Hì! Tiêu Lăng Phong khẽ cười một tiếng. Anh đưa tay xoa nhẹ lên trên khóe môi của Diệu Tinh, sau đó ngồi xuống ở bên giường, lẳng lặng nhìn Diệu Tinh đang ngủ say. Thì ra là, khi được ở cùng với người mình yêu chung một chỗ, chỉ cần nhìn như vậy thôi cũng sẽ cảm thấy rất thỏa mãn
Diệu Tinh, anh sẽ cho em đầy đủ thời gian để suy tính! Anh còn muốn để cho em biết, thật ra thì trong lòng của em sự quan tâm của em đối với anh đã từ từ ăn sauu bén rễ rồi. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Diệu Tinh giống như một con mèo vậy, cứ cọ cọ tới đây. Trong mũi còn phát ra một tiếng hừ nhẹ rất ngây thơ. Bàn tay nhỏ bé dán vào ngực Tiêu Lăng Phong, cọ xát ở trong ngực Tiêu Lăng Phong tìm một tư thế thoải mái để nằm, cũng không có một chút âm thanh nào.
Được ôm thân thể mềm mại vào trong ngực cực kỳ thoải mái. Lò sưởi trong phòng bật vừa đủ, rất ấm áp, thân thể Diệu Tinh cũng lành lạnh.
Nhẹ nhàng vẹt mấy sợi tóc của Diệu Tinh ra, Tiêu Lăng Phong đưa tay tắt đèn. Anh khẽ vuốt ve phía sau lưng của cô, giống như là ở đang dỗ một đứa trẻ ngủ vậy.
Ngoài cửa sổ, quả thật không lâu lắm, chỉ một lúc sau một trận mưa to đã trút xuống. Tiếng mưa rơi ào ào xen lẫn tiếng sấm truyền vào trong phòng. Tựa như đột nhiên bị tiếng sấm vang lên làm cho bị kinh động, Diệu Tinh cau mày đầy vẻ bất an, tay cũng níu thật chặc lấy áo của Tiêu Lăng Phong.
"Không muốn!" cô nhẹ giọng nghẹn ngào. "Đừng như vậy!" nước mắt Diệu Tinh từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống, thân thể của cô run rẩy.
Nghe âm thanh kia của Diệu Tinh, trong lòng Tiêu Lăng Phong quặn đau một hồi! Có phải ba năm qua, mỗi khi sấm nổ trời mưa thì Diệu Tinh cũng sẽ sợ hãi như vậy hay không! diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tiêu Lăng Phong vươn cánh tay ôm Diệu Tinh thật chặc vào trong ngực mình. Nếu như anh biết, hậu quả của sự việc sẽ thành nghiêm trọng như vậy, nếu như anh sớm biết một ngày kia mình sẽ sớm tạo thành tổn thương cho Diệu Tinh, vì mình mà Diệu Tinh thống khổ không chịu nổi như vậy, thì chắc chắn anh sẽ không hành động như vậy.
"Diệu Tinh, không sao đâu, đừng sợ!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng dỗ dỗ dành dành ở bên tai Diệu Tinh. Diệu Tinh thật sự từ từ liền an tĩnh lại, không còn run rẩy nữa.
Diệu Tinh! Đối với những gì mà anh đã gây ra cho em, anh biết mình sẽ không bồi thường lại cho em được. Nhưng mà xin em hãy tin tưởng anh, anh sẽ cố làm hết sức, anh sẽ yêu em giống như Mộ Thần yêu em, không, anh sẽ yêu em hơn cả Mộ Thần đã yêu em.. Anh chỉ nghĩ muốn em được hạnh phúc. Anh bảo đảm đấy! Tiêu Lăng Phong nói xong liền nhẹ nhàng đặt lên trên trán Diệu Tinh một nụ hôn.
Rào rào rào rào…
Trong tiếng mưa rơi ào ào Diệu Tinh chợt tỉnh lại. Khí trời âm trầm, ánh sáng trong phòng cũng không sáng rõ lắm, cô thoải mái than nhẹ một tiếng. Đã thật lâu rồi cô không có một giấc ngủ say đến như vậy. Muốn duỗi cái lưng mỏi một cái. Đột nhiên cô cảm thấy ngang hông mình đang bị thứ gì đó đè ép. Hơi nhắm mắt lại, đột nhiên Diệu Tinh nhớ ra, đây là biệt thự của Tiêu Lăng Phong
Hơi thở của Tiêu Lăng Phong phả ra ở trên mặt cô, vừa lành lạnh vừa mang theo mùi vị thuốc lá nhàn nhạt. Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của Tiêu Lăng Phong. cô rất không khách khí kêu lên thành tiếng
"Á…"
Tiêu Lăng Phong không vui hơi nhíu nhíu mày, nhưng anh cũng không mở mắt, mà chỉ vươn cánh tay ra ôm Diệu Tinh càng chặc hơn.
Diệu Tinh chớp chớp cặp mắt, nhìn Tiêu Lăng Phong hoàn toàn không có phản ứng gì, liền cau mày. Cô muốn mở miệng, nhưng lại cũng không biết nên nói cái gì cho đúng. Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại, nghe tiếng mưa rơi ở bên ngoài, cảm thụ hơi thở của Diệu Tinh nhẹ nhàng phả ở trên người anh, khóe miệng từ từ lộ ra một nụ cười
"Tiêu Lăng Phong?" Diệu Tinh thử thăm dò gọi tên Tiêu Lăng Phong. Cảm giác như thế thực quá kỳ quái.
"Diệu Tinh, chớ quấy rầy, anh nghĩ muốn ngủ tiếp một chút!" Tiêu Lăng Phong miễn cưỡng mở miệng. Cánh tay còn chặt thêm vài phần. Nghe thấy tiếng thở nhẹ gần như không phát ra tiếng của Diệu Tinh, tâm tình của anh bỗng tốt hơn.
Diệu Tinh cũng không lên tiếng, chỉ mở cặp mắt to nhìn chằm chằm vào bộ dáng của Tiêu Lăng Phong. Thời gian hai người ở chung một chỗ cũng không phải là ngắn ngủi, nhưng là trong trí nhớ, dường như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của anh.
"Em thích nhìn thì cứ nhìn, nhưng ngàn vạn lần không được chảy nước miếng." Tiêu Lăng Phong chợt mở miệng.
"Anh… ai mà thèm nhìn anh kia chứ!" Diệu Tinh chột dạ giùng giằng muốn đứng dậy.
"Đừng động đậy!" Tiêu Lăng Phong bá đạo nói. Anh đưa ra một chân đè lên trên người Diệu Tinh, không cho cô có bất kỳ sự giãy giụa nào: "Đừng làm ầm ĩ, Diệu Tinh. Hôm nay chúng ta trốn việc có được hay không?" Nghe qua thì có vẻ giống như là hỏi thăm, giọng nói có vẻ muốn thương lượng, nhưng mà động tác của anh lại như tuyên thệ thông báo với mọi người vậy! Dường như là anh muốn nói: Trình Diệu Tinh anh thông báo cho em biết, ngày hôm nay hai chúng ta trốn việc, em hãy cấp cho anh một cái gối ôm miễn đi! "Làm sao mà anh lại ngang ngược đến như vậy!" Thật là quá buồn cười rồi. Đối với cái ôm này của Tiêu Lăng Phong, cô thế nhưng lại không phản kháng, thậm chí còn cảm thấy cảm giác như thế có chút ấm áp. Diệu Tinh chợt nhíu lông mày lại, Trình Diệu Tinh, có phải là mày đã phát điên lên rồi hay không.
"Tốt nhất là em không nên cử động! Diệu Tinh, thế em không biết vào buổi sáng người đàn ông sẽ như thế nào hả?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi lại.
"" Diệu Tinh tức giận nắm quả đấm. "Tôi ngủ đủ rồi."
"Nhưng là anh vẫn còn muốn ngủ. Diệu Tinh, được ôm em như vậy thật sự rất thoải mái." Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nỉ non. "Cho tới bây gi, chúng ta cũng chưa từng bao giờ hòa hợp với nhau như vậy! Cho nên, chúng ta hãy ngủ thêm một lát nữa nhé, có được hay không?"
Lời nói nhẹ nhàng của Tiêu Lăng Phong làm cho trái tim của Diệu Tinh thấy rung động Cô cắn cắn đôi môi, trong lòng có một chút đau đớn. Từ từ tay giơ lên, khẽ vuốt qua gương mặt Tiêu Lăng Phong, lỗ mũi ê ẩm, nước mắt giống như tùy thời cũng sẽ chảy ra vậy. Diệu Tinh khẽ cắn môi, cô cố gắng khắc chế bản thân mình, không để cho nước mắt rơi xuống, nhẹ nhàng tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, không lên tiếng nữa.
Tiêu Lăng Phong chậm rãi mở mắt ra, nhìn Diệu Tinh đột nhiên an tĩnh như vậy, anh khẽ cười một tiếng, chậm rãi đặt nhẹ lên đỉnh đầu của Diệu Tinh một nụ hôn.
Anh vốn là không muốn ngủ, thế nhưng là trong bầu không khí quá mức an tĩnh như thế, anh thế nhưng lại thật sự ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại lần nữa, đã là buổi trưa, sờ sờ bên cạnh trống trơn, anh mở mắt ra. Bên cạnh anh đã không còn có bóng dáng Diệu Tinh nữa, nhưng là hơi thở của cô như vẫn còn ở đây. Tiêu Lăng Phong êm ái dụi mắt một cái rồi anh bò dậy, theo thang lầu đi xuống, từ xa xa đã anh nghe thấy mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra
Ở trong phòng bếp, tóc tai của Diệu Tinh cũng vẫn còn tùy tiện để dựng thẳng, nhìn hơi xốc xếch nhưng lại lộ ra một cảm giác xinh đẹp tùy ý. Cô mặc chiếc áo sơ mi của Tiêu Lăng Phong, vạt áo dài được cô thắt ở bên hông. Bên dưới cô vẫn mặc chiếc váy của mình. Chẳng qua là trên ống quần có vài nơi lây dính vết máu đã được cô xé đi. Tiêu Lăng Phong tựa vào cửa, anh thưởng thức bộ dạng bận rộn của Diệu Tinh. Anh cho là đời này của mình phòng bếp thật sự vĩnh viễn chỉ có thể trở thành bày biện mà thôi
Diệu Tinh nhẹ nhàng khuấy động nồi cháo, chuẩn bị xong một chút thức ăn đặt ở trong mâm, còn tỉ mỉ bày biện một chút. Cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một cái, khóe miệng của cô lộ ra nụ cười thỏa mãn
"Nước miếng của em đã sắp bị rơi vào đến bên trong rồi!"
"A!" Đột nhiên có tiếng nói vang lên dọa Diệu Tinh cho giật mình. Cô xoay người lại, nhìn thấy bộ mặt đắc ý của Tiêu Lăng Phong."Anh làm gì thế? Diệu Tinh đột nhiên lên tiếng hỏi."
"Tiểu thư à, đây là nhà của anh, anh không thể nói chuyện hay sao!" Tiêu Lăng Phong cười, sau đó nghẹo đầu quan sát quần áo của Diệu Tinh đang mặc
"Tôi, bộ quần áo của tôi hiện giờ không mặc được nữa; cho nên…" Diệu Tinh cúi đầu, ngón tay lại vân vê vạt áo.
"Anh lại cảm thấy emi mặc áo quần thế này này so với anh mặc vào nhìn còn đẹp mắt hơn." Tiêu Lăng Phong nói ra một câu tự đáy lòng, sau đó tiến lên. "Để anh đưa em ra nước ngoài học nhé, như thế nào?" Tiêu Lăng Phong hỏi. Diệu Tinh rất có thiên phú về thiết kế, để không như vậy rất lãng phí, thật là đáng tiếc.
Anh nhẹ nhàng ghé sát đến sát phía sau vành tai của Diệu Tinh, sau đó nâng chiếc cằm của Diệu Tinh lên, chậm rãi đặt một nụ hôn lên trên môi Diệu Tinh…
"Chào buổi sáng!" Nụ cười của anh thật ôn nhu, trong nháy mắt Diệu Tinh chợt có cảm giác hoảng hốt. Diệu Tinh lo lắng, thật lâu sau vẫn không nên lời.