Mục lục
Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị lão sư trẻ tuổi rút trúng tên Hoắc Vũ Hạo dẫn hắn vào tòa Giáo Học Lâu thứ hai của năm sáu, sau đó bước thẳng lên cầu thang, Giáo Học Lâu cao chừng sáu tầng, hắn dẫn Hoắc Vũ Hạo đi đến tầng năm mới rẽ vào đường hành lang, đi thêm mấy chục thước rồi dừng lại trước một căn phòng.

Trên cửa có biển: Phòng thí nghiệp số 3.

Mới bắt đầu đã dẫn mình đến phòng thí nghiệm? Hoắc Vũ Hạo có chút nghi hoặc, nhưng nếu đã đến đây, học cái gì không phải là quyền quyết định của hắn.

Vị lão sư trẻ tuổi lấy ra một cái thẻ bài, đặt trước cánh cửa, cách mở không khác lắm so với vào phòng kiểm tra hôm qua, một tia sáng hiện lên, hai bên cửa tách ra.

- Vào đi.

Vị lão sư kia nói rất đơn giản, dẫn Hoắc Vũ Hạo tiến vào phòng thí nghiệm.

Căn phòng thí nghiệm này có diện tích rất lớn, ít nhất lớn hơn phòng thí nghiệm của Phàm Vũ ở học viện Sử Lai Khắc. Bên trong bày đầy đủ các loại Hồn Đạo Khí và rất nhiều vật liệu kim loại. Bàn thí nghiệm cực kỳ lớn, có khi lớn hơn ba mươi thước vuông. Mặt bàn kim loại sáng bóng sạch sẽ, mang cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

Lúc này, trong phòng thí nghiệm chẳng có ai, vị lão sư trẻ tuổi bình thản nói:

- Ta là Hiên Tử Văn, từ hôm nay ta sẽ là lão sư của ngươi. Ta mặc kệ trước kia ngươi kiểm tra được Hồn Đạo Sư cấp mấy ở học viện Sử Lai Khắc. Nếu muốn ở lại đây thì phải qua được kiểm tra của ta, còn không, thì đến Đồ Thư Quán mà học, đừng lãng phí thời gian của ta.

Hoắc Vũ Hạo giật mình, hắn không ngờ vị lão sư này lại có thể nói như thế, không dạy mình?

- Hiên lão sư, lẽ nào mỗi vị lão sư phụ trách đều là như vậy sao?

Hoắc Vũ Hạo không nhịn được hỏi, nếu đúng là thế thì phiền phức to rồi. Mặc dù hắn nghĩ mình cũng có thể học được ở Đồ Thư Quán, nhưng sau khi học tập với sư phụ Phàm Vũ, hắn biết đôi khi, một số kiến thức mình cần mò mãm vài ngày mới hiểu rõ nhưng nếu có lão sư chỉ bảo, chỉ cần vài phút là có thể giải quyết.

Hiểu Tử Văn dường như không vì lời nói của Hoắc Vũ Hạo mà có phản ứng, hắn vẫn lạnh lùng nói:

- Ta không quan tâm người khác như thế nào, nhưng ta là thế. Thời gian của ta rất eo hẹp. Nếu ngươi cảm thấy làm thế không công bằng với mình thì cứ tìm Lâm Giai Nghị mà kháng nghị, để hắn đổi cho người một vị lão sư khác, vốn ta cũng chẳng muốn làm những chuyện này. Nói xem, ngươi quyết định thế nào?

Hoắc Vũ Hạo thấy ánh mắt lạnh lùng của Hiên Tử Văn, hắn không khỏi nhớ đến Chu Y, Chu lão sư mạnh mẽ và vị lão sư lạnh lùng này tuy không giống nhau nhưng tính tình đều kỳ quái y hệt, cả hai đều thực lực của mình để được coogn nhận, muốn kiểm tra thì kiểm tra, chẳng lẽ ta sợ sao?

- Ta đồng ý nhận kiểm tra của ngài.

Hoắc Vũ Hạo thoáng bình tĩnh lại tâm trạng của mình, nói đáp án với Hiên Tử Văn.

Hiên Tử Văn bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng rốt cuộc cũng có một chút cảm xúc, sự kinh ngạc thoáng quét ngang mắt hắn, nói:

- Được, vậy thì bắt đầu. Xem huy hiệu trên ngực ngươi, theo xếp bậc của học viện Sử Lai Khắc, ngươi hẳn là Hồn Đạo Sư cấp ba. Vậy thì ta cho ngươi 15′, làm cho ta một cái hạt nhân của Hồn Đạo Khí cấp ba, nguyên liệu có sẵn ở đây tùy ngươi chọn. Cấp bậc thấp không sao, nhưng càng tệ hơn là không có sức sáng tạo. Đây là gợi ý duy nhất của ta, bắt đầu.

Hiên Tử Văn nói xong câu đó liền đi sang một bên, trên cổ tay lập tức xuất hiện một cái đồng hồ, phía trên được chỉnh 15′, bắt đầu đếm ngược, đặt trên mặt bàn thí nghiệm.

Hoắc Vũ Hạo vừa nghe thấy hiệu lệnh của hắn liền lập tức bắt đầu, từ khi bắt đầu kế hoạch Cực Hạn Đan Binh đến nay, hắn phải trả giá nhiều lắm, rất nhiều.

Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi. Hôm kiểm tra thể trắc hắn đạt được kết quả cao như thế, nhưng Hiên Tử Văn lại thờ ơ với hắn, lòng kiêu ngạo trong lòng hắn bùng bùng nổi lên.

Hắn xoay người đi đến đống kim loại trước mặt, hắn không cần phải cẩn thận nhìn, Tinh Thần Tham Trắc mở ra, tất cả những thứ ấy đều xuất hiện trong đầu hắn. Hắn nhấc tay phải lên, năm lưỡi đao chui ra từ đầu ngón tay, hắn nhẹ nhàng vung lên, một khối kim loại màu bạc tức thì bị cắt ra một góc.

Hoắc Vũ Hạo sử dụng Khống Hạc Cầm Long hút khối kim loại vào lòng bàn tay trái, Ám Kim Khủng Trảo biến mất, hai bàn tay hắn lập tức phủ một lớp viên bi trắng sáng như kim cương, hai bàn tay nắm lại, đặt khối kim loại giữa hai bàn tay, xoa xoa nắn nắn.

Khi Ám Kim Khủng Trảo xuất hiện, Hiên Tử Văn giật mình kinh ngạc. Đừng thấy hắn chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng thời gian hắn dành cho Hồn Đạo Khí đã hơn hai mươi năm, nên đương nhiên hắn nhìn ra được thứ mà Hoắc Vũ Hạo vừa sử dụng tuyệt đối không phải là Hồn Đạo Khí. Mà khối kim loại Hoắc Vũ Hạo chọn là một kim loại vô cùng hiếm thấy, thứ kia chỉ có ở đế quốc Nhật Nguyệt. Thêm vào thời gian Hoắc Vũ Hạo lựa chọn quá nhanh, Hiên tử Văn có cảm giác không biết hắn có chọn nhầm không.

Khi lưỡi đao màu vàng nhạt kia nhẹ nhàng cắt đứt khối kim loại, thậm chí không phát ra một chút tiếng động nào. Đầu hắn nhanh chóng tính toán độ sắc bén và độ cứng rắn của lưỡi đao ấy.

Điều làm Hiên Tử Văn khiếp sợ còn ở phía sau, khi hắn nghe từng tiếng “răn rắc” vang lên giữa hai lòng bàn tay của hắn, một chút bột kim loại trắng xóa rơi rớt xuống đất, lớp băng trắng tinh phản xạ ánh sáng lấp lánh giữa phòng thí nghiệm.

Hiền Tử Văn còn chưa suy nghĩ xong, Hoắc Vũ Hạo đã đi đến trước bàn thí nghiệm, khí chất dần dần biến đổi. Hiên Tử Văn mơ hồ cảm nhận được sự bình tĩnh và chăm chú từ con người hắn. Mà một quả cầu nhỏ ánh bạc đã xuất hiện trên mặt bàn.

Nó, nó làm sao có thể vo tròn khối kim loại thành cái dạng này? Hiên Tử Văn lại dao động một lần nữa. Lúc trước, hắn thậm chí còn không lấy tư liệu của Hoắc Vũ Hạo từ Lâm Giai Nghị, cho nên người thanh nhiên trước mặt hắn, với hắn chỉ là một thằng nhóc mười lăm mười sáu tuổi, hoàn toàn không biết gì nữa. Mà hắn thậm chí còn không thấy trên người Hoắc Vũ Hạo xuất hiện bất cứ Hồn Hoàn nào, rốt cuộc Hiên Tử Văn cũng bị hành động của Hoắc Vũ Hạo hấp dẫn. Nhưng hắn vẫn thầm nói trong lòng, những gì Hoắc Vũ Hạo làm chỉ là thực lực của một Hồn Sư, hắn đến từ học viện Sử Lai Khắc, hắn có thực lực này cũng chẳng có gì lạ. Mà cái hắn muốn kiểm tra, chính là năng lực về mặt Hồn Đạo Sư kia.

Cũng trong thời gian Hiên Tử Văn suy nghĩ, Hoắc Vũ Hạo ở bên kia đã bắt đầu bận rộn, trên tay hắn đã xuất hiện một thanh đao khắc, đây không phải là chuôi Sinh Linh Thủ Vọng mà chỉ là một thanh đao khắc kim loại bình thường, trên lưỡi đao phủ một chút bột kim ương. Nếu chỉ dùng nó để khắc kim loại bình thường thì không có chuyện gì. Nhưng nếu gặp những kim loại cứng rắn thì sẽ rất khó hắn, còn có thể bị vỡ nát nữa.

Hoắc Vũ Hạo dùng tay trái giữ lấy khối cầu kim loại màu bạc ấy, tay phải nhanh chóng chuyển động, động tác rất nhanh, ít nhất, trong mắt Hiên Tử Văn là vậy. Từng đao từng đao hạ xuống không ngừng, mà lại còn rất đều nữa. Trên mặt ngoài của quả cầu kim loại ấy dần dần xuất hiện các đường vân thật sâu.

Lòng hiếu kỳ của Hiếu Tử Văn không ngừng thôi thúc hắn bước đến đứng cạnh Hoắc Vũ Hạo, cẩn thận quan sát động tác của hắn.

Động tác của Hoắc Vũ Hạo rất nhanh, một lát sau, bên ngoài quả kim loại đã xuất hiện hoa văn vô cùng phức tạp. Nhưng Hiên Tử Văn lại bắt đầu nhíu mày, thì thào:

- Bổ sung năng lượng, gia tốc, gia tốc, gia tốc, gia tốc, gia tốc, gia tốc. Một khối hạt nhân nhỏ như thế mà khắc đến bảy trận pháp, nhưng hắn cần gì đến sáu cái trận pháp gia tốc lận? Nếu dùng làm Hồn Đạo Thôi Tiến Khí, chỉ cần sử dụng thì eo của người đó sẽ bị bẻ gãy. Hơn nữa, khối kim loại này tuy cứng rắn, nhưng với thể tích kia mà khắc bảy trận pháp, trong đó còn có sáu cái loại gia tốc, thế thì cũng chỉ sử dụng được một lần liền vỡ nát, ngươi không thấy lãng phí sao?

Giọng của Hiên Tử Văn không nhỏ, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại chỉ tập trung làm việc, không chú ý gì đến bên ngoài, lòng bàn tay chuyển động, quả cầu ấy không ngừng xoay tròn, thanh đao khắc trên tay không ngừng hạ xuống. Bột phấn màu ánh kim rơi đầy trên bàn thí nghiệm.

Hiên Tử Văn nhìn đến đây, sự hứng thú với Hoắc Vũ Hạo lại càng thêm nhiều hơn. Hắn nhìn ra được, căn cơ của cậu thiếu niên này rất tốt, tuy chỉ chế tạo kiện Hồn Đạo Khí cấp ba, nhưng nếu muốn đồng thời phụ thêm nhiều pháp trận như thế cũng phải là Hồn Đạo Sư cấp bốn mới được. Hơn nữa, tay của hắn tuy hành động nhanh nhưng vô cùng ổn định, không hề có chút sai lầm, vừa nhìn đã biết đây không phải là lần đấu tiên nó khắc trận pháp này. Phải biết rằng, trận pháp trung tâm là linh hồn của Hồn Đạo Khí, không thể có chút sai lầm nào, cho dù chỉ sai một ly cũng sẽ lập tức bị phá hỏng.

Năm phút sau, tất cả các trận pháp đã hoàn thành, Hoắc Vũ Hạo chỉ dùng đúng năm phút mà thôi. Hắn cầm khối cầu kim loại kia lên, thổi nhẹ một cái, một chút bụi phấn bị thổi bay đi, tạo hình xong.

Khối cầu kim loại trơn tròn lúc này đã hóa thành một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc rất tỉ mỉ. Từng được khắc hoặc đơn giản, hoặc rắc rối, hoặc thẳng, hoặc quanh co ngoằn ngoèo.

- Hiên lão sư, ta đã hoàn thành.

Hoắc Vũ Hạo cầm khối cầu nói.

Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói:

- Chẳng ra gì. Ngươi nghĩ khắc thật nhiều trận pháp lên đến mức cực hạn thì là có sáng tạo sao?

Hoắc Vũ Hạo nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ, nói:

- Hiên lão sư, bây giờ vẫn còn một chút thời gian, nếu ngài cho phép thì ta muốn hoàn thành kiện Hồn Đạo Khí này cho ngài xem. Ảo diệu của nó không phải nằm ở hạt nhân này.

- Hơ?

Hiên Tử Văn hơi kinh ngạc nhìn hắn, nói:

- Được, vậy ngươi làm cho ta xem. Nếu thật sự có sáng tạo vậy thì hơn thời gian một chút cũng không sao.

Hắn hiện giờ đã hoàn toàn cảm thấy hứng thú với cậu thiếu niên đến từ học viện Sử Lai Khắc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK