Kể từ bác sĩ kiểm tra cho biết Diệu Tinh đã mang thai, Tiêu Lăng Phong gần như là cưỡng chế yêu cầu Diệu Tinh ở lại trong bệnh viện để có thời gian điều dưỡng nhiều hơn một ít. Anh rất sợ Diệu Tinh lại sẽ bị xảy ra chuyện gì đó một lần nữa. Thế nhưng mà đối với cả quá trình bảo vệ này, Diệu Tinh lại vẫn cứ cảm thấy, Tiêu Lăng Phong chỉ có để ý đến đứa trẻ mà thôi. Mỗi ngày trừ bệnh viện ra thì anh chính đến công ty. Bằng không cũng chính là có điện thoại của Bùi Hạo Thần gọi đến. Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Lăng Phong nhận được điện thoại của Bùi Hạo Thần gọi đi, thì chỉ cần nhìn cái loại vẻ mặt ấy của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh cũng biết, nhất định là Tịch Mạt lại đã xảy ra chuyện gì rồi. Vốn là trong buổi lễ đính hôn ngày đó hai người bọn họ vẫn hoàn hảo, rất tốt, nhưng mà… vừa mới qua thêm vài ngày nữa, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), như thế nào là lại thành dài như vậy. Có phải là bởi vì không còn có Thẩm Kỳ Nhiên ở bên cạnh uy hiếp nữa hay không, mà Bùi Hạo Thần cảm thấy không có gì cần phải sợ nữa. Giống như là. Người đàn ông sau khi đã lấy được một người phụ nữ rồi, liền lập tức biến thành dáng vẻ khác hẳn...
."Diệu Tinh, em phải nghỉ ngơi thật tốt đấy nhé, biết không! Anh đi ra ngoài một chút thôi, rồi sẽ trở lại nhanh chóng!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền nhẹ nhàng đặt lên trên trán Diệu Tinh một nụ hôn. Đã từ lâu rồi, cho tới bao giờ, bất kể Tiêu Lăng Phong có làm cái g, Diệu Tinh thủy chung đều là giữ cái bộ dáng không mặn không nhạt này. Tiêu Lăng Phong thực sự cũng không biết mình đã làm sai điều gì, đối với cuộc cãi vã lần trước, anh cũng đã nhận lỗi, xin cô thứ lỗi rồi. Anh cũng đã cố gắng hết sức để bồi thường lại cho cô, nhưng mà… dù thế nào đến ngay cả một cái nụ cười của cô, anh cũng không hề nhận được...
Sắc trời có chút u ám, Tiêu Lăng Phong vừa lấy chìa khóa xe ra vừa nhanh chóng đi về phía xe. Bùi Hạo Thần cái người điên này, lại nói ra sự ân oán giữa hai nhà, sau khi biết được chuyện này, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tịch Mạt gần như hoàn toàn hỏng mất. Chẳng những là rốt cuộc sau rất nhiều ngày, đến hiện tại lại đột nhiên từ đâu nhô ra một vị hôn phu dòng dõi Hoàng thất nước Anh...
Haiz… Tiêu Lăng Phong không nhịn được liền than thở, tại sao con đường tình cảm của anh và Diệu Tinh cũng gập ghềnh như vậy chứ…
"Tiêu thiếu gia? Thật sự là ngài rồi!" Nghe thấy giọng nói kia, Tiêu Lăng Phong liền xoay người sang chỗ khác, không thể tưởng tượng được chính là, người vừa mới gọi kia lại chính là Dương Nhược Thi. "Tôi nhìn thấy từ xa xa, tưởng chừng như không thể tin được vào mắt mình được nữa! Sao thế? Thân thể anh được không thoải mái hay sao?"
"A, không phải!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái. "Diệu Tinh đang nằm ở nơi này." Tiêu Lăng Phong nói xong nụ cười từ từ tràn ra.
"A? Diệu Tinh thật sự mang thai rồi sao?" Dương Nhược Thi che miệng lại cố ra vẻ làm bộ dạng giật mình một cái: "Mấy ngày trước lúc nghe A Sở nói, tôi vẫn còn chưa tin đâu! Tiêu thiếu gia, thật sự xin chúc mừng anh đã sắp được làm ba ba!"
Tiêu Lăng Phong không nghe hết câu chúc mừng kia của Dương Nhược Thi. Anh còn đang mải suy nghĩ về câu kia mà Dương Nhược Thi vừa mới nói ra kia. Tại sao vậy? Mộ Sở thế mà cũng biết chuyện này sao?
"Tiêu thiếu gia?" Nhìn thấy sự thất thần của Tiêu Lăng Phong, Dương Nhược Thi hài lòng cười cười: "Diệu Tinh đang nghỉ ngơi ở đâu vậy? Lúc nào có thời gian thì tôi cũng muốn đi qua thăm cô ấy một chút!"
"Cảm ơn ý tốt của Dương tiểu thư! Chỉ có điều là không cần đâu. Rất nhanh Diệu Tinh cũng đã có thể xuất viện được rồi!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ngồi vào trong xe.Chiếc Xe "nổi giận đùng đùng" liền lập tức lao ra bên ngoài bãi đậu xe.
Dương Nhược Thi bẹt miệng: "Hẹp hòi như vậy sao! Bất quá chính là biết người phụ nữ của anh mang thai mà thôi. Có cần thiết phải kích động đến như thế hay không chứ!"
"Dương Nhược Thi, một người phụ nữ như cô thật sự là rất đáng sợ!" Minh đi từ từ tới bên cạnh.
"Cho nên, tôi khuyên anh không nên đắc tội với phụ nữ!" Khóe miệng Dương Nhược Thi hơi cong lên.
"Không phải là cô cũng biết tôi là gay hay sao?" Minh nhướng mày: "Bằng không, tôi thấy cô như vậy cũng không dám yên tâm to gan để hợp tác cùng tôi đi." Minh vừa nói, vừa vuốt vuốt một viên đạn.
"Con người của tôi là chỉ coi trọng kết quả. Cái tôi nghĩ muốn chỉ có kết quả, còn cả quá trình thế nào… Tôi căn bản cũng không sẽ để ý." Dương Nhược Thi nói xong liền ngồi vào trong xe.
"Mộ Sở đã biết chuyện rồi! Việc mấy tên lưu manh đã chặn đường của cậu ta và Trình Diệu Tinh ngày trước chính là do cô mua chuộc thuê làm! Cô có cảm thấy tại sao cậu ta vẫn còn lưu giữ cô ở bên người như vậy không?"
"Dĩ nhiên là vì muốn dùng tôi để di dời sự chú ý của ông cụ Mộ nhà các anh chứ sao!" Dương Nhược Thi nói ra một câu không chút đau khổ nào. "Bất quá không sao hết, bất kể có phải là anh ấy có yêu tôi hay không chỉ cần anh ấy ở bên cạnh tôi, như vậy là đủ rồi." Dương Nhược Thi nói xong nịt chặc lại giây an toàn: "Bất quá... tôi lại cảm thấy đã đến thời điểm cần phải diệt trừ Lãnh Liệt đi rồi. Nếu như không phải là anh ta đã cản trở từ bên trong, Triệu Chí Diễm cũng sẽ không phải chịu sự thiệt thòi lớn như vậy, đến ngay cả tiếng nói cũng không dám lộ ra ngoài."
"Người mà cô hận không phải là Trình Diệu Tinh hay sao? Thế nào mà khẩu vị của cô lại lớn như vậy, đến ngay cả Tiêu Lăng Phong mà cô cũng muốn động vào."
"Động chạm đến anh ta ấy hả?" Dương Nhược Thi cười khẽ một tiếng: "Ít nhất là đến bây giờ tôi vẫn còn chưa dám. Nhưng mà ai bảo Trình Diệu Tinh lại yêu thương anh ta chứ? Nhìn thấy người mình yêu mến bị tổn thương, nhưng mà mình lại không thể ra sức. Sự hành hạ như vậy mới chính là tàn nhẫn nhất!" Dương Nhược Thi nói xong liền khởi động xe
Chết tiệt! Không phải là anh cũng muốn mượn Tiêu Lăng Phong để đả kích Lãnh Liệt đó sao? Cho nên mới nói, Minh, chúng ta mới vĩnh viễn sẽ là người trên cùng một chiến tuyến!"
"Tôi lại đang suy nghĩ, nếu như cô là một người đàn ông, liệu tôi có thể thu nạp cô hay không?"
"Sẽ không!" Dương Nhược Thi trả lời: "Tôi nghĩ là sẽ không có người nào thích một người có ý định ác độc!" Cái này có chính là nguyên nhân mà Mộ Sở không thích cô, Tiêu Lăng Phong cũng không thích Đường Nhã Đình. Nhưng mà… Cũng không sao hết… So với không nhìn thấy, không được yêu, nhưng người vẫn thuộc về mình, vẫn thực tế một chút thì hơn...
Đèn trong phòng bệnh đã được bật lên, Diệu Tinh nằm co cụm người lại thành một đoàn. Cô ngủ cũng không được yên ổn. Tràn đầy trong giấc mộng của cô đều là hình ảnh đứa con của cô bị người ta cướp đi. Bất luận cô có khóc hay là kêu gào thế nào, Tiêu Lăng Phong cũng đều không thèm để ý. Anh vẫn cứ chỉ ôm lấy Đường Nhã Đình ở bên cạnh anh, tay đang ôm đứa con của cô, cười cười rồi đi lướt qua...
"Không … đừng cướp con của tôi đi, không muốn..."
Tiêu Lăng Phong cẩn thận từng ly từng tí đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, nghe thấy đúng những lời này của cô, tay của anh thoáng run lên một chút: "Lăng Phong... Cầu xin anh đừng mang con của tôi đi..."
Tiêu Lăng Phong đi từ từ đến bên giường. Nhìn nước mắt đọng nơi khóe mắt của Diệu Tinh, trong lòng Tiêu Lăng Phong giật lên một cái, đau đớn mãnh liệt Anh từ từ lau những giọt nước mắt trên khóe mắt Diệu Tinh, sau đó, Tiêu Lăng Phong nằm xuống ở bên cạnh giường, ôm lấy Diệu Tinh.
"Diệu Tinh, tại sao chuyện em mang thai lại có người còn biết trước cả anh như vậy, em có biết chuyện này có bao nhiêu châm chọc hay không?" Anh nhẹ nhàng cắn một cái vào vành tai của Diệu Tinh: "Em có biết là khi nghe được tin tức này, anh đã khổ sở nhiều như thế nào hay không?" Anh nói xong, liền đặt một nụ hôn nặng nề lên nơi gáy của Diệu Tinh. Diệu Tinh bị nụ hôn này làm cho thức tỉnh, cô không thoải mái hơi quẫy người một cái. Tiêu Lăng Phong ôm Diệu Tinh thật chặc vào trong ngực: "Có phải là anh có làm cái gì thì em cũng không hề nhìn thấy đúng không? Trình Diệu Tinh, có phải em thật sự cũng không cảm giác được sự tồn tại của anh hay không?”
"Tiêu Lăng Phong, anh làm sao vậy?" Diệu Tinh không thoải mái hỏi.
"Mộ Sở biết chuyện mang thai à?" Tiêu Lăng Phong đè nén hơi thở của mình nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh nghe đáp án.
"Ừ!" Diệu Tinh nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong cau mày lật người lên trên Diệu Tinh: "Tại sao em lại cứ thành thực như vậy?"
"Chỉ là tôi không muốn lừa dối anh!" Biểu cảm bình tĩnh của Diệu Tinh làm cho người ta thấy đau lòng: "Tôi biết, lúc này anh đang để ý đến chuyện anh không phải là người đầu tiên được biết chuyện này. Thực ra tôi cũng đã có dự định để nói cho anh biết, nhưng mà… anh thật sự lại cực kỳ bận rộn." Diệu Tinh từ từ nói xong, giọng nói có chút bất bình ổn.
"Em muốn nói chuyện này là do lỗi của anh?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
"Mỗi ngày vào lúc ăn cơm tối, tôi cũng đều bị ói thật là nghiêm trọng, nhưng mà… tôi lại chỉ có một mình. Tiêu Lăng Phong, anh có biết rằng khi đó tôi cảm thấy thê lương đến nhường nào hay không? Tôi thật hy vọng, anh có thể đứng ở bên cạnh tôi, vỗ vỗ vào phía sau lưng của tôi, hoặc là lần lượt đưa cho tôi một chiếc khăn giấy, một chén nước… Nhìn những đồ ăn kia tôi lại cảm thấy thật buồn nôn, nhưng là vì bảo bảo, tôi vẫn phải nỗ lực ăn vào, ăn vào rồi, lại phun bằng sạch ra ngoài..."
Lời nói nghe đầy thê lương của Diệu Tinh làm cho thật sâu trong lòng Tiêu Lăng Phong cảm thấy đau nhói. Anh chống tay lên giường nắm thật chặt lấy tấm ga trải giường. Những chuyện này thật sự anh hoàn toàn đều rất coi thường.
"Có phải đây chính là sự bi ai của kiếp tình nhân hay không?" Diệu Tinh hỏi: "Vĩnh viễn tôi chỉ có thể sống cuộc sống trong bóng đêm, không thể được nhìn thấy ánh mặt trời, cho dù là bị bệnh cũng chỉ có thể đứng ở xa xa mà nhìn người khác hạnh phúc, đúng không?"
Tiêu Lăng Phong chậm rãi cúi đầu xuống. Anh hôn lên đối mắt của Diệu Tinh. Anh nhắm thật chặc hai mắt, đôi môi ấm nóng là ủi lên trên gương mặt của Diệu Tinh: "Thật xin lỗi!"
"Anh cũng không cần phải nghĩ ngợi áy náy gì hết. Tôi sớm đã có sự chuẩn bị rồi!" Diệu Tinh nói đầy vẻ cam chịu: "Anh thật sự không cần phải như vậy đâu! Tiêu Lăng Phong, một khi đã đáp ứng chuyện của anh thì tôi đã biết mình sẽ phải làm những gì. Anh có biết, mỗi ngày nhìn thấy anh, tôi lại nghi ngờ anh có mục đích gì khác, biểu hiện tốt đẹp của anh đối với tôi, tôi lại cảm thấy thật là khổ sở..."
Sự dịu dàng của Tiêu Lăng Phong bị này một lời nói này của Diệu Tinh, chỉ trong nháy mắt đã bị dập tắt. Cho dù là anh đã làm cho cô nhiều như vậy, nhưng mà… Diệu Tinh vẫn cảm thấy anh đang có mưu đồ gì khác, ý của cô đơn giản chính là hai từ đứa con kia mà thôi. Từ từ ngẩng đầu lên. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, Diệu Tinh cũng rưng rưng nhìn lại anh...
“Trình Diệu Tinh." Tiêu Lăng Phong cắn răng: "Em cảm thấy, tất cả những việc mà anh đã làm đến giờ hết thảy đều là có mục đích, có phải hay không?" Anh hỏi: "Anh có đối xử tốt đối với em như thế nào, thì em cũng vẫn làm như không thấy. Anh đối xử với em không tốt, em lại cảm thấy mình bị uất ức có phải hay không? Rốt cuộc, chỉ có anh đã làm tổn thương đến em mà thôi. Em nói xem, em có thể nhìn thẳng vào sự tồn tại của anh hay không?" Tiêu Lăng Phong đưa tay nhấc cái cằm của Diệu Tinh lên, trong mắt đã có lửa giận, nhưng mà phần nhiều hơn chính là sự đau đớn… "Vậy thì chúng ta sẽ dùng biện pháp trực tiếp một chút!" Anh nói xong, tay đã đưa vào bên dưới quần áo của Diệu Tinh.
"Tiêu Lăng Phong, anh điên rồi hay sao?" Diệu Tinh khẩn trương nắm lấy tay của Tiêu Lăng Phong, dứt khoát không để cho anh động đậy.
"Không phải là em không hề cảm giác được sự tồn tại của anh đó sao?" Tiêu Lăng Phong trần thuật: "Diệu Tinh, vậy chúng ta sẽ dùng một phương pháp khác, nó có chút đặc biệt, muốn anh cảm giác được anh." Anh nói xong cúi đầu hôn lên môi của Diệu Tinh.
"Đừng… Đừng như vậy!" Diệu Tinh bất lực không thể nào trốn chạy được, mà cũng không dám dùng lực giãy giụa mạnh mẽ: "Tiêu Lăng Phong, sẽ làm bị thương đến bảo bảo..."
"Nó đã được hơn ba tháng rồi!" Ý thể hiện ở bên ngoài lời nói, hiện tại anh có thể. Tiêu Lăng Phong không cho Diệu Tinh có cơ hội cự tuyệt, anh thuần thục mở nút áo đồng phục bệnh nhân của cô ra.
"Tiêu Lăng Phong, anh không nên như vậy!" Diệu Tinh cau mày.
"Chỉ cần em nhỏ giọng một chút thì sẽ không thành vấn đề." Tiêu Lăng Phong ngậm cười nói, một câu nói ra không thể phân biệt rõ đây là anh đang giễu cợt hay là anh đang nhắc nhở nữa. Không có bất kỳ khúc dạo đầu nào, một giây kế tiếp anh đã vội vàng tiến vào.
Diệu Tinh cắn môi, quay mặt qua một bên.
"Em yên tâm, đứa nhỏ này cũng là con của anh mà! Diệu Tinh anh sẽ cẩn thận!" Tiêu Lăng Phong thì thào ở bên tai của Diệu Tinh mà bảo đảm: "Em chỉ cần cảm thụ sự tồn tại của anh là tốt rồi! Trình Diệu Tinh, anh không bao giờ nghĩ muốn bị em không thèm nhìn ngó một lần nữa đâu!" Tiêu Lăng Phong nói xong lền cúi đầu dùng sức cắn một cái lên trên môi của Diệu Tinh: "Em có biết là anh cũng sẽ như vậy, cũng sẽ bị thương, sẽ khổ sở hay không?" Tiêu Lăng Phong nói qua cố ý đột nhiên dùng sức một cái.
Diệu Tinh cau mày. Trên cánh môi có mùi máu tươi để cho cô cảm thấy ghê tởm.
"Em vẫn luôn cảm thấy là nếu đã làm chuyện ấy cùng với anh ta là một chuyện rất ghê tởm, có phải hay không?" Tiêu Lăng Phong hỏi, rồi hôn lên cánh môi có vết máu của cô." Trình Diệu Tinh, ở trong lúc anh còn có thể khống chế được mình, anh thật sự nghĩ muốn em đừng có chọc giận đến anh. Bằng không! Bằng không... Chính anh cũng không biết rốt cuộc mình sẽ làm ra chuyện gì...