đường hắc tuyến. Nếu như không phải anh biết đứa bé này là con Tịch Mạt nhận nuôi, anh tuyệt đối có lý do tin tưởng cô bé này chính là con gái riêng của Tịch Mạt.
Tiêu Lăng Phong nhìn Alice cười cười, sau đó nhìn bộ dạng em gái mình không nói được lời nào. Lần này rốt cục đã có người kiềm chế được em gái anh rồi!
Diệu Tinh cùng Tịch Mạt đi tới bên ngoài phòng bệnh. Sau khi ngủ một chút, tinh thần của Diệu Tinh đã tốt hơn nhiều. Tịch Mạt đi theo sau lưng cô, cô tin tưởng Diệu Tinh biết là cô đang muốn nói điều gì. Cô cũng biết là nhất định Diệu Tinh sẽ phủ nhận ý tưởng chân chính trong lòng mình. Cô cũng sợ là Diệu Tinh sẽ dùng cách trốn tránh.
"Cậu muốn nói cái gì thì nói đi!" Diệu Tinh ngồi xuống.
"Tớ nào có muốn nói cái gì!" Tịch Mạt cười. "Bất quá là nhìn thấy cậu ở trong phòng bệnh cùng anh trai của mình, bộ dạng tương đối không nói gì như vậy. Cả hai người cũng đều lúng túng như thế, còn không bằng để cho cậu có thời gian suy nghĩ một chút, xem kế tiếp cậu nghĩ muốn làm cái gì."
"Chỉ đơn giản như vậy..." Diệu Tinh hiển nhiên là không tin lời của Tịch Mạt. Tịch Mạt cho là Diệu Tinh nhất định sẽ bắt lấy chuyện này không thả để giảng giải cho cô một mớ lý thuyết suông.
"Bằng không thì sao chứ?" Tịch Mạt hỏi. "Chuyện như vậy... Tớ cũng đã từng trải qua, cho nên, không có ai cũng biết được ý nghĩ trong lòng cậu hơn được tớ đâu!"
"Nhưng mà mình với cậu không giống nhau!" Diệu Tinh nói phản đối.
"Thế nào là không giống nhau?" Tịch Mạt nhíu mi lại. "Trong lòng cậu rõ ràng còn là thương anh ấy, bằng không, khi anh có chuyện, tại sao cậu lại phải lo lắng như vậy? Tại sao đến nháy mắt một cái cậu cũng không nháy mắt, quyết chờ đến khi anh ấy tỉnh lại..."
"Anh ấy bị thương là bởi vì mình, cho nên mình quan tâm đến anh ấy một chút thì có cái gì là không nên chứ?" Diệu Tinh hỏi ngược lại, "Mình cũng biết, nhất định là hai người sẽ có ngụ ý ở trong chuyện này. Nhưng mà... hai người thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi. Phàm là người có chút nhân tính, cũng sẽ không bao giờ không nhúc nhích đối với chuyện như vậy."
"Nhân tính?" Tịch Mạt nhíu mi. "Nếu vậy, khi anh ấy đã thoát khỏi nguy hiểm, thời điểm anh ấy thức tỉnh, cậu tựa như muốn cả toàn bộ thế giới, toàn bộ vũ trụ cũng đều vui sướng vậy, cũng là dó có nhân tính hay sao?"
"Anh ấy tỉnh lại, đương nhiên là mình sẽ vui vẻ rồi. Chuyện này truy nguyên cũng là bởi vì mình! Nếu như mà anh ấy có chuyện, cả đời này mình sẽ rất đau lòng..."
"Quả nhiên!" Tịch Mạt cười. "Trước kia thời điểm Bùi Hạo Thần nói với tớ như thế, nhưng chung quy là tớ cũng không chịu tuân theo..."
"Phụ nữ đều là động vật khẩu thị tâm phi! (*) Diệu Tinh cắt đứt lời nói của Tịch Mạt. "Thế nhưng mà mình thì không phải như vậy!"
(*) Khẩu thị tâm phi: Câu thành ngữ chỉ người miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, giữa suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.
"Ách..." Tịch Mạt cứng họng. Năm năm không gặp nhau, công phu của Diệu Tinh qua thời gian quả thật là lớn lên trông thấy. "Cậu không phải là phụ nữ sao?"
"Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mình có phải là phụ nữ hay không, chả lẽ cậu lại không biết?"
"Tở nghĩ rằng, chuyện này tớ vẫn nên cần phải hỏi trực tiếp anh trai của mình một chút!" Tịch Mạt cười đến xấu xa...
"Này! Lương Tịch Mạt!" Diệu Tinh nổi giận. Trong lòng cô tất nhiên có chút để ý. "Người ta nói giỡn đó mà!" Tịch Mạt lộ ra nụ cười lấy lòng: "Thật ra thì... cậu làm chị dâu của tớ có điều gì không tốt kia chứ?"
"Vậy có cái gì tốt?" Diệu Tinh không hiểu.
"Thật ra thì sự thay đổi của Tiêu Lăng Phong, mọi người đều đã thấy quá rõ ràng. Diệu Diệu, tại sao cậu không thể suy tính để cho anh trai tớ một cái cơ hội!" Tịch Mạt nói xong liền kéo tay của Diệu Tinh: "Diệu Diệu, cậu biết đó, bất kể tớ có làm bất cứ chuyện gì, tớ cũng đều nghĩ là vì muốn tốt cho cậu. Nếu như không phải là tớ biết trong lòng hai người vẫn còn có lẫn nhau như vậy, chúng ta cũng không có thể làm như vậy."
"Tịch Mạt, thật sự đừng nói nữa! Chuyện này, mình… sẽ không xem xét đâu!"
"Chắc là sẽ không phải là không dám?" Tịch Mạt vạch trần không chút lưu tình. "Cậu vậy mà thật ra là sợ đối mặt với tim của mình."
"Mình thì có cái gì mà phải sợ!" Diệu Tinh cười. "Mình thừa nhận, có nhiều chuyện phát sinh như vậy, mình thực sự là rất cảm động… Thế nhưng mà... Cảm động lẫn tha thứ chung quy cũng không phải là một chuyện. Cho nên, mình thật không muốn phải nói ra những chuyện này. Mình biết, sự tốt xấu trong tâm tình đối với vết thương của anh ấy rất quan trọng. Cho nên, trong khoảng thời gian này mình sẽ chăm sóc cho anh ấy, còn lại thứ cho mình, mình không thể ra sức...