Mục lục
Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng đế Tinh La gật đầu nói:
- Muội nói rất đúng. Hứa gia của chúng ta rất mạnh. Nhưng tại sao mãi đến khi đế quốc sắp không vượt qua nổi mới chịu ra tay? Không phải vì chúng ta chỉ biết bo bo giữ mình và tích lũy thực lực sao? Nhưng suốt mấy ngàn năm nay, Hứa gia chúng ta càng lúc càng thưa người, đến đời chúng ta, người chân chính được truyền thừa Vũ Hồn Tinh Quang cũng chỉ có huynh và muội. Rồi bây giờ muội nghĩ lại xem, học viện Sử Lai Khắc là một nơi như thế nào? Suốt vạn năm nay, bọn họ không ngừng phát triển, bọn họ âm thầm làm cho đại lục bao nhiêu chuyện không lẽ muội không nghe nói sao? Mấy đại đế quốc đều sợ họ. Nhưng chưa có một người nào biết rõ được bên trong học viện Sử Lai Khắc còn những bí ẩn gì nữa. Một nơi như vậy, muội nghĩ bọn họ sẽ dễ dàng phạm phải sai lầm sao? Hơn nữa theo điều tra của huynh, nếu học viện Sử Lai Khắc muốn, bọn họ hoàn toàn có đủ thời gian tuyển ra một đội chính thức khác. Học viện Sử Lai Khắc từ trước đến nay không hề thiếu thiên tài.
Công chúa Cửu Cửu có chút không tin hỏi:
- Ca, vậy ý của huynh là học viện Sử Lai Khắc không quan tâm đến cuộc thi này?
Hoàng đế Tinh La, Hứa Gia Vĩ lắc đầu nói:
- Không, không phải học viện Sử Lai Khắc không quan tâm cuộc thi này mà theo huynh nghĩ, bọn họ lại quan tâm đến mấy đứa nhỏ kia hơn. Nhiều người bị tu vi thấp kém của bọn chúng đánh lạc hướng, nhưng nếu sáng suốt sẽ nhìn ra, thiên phú của bất cứ đứa nào trong bảy đứa nhóc kia đều cực kỳ cao.
- Học viện Sử Lai Khắc có lẽ vì muốn cho bọn chúng rút tỉa kinh nghiệm mà bỏ qua cơ hội đoạt chức quan quân lần này. Thua không sao, chỉ sợ không có người kế thừa thôi. Huynh thấy trước mặt mỗi người bọn chúng đều có một con đường tương lai vô cùng tươi sáng. Nếu cho bọn chúng năm mười năm nhất định bọn chúng sẽ trưởng thành với tốc độ khủng khiếp, học viện Sử Lai Khắc trong tương lai càng thêm đáng sợ.
Nói đến đây, Hứa Gia Vĩ thoáng dừng một chút, mắt nhìn về phía chân trời xa xa.
- Tiểu muội, muội phải nhớ. Học viện Sử Lai Khắc từng lãnh đạo ba đế quốc chúng ta chống lại đế quốc Nhật Nguyệt, bọn họ cũng đã từng vượt qua một lần thú triều, vậy mà đến nay bọn họ vẫn còn tồn tại. Nếu không có bọn họ làm Định Hải Thần Châm (*), e là ở biên giới của chúng ta lẫn Thiên Hồn đã sớm có động tĩnh của đế quốc Nhật Nguyệt rồi, thôi, xem trận đấu đi.
(*) Định Hải Thần Châm hay cây gậy "Như ý Kim Cô", là vũ khí của Tôn Ngộ Không có thể thay đổi kích thước, được đặt sau tai Ngộ Không, thường được dùng để đập yêu quái.
Đúng vậy, sau đó trận đấu cũng bắt đầu.
Học viện Đế Áo không biết có phải thẹn quá hóa giận hay không mà người đầu tiên ra thi đấu cũng chính là vị đội trưởng của bọn họ.
Mà bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư lại là một thanh niên có dáng người cao gầy.
Vương Ngôn đã sớm thuộc làu thông tin của từng người trong đội đối thủ, hắn lập tức giới thiệu sơ lược về hai người đang đứng trên sàn đấu.
- Đội trưởng học viện Đế Áo, Khương Bằng, Hồn Đế cấp 61 hoặc 62. Là người đầu tiên trong lịch sử học viện Đế Áo chưa đến 20 tuổi đã đạt cấp Hồn Đế. Đấy là lý do tính hình của hắn cực kỳ kiêu ngạo, vũ hồn là Chấn Thiên Phủ, một loại vũ hồn cực kỳ mạnh mẽ. Nếu xét về mặt vũ hồn trong nhóm Khí Vũ Hồn hệ Cường Công thì có lẽ chỉ có Hạo Thiên Chùy của Vương Đông là miễn cưỡng hơn được hắn.
- Còn người bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư là một thành viên của đội chính thức tên là Mễ Già, là Hồn Đạo Sư cấp năm. Chiến thuật bọn họ cứ liên tục thay đổi nên ta cũng không nắm rõ được chính xác thực lực của hắn như thế nào. Trong các trận đấu trước đây, hầu như lúc nào cũng có mặt hắn. Hắn là một người tính tình trầm tĩnh, từ trước đến nay chưa từng phạm sai lầm nào.
Khi Vương Ngôn nói đến chỗ "chưa từng phạm sai lầm nào" thì trận đấu kia đã chính thức bắt đầu.
Mễ Già của đội Nhật Nguyệt hô lớn một tiếng, trên người vang lên hàng loạt tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Một khối kim loại màu đen nhanh chóng xuất hiện sau lưng hắn, từ từ bao phủ lấy cơ thể hắn, giống như trên người hắn bỗng nhiên mọc ra một bộ giáp vậy, ngay cả eo và chân hắn cũng xuất hiện những mảnh kim loại tương tự.
Sau khi lớp kim loại màu xanh ấy bao phủ hết người hắn thì Khương Bằng của học viện Đế Áo đã chạy vọt về phía hắn qua được một nửa sàn đấu.
Bộ áo giáp trên người Mễ Già chỉ cần nhìn sơ đã biết rất nặng rồi, phía sau còn chồng thêm ba lớp, lấp lóe ánh sáng kim loại màu lam, trên ngực và bụng hắn lại lập lòe ánh sáng màu trắng, rất có thể đó là vị trí của trận pháp trung tâm.
Hồn Đạo Khí hình bộ giáp bao phủ toàn thân?
Hoắc Vũ Hạo mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, tuy trước giờ hắn chưa từng thấy qua loại Hồn Đạo Khí này nhưng đã từng nghe Phàm Vũ nhắc đến một loại Hồn Đạo Khí như giống như áo giáp của người đế quốc Nhật Nguyệt, có điều bộ giáp này là một kiện Hồn Đạo Khí đặc biệt khác xa bình thường. Có nó, thì lực tấn công lẫn phòng ngự đều tăng lên rất nhiều, thậm chí tu vi còn tăng mạnh nữa.
Về phương diện vũ hồn, Hồn Đạo Sư đúng là có chút thua kém nhưng xét đến Hồn Đạo Khí thì những loại Hồn Đạo Khí như bộ áo giáp này có thể bù đắp lại khuyết điểm cho Chiến Hồn Sư hệ Cương Công. Tiếc là hiện nay học viện Sử Lai Khắc vẫn còn đang gặp vấn đề khó khăn về mặt nghiên cứu cũng như chưa từng có kinh nghiệm chế tạo những loại Hồn Đạo Khí này. Không ngờ hôm nay ở đây, trong trận đấu này, hắn có thể được tận mắt trông thấy.
Ánh sáng màu lam trên tay Mễ Già bừng sáng, một chuôi kiếm thật dài xuất hiện nối với bộ áo giáp của hắn. Chuôi kiếm này tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ở ngay đường rãnh kiếm dường như có một cái trận pháp, nơi đó không ngừng tỏa ra ánh sáng màu xanh lam.
Khi Mễ Già làm đến bước này thì đối thủ đã đến ngay cạnh hắn.
Khương Bằng đúng là không hổ danh đệ tử ưu tú nhất trong lịch sử học viện Đế Áo, khi hắn chạy về phía này hoàn toàn không hề phóng thích ra vũ hồn của mình, vì nếu hắn sử dụng vũ hồn ngược lại sẽ làm tốc độ di chuyển chậm hơn, mãi đến khi đến gần rồi hắn mới phóng thích vũ hồn ra.
Hai vàng, hai tím, hai đen, sáu cái Hồn Hoàn nháy mắt từ dưới chân hắn bay lên, trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng sét đánh, nương theo bước nhảy thật cao của Khương Bằng, một vật thật lớn từ trên trời bay xuống.
Đây là một cây búa rất to, cán búa dài chừng năm thước, càng đáng sợ hơn là ở phần to nhất của nó lại có đường kính đến năm thước. Bên ngoài phủ một lớp sơn đen như mực tỏa ra hàn khí bức người. Chỉ cần nhìn bề ngoài cũng đủ thấy đây là một thứ có lực phá hoại cực lớn.
Hai tay hắn nắm lấy cán búa, lúc này hắn vẫn không sử dụng Hồn Kỹ, hắn nâng búa lên đập mạnh xuống, Chiến Thiên Phủ xoay vòng trên không trung phát ra những tiếng nổ thật lớn rồi mượn lực từ không trung bay thẳng về phía Mễ Già.
Mễ Già hoàn toàn không chút sợ hãi, hai chân hắn khẽ trượt, đẩy cả người lui về sau chừng một thước, đồng thời ánh sáng màu lam từ Hồn Đạo Khí quanh cơ thể hắn sáng lên dữ dội, ánh sáng màu lam ấy như có mối liên hệ với thanh kiêm trên tay hắn, hai tay hắn cầm thanh kiếm chỉ thẳng lên cao.
Có thể nhìn thấy động tác này của hắn được thực hiện một cách hết sức khó khăn, lại còn không có chút rực rỡ nào, cực kỳ đơn giản, trực tiếp và chính xác. Mũi kiếm nương vào chiều dài hơn bảy thước của thân kiếm mà quét thẳng về phía cán búa của đối thủ.
Khương Bằng hừ lạnh một tiếng, cả người hắn vẫn lơ lửng trên không trung, Chấn Thiên Phủ vẫn tiếp tục bay đi, hoàn toàn không có ý định dừng lại, lát sau, nó đã va vào thanh kiếm màu lam kia.
Sau đó, trên sàn đấu vang lên một tiếng nổ thật lớn, Mễ Già lảo đảo lui về sau, còn Khương Bằng thì rơi xuống từ trên cao, cả người còn phủ đầy tia chớp điện nữa.
Hoắc Vũ Hạo lập tức hiểu ra, bộ áo giáp và thanh kiếm của Mễ Giả hẳn là có chứa tác dụng tương tự như lôi điện.
Hồn Đạo Khí Cận Chiến mang thuộc tính vốn không có gì đặc biệt nhưng Hoắc Vũ Hạo giật mình nhận ra thực lực của Mễ Già đã được bộ áo giáp kia tăng phúc tăng lên rất nhiều, tuy bề ngoài vẫn là một Hồn Vương nhưng sức mạnh của hắn lại tương đương với một Hồn Đế. Bấy nhiêu đã đủ thấy kiện Hồn Đạo Khí của hắn tốt và mạnh như thế nào.
Hoắc Vũ Hạo càng giật mình hơn khi nghe Vương Ngôn ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Trong các trận đấu trước Mễ Già luôn sử dụng Hồn Đạo Khí Viễn Trình, hôm nay là lần đầu tiên hắn sử dụng Hồn Đạo Cận Chiến.
Có điều, Mễ Già cũng chịu thiệt không nhỏ, hắn phải nhân lúc Khương Bằng đang bị tê liệt mà thừa thắng xông lên, hai người thoáng dừng một lúc, Mễ Già tuy nôn nóng nhưng vẫn không hề lỗ mãng, ánh sáng màu xanh sau lưng hắn càng lúc càng đậm và rực rỡ hơn, cả người hắn bất ngờ tăng tốc lao nhanh ra ngoài, mũi chân điểm nhẹ xuống đất rồi quẹo một gốc 90 độ, sau đó chạy thẳng đến vị trí trung tâm của sàn đấu.
Lúc này vẻ kiêu ngạo trên mặt Khương Bằng đã bớt đi rất nhiều, hắn đương nhiên biết trận đấu này quan trọng với học viện Đế Áo đến nhường nào. Hắn là người đầu tiên ra thi đấu không phải vì xúc động mà chỉ khi nào hắn giải quyết được vài đối thủ thì bọn họ mới có cơ hội. Đây cũng là nguyên nhân tại sao đến giờ hắn vẫn chưa sử dụng Hồn Kỹ, vì hắn cần tiết kiệm Hồn Lực, như vậy mới có thể chiến đấu lâu dài được.
Nhưng thực lực của Mễ Già so với tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn rất nhiều, đối thủ rõ ràng là một Hồn Vương không phải nhờ tu luyện bình thường mà có cấp bậc này, hay nói cách khác, hắn không phải là một Hồn Sư chính thống, nhưng khi người kia mặc bộ áo giáp vào tấn công hắn, hắn lại rơi xuống hạ phong.
Cả người Khương Băng bị tê liệt không còn cảm giác gì nữa, hắn chỉ còn cách cố gắng trở lại trạng thái bình thường càng sớm càng tốt nếu không bản thân mình càng thêm bất lợi.
Nghĩ đến đây, ba cái Hồn Hoàn trên người hắn đồng loạt bừng sáng, Hồn Hoàn màu tím trên người hắn phát ra ánh sáng cao quý, Chấn Thiên Phủ vang lên từng tiếng nổ rồi lại tự động rời tay bay đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chấn Thiên Phủ được Vương Ngôn nhận xét là một Vũ Hồn sức mạnh cường đại dĩ nhiên không phải tầm thường, nó xoay tít tạo thành ảo ảnh như một cái đĩa CD, mà bản thân nó còn tỏa ra hàn khí bức người nữa.
Nó từ trên trời bay xuống như một cái bóng đen, nhằm thẳng vào Mễ Già.
Suốt cả quá trình ấy, Mễ Già hoàn toàn không ngẩng đầu lên nhìn một cái nào nhưng hắn lại biết rõ quỹ tích di chuyển của thanh Chấn Thiên Phủ ấy ra sau, ngón chân trái của hắn chỉ xuống đấy, cả người xoay tròn một trăm tám mươi độ, thanh kiếm trong tay cũng xoay tròn có xu hướng di chuyển về phía Chấn Thiên Phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK