Mục lục
Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tỷ, đệ có biện pháp, đệ thật sự có biện pháp. Đệ từng tại một cái địa phương đạt được Độc Kinh do tổ tiên Đường Tam lưu lại, bên trong chuyên môn ghi chép cách giải quyết vấn đề Tà Hỏa Phượng Hoàng, tỷ chỉ cần cần phục dụng Tiên Phẩm dược thảo là có thể hóa giải khí tức tà ác trong cơ thể. Hơn nữa có mấy loại Tiên Phẩm dược thảo có thể chọn. Sau khi sự tình bên này kết thúc, đệ lập tức dẫn tỷ đi tìm, được không?

- Thật sao?

Ánh mắt của Mã Tiểu Đào sáng lên:

- Đệ không phải đang nói dóc để ta vui vẻ?

Hoắc Vũ Hạo nghiêm mặt nói:

- Loại sự tình sao có thể nói đùa? Tổ tiên của tỷ, Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn chính là dùng loại phương pháp này để giải quyết vấn đề của bản thân. Tỷ bây giờ có thể nhớ lại sự tình phát sinh trước đó chưa?

Đáy mắt của Mã Tiểu Đào hiện lên một tia phức tạp cùng thống khổ, khẽ gật đầu:

- Có thể nhớ lại một phần. Ta còn cần nhiều thời gian hơn để nhớ lại toàn bộ.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Tỷ, nơi này là Nhật Thăng Thành, vô cùng nguy hiểm, đệ đang trong tửu điếm bên cạnh, gần đây cũng sẽ ở đó, về sau mỗi lúc nửa đêm tỷ tới nơi này tìm đệ, đệ giúp tỷ áp chế tà hỏa trong cơ thể. Ít nhất có thể khống chế để nó tạm thời không ảnh hưởng tâm tình của tỷ. Lấy tốc độ khôi phục trước mắt của khí tức hắc ám trong cơ thể mà xem, trong thời gian một ngày hẳn sẽ không còn ảnh hưởng được tỷ.

Đang nói đến đó, đột nhiên sắc mặt của hắn biến đổi, lên tiếng:

- Không tốt, có người đến, tựa hồ là người của Thánh Linh Giáo. Tỷ, hiện tại thần trí của tỷ còn không có hoàn toàn thanh tỉnh, tỷ có sao không?

Ánh mắt của Mã Tiểu Đào run lên, lập tức nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Ta không sao, chỉ cần tỉnh táo lại một chút, liền có thể tự dùng ý chí tiến hành đối kháng tà ý trong cơ thể. Đệ nhanh đi đi. Ta có thể đối phó.

- Tỷ, bảo trọng.

Hoắc Vũ Hạo dùng sức ôm nàng một chút, sau đó mới triển khai thân hình, nhanh chóng đi vào tửu điếm.

Mã Tiểu Đào đưa mắt nhìn thân ảnh của hắn rời đi, sâu trong tròng mắt lại hiện lên một tia buồn bã:

- Vũ Hạo, đệ đệ. Đệ cũng đã biết có chút sự tình cũng không phải tự đánh lừa bản thân là được. Đệ có biết không, ta từng theo bọn hắn làm ra núi thây biển máu a!

Dứt lời, môi của nàng không khỏi mím chặt, ngửa đầu nhìn lên trời, nàng cố nén không để nước mắt lăn xuống. Hai tay nắm thật chặt:

- Thánh Linh Giáo, Thánh Linh Giáo!

Đúng lúc này, lần lượt từng bóng người lặng yên xuất hiện ở phía sau nàng cách đó không xa, đồng thời nhanh chóng đi về phía nàng.

Có cả thảy sáu người đang tới, thời điểm bọn hắn nhìn thấy Mã Tiểu Đào đứng giữa đường, sáu người này thế mà không có một người nào dám tới gần, tất cả đều quỳ một gối xuống đất:

- Bái kiến Thánh Nữ.

- A?

Mã Tiểu Đào đột nhiên quay lại, trong lúc nàng quay người, trong đôi mắt lại hiện lên ngọn lửa màu đỏ sậm.

- Vừa rồi nhận được quân vệ thành báo cáo, nói bên này tựa hồ có dao động hồn lực hỗn loạn, cho nên chúng ta tới để nhìn xem, không biết là người. . .

- Cút!

Mã Tiểu Đào lãnh đạm quát.

- Vâng.

Sáu tên tà hồn sư căn bản cũng không dám hỏi gì thêm, lập tức quay đầu xám xịt rời đi. Bọn hắn đã tận mắt thấy qua thủ đoạn kinh khủng của vị Thánh Nữ này.

Mắt thấy bọn hắn biến mất, hai hàng nước mắt mới từ hai gò má của Mã Tiểu Đào lăn xuống, ký ức đang như thủy triều đánh thẳng vào tâm linh của nàng, nhưng nàng lại không thể không từng bước đi về phương xa. Nhìn vào của sổ tửu điểm vừa mới đóng lại trước đó không lâu, nàng lại có một cảm giác khắc sâu trong đáy lòng.

Đệ đệ, vô luận như thế nào, ta cũng còn có đệ.

Một tia buồn bã hiện lên trong tròng mắt Mã Tiểu Đào, nàng nhẹ nhàng cất bước, từng bước một đi về trong hắc ám.

Hoắc Vũ Hạo mới vừa về tới gian phòng, lập tức tê liệt ngã xuống giường, vết thương ở bả vai mặc dù bị hắn phong bế huyết mạch, nhưng đau khổ kịch liệt vẫn làm hắn cắn chặt răng mới có thể không kêu lên.

Ban đầu dùng tinh thần thể đi dò xét, sau đó còn tỉnh lại Mã Tiểu Đào. Hơn nữa còn phải chống đỡ hai đại hồn kỹ Tinh Thần Triền Nhiễu, Mô Phỏng liên tục tiêu hao, còn phải chịu đựng thương thế do Cực Hạn Hỏa của Mã Tiểu Đào xâm nhập vào đầu vai. Những chuyện này cần lực ý chí to lớn đến cỡ nào mới có thể hoàn thành a!

Cuối cùng bị hồn đạo khí tham trắc trên không phát hiện một chút dấu vết không đúng, cũng bởi vì hắn đã chống đỡ tới cực hạn, tinh thần lực có chút duy trì không được hồn kỹ của bản thân.

Nhưng lúc này trên mặt Hoắc Vũ Hạo lại mang theo nụ cười.

Hắn thành công, hắn thành công thức tỉnh Mã Tiểu Đào, thức tỉnh tỷ tỷ của mình. Sâu trong nội tâm của hắn thấy, có thể làm cho Mã Tiểu Đào tỉnh táo lại, thậm chí so với hắn cứu được tất cả con tin càng thêm vui vẻ. Nàng là thân nhân của hắn a! Huống chi, có Mã Tiểu Đào làm nội ứng. bọn hắn muốn cứu người lập tức dễ dàng hơn rất nhiều, nhiều lắm.

Tinh thần suy yếu, thân thể thống khổ, đối với ý chí bền bỉ Hoắc Vũ Hạo mà nói cũng không tính là cái gì. Hắn nằm nghỉ một lúc, chờ trạng thái hơi tốt hơn, lập tức mở ra Vận Mệnh Nhãn, tăng phúc tinh thần lực của mình, tìm tới Từ Tam Thạch, truyền lại cho hắn tín hiệu bản thân bình an vô sự. Sau đó mới khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu minh tưởng.

Không phải hắn không muốn trở lại thành Bắc bên đó, nhưng trạng thái thân thể hiện tại của hắn thật không cách nào làm được, huống chi, nơi hắn ở lúc này như khoảng tối dưới ngọn đèn, Mã Tiểu Đào được hắn làm cho tỉnh lại, tự nhiên cũng liền không sợ địch nhân trở về tìm tòi.

Năng lực khôi phục cường đại trên người Hoắc Vũ Hạo được hoàn mỹ thể hiện, một lúc lâu sau, vết thương trên đầu vai của hắn đã toàn bộ kết vảy, tinh thần lực cũng khôi phục với tốc độ kinh người

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đồng dạng trong đêm khuya, còn có hai người cũng đang bận rộn.

Quý Tuyệt Trần ngồi bên trong một quán rượu nhỏ cách cửa thành Bắc không xa, một mình yên lặng uống rượu, tướng mạo anh tuấn của hắn đã hấp dẫn không chỉ một cô nương chủ động tới bắt chuyện, nhưng mỗi lần cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của hắn.

Trên khuôn mặt luôn luôn băng lãnh của hắn, còn thỉnh thoảng toát ra một nụ cười ngây ngô, sắc mặt cũng thỉnh thoảng trở nên quái dị.

Đồng dạng ở trong màn đêm, Kinh Tử Yên cảm xúc có chút phấn khởi lặng lẽ đi từng đến góc khuất trên mặt vách tường, từng khối đá tầm thường bị nàng nhét vào từng góc xó xỉnh, thậm chí còn đi dọc đến phụ cận tường thành.

Thân hình và động tác của nàng đều rất bí ẩn, thủ pháp càng rất tự nhiên. Một canh giờ thời gian, cơ hồ vừa vừa đi vừa về cả tường thành Bắc.

Làm xong, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này trời đã rất khuya. Nhưng nàng lúc này lại không mảy may mỏi mệt. Trong đôi mắt ngược lại có mấy phần thỏa mãn.

Vỗ vỗ tay, từ trong bóng tối lặng lẽ đi ra, rất nhanh liền đi tới trước cửa quầy rượu của Quý Tuyệt Trần.

Một tia giảo hoạt hiện lên trong đáy mắt nàng, vẻ mỉm cười trên mặt lập tức hóa thành phẫn nộ, làm ra một bộ dáng hung hăng lập tức vọt vào.

Vừa vào Tửu Quán, nàng lập tức nhìn bốn phía vài lần, nháy mắt sau lập tức tỏa định vị trí của Quý Tuyệt Trần.

- Được lắm, ngươi tên tửu quỷ, hơn nửa đêm không về nhà lại chạy đến uống rượu. Nhanh cùng lão nương về nhà.

Kinh Tử Yên làm ra một bộ dáng cọp cái, hung tợn vọt tới chỗ Quý Tuyệt Trần, lập tức dùng tay nắm chặt lỗ tai hắn, kéo hắn ra ngoài.

- Ôi ôi, ngươi nhẹ tay một chút.

Quý Tuyệt Trần lập tức kêu đau, đáy mắt toát ra một tia bất đắc dĩ, nhưng trong đó lại mang theo ý cười.

- Nhẹ cái gì mà nhẹ! Lần sau lại để cho ta biết ngươi chạy đến uống rượu, lập tức cắt chân của ngươi.

Kinh Tử Yên cứ như vậy níu lấy lỗ tai của hắn đi thẳng ra quầy rượu.

Khách nhân còn lại trong quán rượu đều trợn mắt hốc mồm, ngay cả trên mặt chủ quán rượu vốn đang buồn ngủ đều tràn đầy vẻ đồng tình.

- Khó trách vị khách nhân này không dám bắt chuyện cùng các cô nương, nguyên lai đúng là nhà có đàn bà đanh đá a! Đáng thương, thật quá đáng thương.

Kinh Tử Yên một mực lôi kéo Quý Tuyệt Trần đi ra bên ngoài mấy chục mét, khí thế hùng hổ trên mặt mới dần dần biến thành ý cười.

Quý Tuyệt Trần cũng không tránh thoát, chỉ gượng cười hỏi:

- Đã ghiền sao?

Kinh Tử Yên hì hì cười một tiếng:

- Cũng không tệ lắm.

Quý Tuyệt Trần nói:

- Vậy ngươi lại nắm chặt một lúc đi.

Kinh Tử Yên ngẩn người:

- Ngươi. . .

Quý Tuyệt Trần than nhẹ một tiếng:

- Trước kia ta gửi gắm tình cảm trên kiếm, ta không để ý đến quá nhiều đồ vật vốn phải nên quý trọng, nhất là ngươi. Ngồi ở trong đó uống rượu, ta suy nghĩ rất nhiều thứ, nhớ lại từng li từng tí kỷ niệm của chúng ta, nguyên lai, ngươi đã sớm hướng ta ám chỉ qua rất nhiều lần, chỉ là ta có mắt như mù, một mực làm như không thấy. Tử Yên, về sau ta sẽ đối tốt với ngươi.

Kinh Tử Yên ngẩn ngơ, theo bản năng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lỗ tai hắn, đột nhiên hai tay chống nạnh, lên tiếng:

- Ý của ngươi là nói, lão nương rất chủ động, vẫn luôn quấn lấy ngươi sao?

Quý Tuyệt Trần lắc đầu, mỉm cười nói:

- Là ta khờ, là ta đần.

Kinh Tử Yên rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, cái cằm nhẹ nhàng run rẩy, khóe mi đã tràn đầy hơi nước:

- Tại sao nhất định phải chọc ta khóc?

Quý Tuyệt Trần đem nàng kéo vào ngực mình:

- Ta sẽ dùng cuộc sống sau này đền bù tổn thất cho ngươi, được không?

Kinh Tử Yên dùng sức đập vào bờ vai của hắn:

- Ai cần ngươi bồi thường?

Quý Tuyệt Trần không đáp lời, chỉ ôm sát thân thể mềm mại của nàng.

- Tử Yên, ta không biết nói lời tâm tình, ta chỉ có thể nói cho ngươi, vừa rồi lúc uống rượu, ta chăm chú suy nghĩ qua, ngươi so với kiếm càng thêm trọng yếu.

Nghe câu nói này, Kinh Tử Yên toàn thân kịch chấn, đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi nhìn vào Quý Tuyệt Trần.

Nếu như đổi những người khác, người yêu lấy chính mình đi so với một kiện đồ vật, chỉ sợ sẽ dẫn đến bạo lực gia đình. Nhưng mà, Quý Tuyệt Trần không giống.

Hắn là Kiếm Si, hơn hai mươi năm sinh mệnh của hắn cũng chỉ có kiếm, kiếm là tất cả của hắn a!

Kinh Tử Yên nâng lên hai tay có chút run rẩy, nâng lên khuôn mặt của hắn, run giọng nói:

- Ngươi không phải đồ ngốc, không có cái gì so với lời tâm tình này càng dễ nghe. Tuyệt Trần, ta yêu ngươi.

Dứt lời, nàng lập tức nghẹn ngào, dùng bờ môi ướt nước mắt của mình hôn lấy hắn, mà lần này, nụ hôn của nàng không còn nhiệt liệt, mà là tràn ngập ôn nhu.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sáng sớm, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chui vào góc cửa sổ, Hoắc Vũ Hạo đã từ trong trạng thái minh tưởng tỉnh táo lại.

Mà trong phòng của hắn, đã sớm nhiều ra hai người, chính là Từ Tam Thạch và Diệp Cốt Y. Hai người riêng phần mình khoanh chân ngồi trên ghế, cảm ứng được Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy, cũng tự mở mắt ra.

- Xem bộ dáng này hẳn là được rồi? Thương thế của đệ thế nào?

Từ Tam Thạch hướng Hoắc Vũ Hạo mỉm cười hỏi. Mặc dù tối hôm qua sau nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo thụ thương làm bọn hắn giật mình không thôi, nhưng đã hắn có thể trở lại nơi này tu luyện, đã tự nói lên rất nhiều chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK