Hai mắt Hoắc Vũ Hạo lóe sáng, trầm giọng nói:
- Đệ tử chọn hồn thú một trăm năm.
- Một trăm năm? Ngươi chắc chứ?
Lão sư giám trận cứ tưởng mình nghe lầm, có thể đại diện cả lớp xuất trận đầu tiên dĩ nhiên phải là ngươi ưu tú, thế mà nó chỉ chọn hồn thú một trăm năm? Không phải quá kém sao? Cho dù là hồn sư hệ Khống Chế cũng không tệ đến vậy chứ?
Hoắc Vũ Hạo xác nhận lại một lần nữa.
- Da đúng, đệ tử chọn hồn thú một trăm năm.
Lần này hắn nói rất lớn nên tất cả lão sư và học viên ở xa xa đều có thể nghe được.
Chu Y ngay lập tức cảm thấy say xẩm mặt mày, nàng thầm nghĩ không biết tên tiểu tử này muốn làm trò gì đây.
Mộc Cận thì hoàn toàn ngược lại, vẻ mặt đầy vui sướng khi thấy người ta gặp họa, Đái Hoa Bân cũng không kém, hắn thoáng sửng sốt rồi lập tức nở nụ cười tươi rói.
Thấy Hoắc Vũ Hạo khăng khăng yêu cầu như thế nên lão sư giám trận kia đành gật đầu nói:
- Vậy thì theo yêu cầu của ngươi. Chuẩn bị xong chưa?
Hoắc Vũ Hạo không chút do dự nói:
- Dạ đệ tử đã sẵn sàng.
- Sát hạch bắt đầu !!!!
Lão sư giám trận giơ tay ra dấu, từ phía xa lập tức vang lên một tiếng tách, rồi một cơ quan đột nhiên mở ra, sau đó lại vang lên từng tiếng cái gì đó đang chạy đến như điên. Các học viên khác vốn vẫn đang lớn tiếng cười nhạo Hoắc Vũ Hạo thì lúc này cũng im lặng một cách kỳ lạ, trong lòng bọn họ không hiểu tại sao xuất hiện một luồng áp lực không tên.
Một cái bóng màu đen xuất hiện, nó sải từng bước chân với tộc độ kinh khủng lao thẳng về hướng Hoắc Vũ Hạo.
Con vật này dài chừng hai thước, cao khoảng một thước hơn, bộ lông màu xanh khuấy động trong gió, đôi mắt màu nâu hạt dẻ đầy sự cáu kỉnh. Đây là một loài hồn thú thường thấy, nó chủ yếu thiên về tốc độ, tên là Phong Linh Lang.
Cũng ngay lúc này, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên có hành động, từ dưới chân hắn xuất hiện hai luồng ánh sáng màu đỏ sậm, trong mỗi quầng sáng ấy thậm chí còn có bốn đường vân ánh kim lập lòe. Khi nó xuất hiện thì hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo cũng biến thành đỏ tươi.
Từ người hắn tỏa ra một hơi thở mang theo hơi hướm hoang dã từ viễn cổ vô cùng khủng bố, luồng sáng màu đỏ ấy lấy hắn làm trung tâm từ từ khuếch trương ra bên ngoài. Giờ khắc này, bóng người vô cùng nhỏ bé ấy lại mang đến cho người khác một cảm giác vô cùng khủng khiếp, hệt như một vị thần cổ xưa từ trên trời giáng xuống vậy.
- Ngao ô....
Con Phong Linh Lang kêu lên một tiếng thảm thiết rồi cả người lăn đùng xuống đất xoay tròn như hồ lô, nháy mắt sau đã nằm xụi lơ dưới mặt đất, són đầy mặt đất. (nguyên văn của nó hơi thô, mình dịch thoáng chút nghe cho nó lịch sự... ai cần biết thì bôi trắng đoạn sau nhé: gốc phải dịch ra là :"đái ỉa một lượt").
Cũng ngay lúc đó, từ xa xa truyền đến vô sô tiếng kêu gào thảm thiết của hồn thú.
Hồn Hoàn màu đỏ đại biểu cho cái gì? Là mười vạn năm, cũng chính là từ hồn thú cao cấp nhất. Mỗi một Hồn Hoàn mười vạn năm đều là những vật vô cùng quý gia, đừng nói là các đệ tử, trong số tất cả các lão sư ở đây đều không có ai có Hồn Hoàn mười vạn năm.
Vậy mà Hoắc Vũ Hạo không chỉ đem ra Hồn Hoàn mười vạn năm, mà có đến tận hai cái. Bất luận là nhìn bằng mắt thường hay cảm nhận từ khí tức của nó, cái nào cũng khiến người khác sợ hãi mà run rẩy, bầu không khí lặng ngắt đầy áp lực.
Ở Đấu Thú Tràng lúc này, không chỉ những hồn thú có phản ứng mà tất cả lão sư, học sinh đều có phản ứng mãnh liệt. Nhưng bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một mãnh thú vô cùng khủng bộ, vậy nên ngay lập tức bọn họ phóng xuất ra vũ hồn của mình và theo bản năng thiết lập một thế phòng ngự.
Đỗ Duy Luân đã từ ghế ngồi bật dậy từ lâu rồi, tám cái Hồn Hoàn không ngừng lượn lờ xung quanh. Đối mặt với hơi thở của hồn thú mười vạn năm, hắn cũng không ngoại lệ mà phóng ra vũ hồn của mình.
- Không, không thể nào. Chuyện này tuyết đối không thể xảy ra. Nó mới mười hai tuổi, làm sao có được Hồn Hoàn mười vạn năm. Nhưng... đây thật sự là khí tức của hồn thú mười vạn năm! Hơn nữa, cái này còn có phần cường đại hơn nữa. Hắn rốt cuộc đang làm cái gì thế này?
Màu đỏ từ từ biến mất, hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo cũng theo đó mà biến đổi, sau đó hai Hồn Hoàn màu đỏ cũng từ từ biến mất. Tích tắc trước bầu không khí vẫn đầy áp lực khủng bố vậy mà lúc này lại bình thường hơn cả bình thường. Mà uy áp của Hoắc Vũ Hạo phát ra cũng chưa kịp đi xa, chỉ loanh quanh trong Đấu Thú Tràng mà thôi. Một mùi xú uế đột nhiên từ đâu bay đến, lại còn càng lúc càng nồng hơn nữa.
Hoắc Vũ Hạo quay sang hai vị lão sư đang thất thần cung kính thi lễ nói:
- Thưa lão sư, khảo hạch của đệ tử đã xong.
Đúng vậy, quả thật đã xong rồi, đầu thú Phong Linh Lang kia chỉ là hồn thú tu vi trăm năm, ấy vậy mà nó phải trực tiếp đối mặt với áp lực từ hồn thú mười vạn năm, làm sao nó chịu đựng nổi? Cho nên lúc này nó chẳng những són ra đất mà miệng còn sùi bọt mép, nằm run rẩy trên mặt đất, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
- Cái này...
Vị lão sư giám trận nhìn tình huống trước mắt mà không biết xử lý thế nào nữa. Hắn đã tham gia bao kỳ thi sát hạch rồi mà có bao giờ xảy ra tình huống này đâu?
Học viện Sử Lai Khắc trước nay không thiếu quái vật, nhưng quái vật cấp độ này đúng là chưa từng xuất hiện! Đệ tử năm hai có Hồn Hoàn vạn năm? Không chỉ một mà có đến hai cái?
Sau một màn rung động cực kỳ mãnh liệt này, số người có thể kịp thời phản ứng lại chỉ có Chu Y và Vương Đông. Bởi vì sự chấn động này tối hôm qua bọn họ đã trải qua rồi. Có điều khi đó không có khủng khiếp như hôm nay thôi.
Mặc dù Chu Y đã từng nghe Phàm Vũ ca ngợi về tác dụng của kỹ năng này, nhưng thật ra nàng cũng không tin tưởng lắm, lúc này sự việc rành rành trước mắt thật quá mức bất ngờ. Thậm chí lúc này Hoắc Vũ Hạo còn chưa dùng đến vũ hồn thứ hai của mình nữa.
Đúng vậy, đối thủ của Hoắc Vũ Hạo tuy chỉ là hồn thú trăm năm, nhưng từ nãy giờ hắn chưa làm gì cả, chỉ đứng yên đó phóng vũ hồn của mình ra, ấy vậy mà nháy mắt đã giải quyết xong mọi chuyện, như thế còn có thể có thành tích kém sao? Đây chính là khả năng khống chế mạnh nhất a. Lúc này Chu Y cũng đã hiểu tại sao Hoắc Vũ Hạo lại chọn đối thủ là hồn thú trăm năm. Bởi vì hắn muốn chắc chắn mình có thể thành công. Nếu chẳng may chọn phải hồn thú kiên cường quá thì Hồn Hoàn mười vạn năm này cùng lắm chỉ làm nó mất năng lực chiến đấu chứ không có biểu hiện dữ dội như con Phong Linh Lang này.
Tinh thần lẫn thị giác đều bị chấn động quá mãnh liệt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lần này, đừng nói đè bẹp ban Hai, ngay cả những lão sư ở đây, tất cả đều bị đứng hình. Trong chốc lát, toàn trường lặng ngắt như tờ, ai ai cũng ngây người nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo đang từ từ đi trở về ban Một.
Chu Từ Trần nuốt nước miếng nói:
- Hoắc lão đại không phải hồn thú mười vạn năm chuyển kiếp thành người đấy chứ? Quá kinh khủng, ta mắc đái quá.
Tào Cẩn Hiên tức giận nói:
- Ta còn muốn đi ị luôn đây.
(M2: 2 cái bạn này nói chuyện bựa quá :110:, nhưng bạn bè với nhau m dịch lịch sự quá lại mất cái hay, biến chuyển tùy chổ nhé, hihi)
Sự khiếp sợ nhanh chóng qua đi, các lão sư giám trận đang trong sân đấu lẫn các lão sư khác đều đồng loạt quay sang nhìn chủ nhiệm Đỗ Duy Luân, trên mặt bọn họ viết rành rành bốn chứ: Làm sao bây giờ?
Đúng a! Giờ phải làm sao đây? Tính huống này trước nay chưa từng xuất hiện nên lão cũng không biết làm sao cho phải! Làm sao có thể tin được chuyện hai Hồn Hoàn mười vạn năm xuất hiện dọa con hồn thú trăm năm phát ngất??? Bây giờ coi như cho Hoắc Vũ Hạo thông qua đi, nhưng điểm chấm thế nào đây?
Đúng lúc này, vài bóng người từ bên trong Thú Quyển bay thẳng ra. Dẫn đầu là một ông lão dáng người cao lớn, mái tóc màu đỏ vô cùng bắt mắt. Lão vừa lao đến vừa hét to:
- Ai? Kẻ nào? Là tên nào dám dọa hồn thú dưới vạn năm của ta són cả ra đất thế này? Cả đám yếu không chịu nổi nữa rồi. Đỗ Duy Luân, là ngươi phải không?
Đỗ Duy Luân méo mặt nói:
- Lão Cung, không phải ta.
Ông lão đầu tóc màu đỏ rực này tên là Cung Trường Long, chính là người quản lý Đấu Thú Tràng này, địa vị của lão ở học viện Sử Lai Khắc này cao vô cùng, hơn nữa lão còn vô cùng thích nghiên cứu hồn thú. Cho dù là Đỗ Duy Luân, khi gặp lão cũng phải vô cùng khách khí.
- Gì? Chuyện này tuyệt đối không thể? Không có khả năng. Đứa bé này mới mười hai tuổi, cho dù nó thiên phú cực cao và có nhiều thiên tài địa bảo tẩm bổ cũng không thể nào hấp thu được Hồn Hoàn mười vạn năm. Tên nhóc đó đâu, kêu nó qua đây cho ta xem.
Cung Trường Long là người tính tình nóng nảy, vừa nghe sơ sơ mọi chuyện liền lập tức làm ồn.
Đỗ Duy Luân có chút khó xử nói:
- Lão Cung à, giờ đang tiến hành sát hạch thăng cấp mà, có gì đợi sát hạch xong đã rồi...
Cung Trường Long tức giận ngắt lời:
- Còn kiểm tra cái quái gì nữa. Ngươi không nghe ta nói gì sao, tất cả hồn thú dưới vạn năm đều són ra đất hết rồi, bất cứ hồn thú dưới ngàn năm càng không sót lại một con nào hết, giờ sát hạch gì nữa? Đám hồn thú đó ít nhất cần nghỉ ngơi hai ba ngày mới khôi phục lại được. Chưa kể là khắp nơi đều dơ bẩn hôi thối, ngươi có biết ta phải phái người quét dọn mất bao lâu không? Tắm rửa cho bọn hồn thú này mất thời gian lắm, làm không cẩn thận là lại dã tràng xe cát hết.
Đỗ Duy Luân không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến thế, thậm chí đến kỳ sát hạch cũng không thể tiếp tục nữa. Lớn chuyện rồi, lịch học của các lớp sẽ bị ảnh hưởng mất.
- Thôi được rồi, lão Cung, lão ở đây chờ ta một chút, ta đi thông báo rồi quay lại ngay.
Đỗ Duy Luân xoay người đi vào đối mặt với hơn một trăm học viên của hai lớp ban Một và ban Hai, cao giọng nói:
- Vì có chút chuyện ngoài ý muốn nên kỳ sát hạch tạm dừng tại đây, các lão sư chủ nhiệm đưa học sinh của mình về phòng trước đi.
Chu Y vội vàng hỏi:
- Đỗ chủ nhiệm, thế sát hạch của Hoắc Vũ Hạo tính sao?
Đỗ Duy Luân cau mày nói:
- Coi như hắn thông qua, Hoắc Vũ Hạo đi theo ta.
Nói xong hắn lại xoay người đi về phía lão Cung.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo chưa vội đi theo Đỗ Chủ Nhiệm mà bước về phía ban Hai, nhìn Đái Hoa Bân lạnh lùng nói:
- Ngươi ở đây chờ ta. Ta nhớ không sai thì ban nãy chúng ta đánh cược với nhau, nếu ta thắng thì sẽ quỳ xuống nhận sai. Sao? Ta chờ người đến quỳ nhận sai đây...