Mục lục
Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà, tứ trưởng lão đánh ra dù sao cũng là công kích phạm vi lớn a! Sau khi cảm nhận được bất thường, hắn đã làm ra điều chỉnh. Bởi vậy, vẫn như cũ có một ít U Minh Kiếm chém về hướng hai người.

Song chưởng của Vương Thu Nhi đồng dạng đột nhiên đẩy ra ngoài.

Rống!

Tiếng Long ngâm to rõ vang lên, bên trong quang mang u lục hiện lên một vầng kim quang bỗng nhiên nổ tung, Long lực cường đại tràn đầy cuồng dã giống như một khỏa Cao Bạo Đạn giữa lục quang.

Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm. . .

Tiếng nổ kịch liệt trên không trung cơ hồ vang lên không gián đoạn, từng đạo U Minh Kiếm quang không ngừng bị bắn ra, vỡ vụn. Trên bầu trời, thân thể của Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi mặc dù cũng đồng thời lui lại, nhưng mà, khí thế của bọn hắn đúng là không hề yếu hơn so với vị Phong Hào Đấu La đối diện.

Bên trong lôi võng, Nam Thủy Thủy và Nam Thu Thu đã bị bắt tới bên cạnh tam trưởng lão. Hai sợi hồn đạo khí xiềng xích có thể hạn chế hồn lực vây khốn nhị nữ. Tu vi Hồn Đế trở xuống căn bản không cách nào thi triển bất luận năng lực gì. Ở trong mắt tam trưởng lão, Nam Thủy Thủy lúc này bị Diệt Hồn Tán hạn chế, Nam Thu Thu bất quá có tu vi Hồn Vương, chỉ cần hồn đạo khí này hạn chế là đủ rồi.

Nam Thủy Thủy đối với chuyện này cũng không có bất kỳ phản kháng, ánh mắt của nàng một mực chuyên chú nhìn vào giữa chiến trường. Thỉnh thoảng còn toát ra vẻ tán thán.

Tam trưởng lão và tứ trưởng lão có lẽ đối với Hoắc Vũ Hạo, Vương Thu Nhi không có ấn tượng. Nhưng mà, Nam Thủy Thủy tự mình dẫn đội tham gia Hồn Sư Tinh Anh Đại Tái lại thế nào khả năng đối với bọn hắn không có ấn tượng nổi đây?

Một người là đội trưởng của học viện Sử Lai Khắc chiến đội, một người khác thì là linh hồn của Đường Môn chiến đội. Có thể dự thi cũng mang ý nghĩa bọn hắn vẫn chưa tới hai mươi tuổi, niên kỷ cùng nữ nhi của mình không kém bao nhiêu. Nhưng mà, chỉ mới bấy nhiêu tuổi, bọn hắn cũng đã cho thấy phẩm chất của một đời thiên kiêu.

Nam Thủy Thủy trước kia vẫn cho rằng nữ nhi của mình đã rất xuất sắc, nhưng mà, so sánh với hai người trước mắt, Nam Thu Thu chênh lệch thật sự là quá lớn.

Hai người thanh niên nam nữ chừng hai mươi tuổi liên thủ đối mặt Phong Hào Đấu La vậy mà có thể chống đỡ mấy lần va chạm, hơn nữa không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, còn khiến đối phương có chút chật vật, chuyện này nếu truyền đi, là bực nào kiêu ngạo a!

Đương nhiên, lúc này Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi không chút nào vì phần này kiêu ngạo mà hưng phấn. Tứ trưởng lão mang cho bọn hắn áp lực cực kỳ khủng bố.

Chín hoàn, Phong Hào Đấu La.

Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn biết thực lực của loại tồn tại này là cực kỳ cường đại. Trong học viện Sử Lai Khắc, hắn cũng nhận biết đông đảo cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, trong đó còn bao gồm không ít Siêu Cấp Đấu La.

Nhưng mà, thời điểm chân chính đối mặt một vị Phong Hào Đấu La, so với nhận biết hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Vũ hồn U Minh Kiếm của tứ trưởng lão mang đến cho hắn một cảm giác lúc nào cũng có thể đem bọn hắn xé nát.

Chỉ ngăn cản một kích này, nhưng hồn lực dung hợp của Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi đều hạ xuống bằng tốc độ kinh người. Cứ tiếp tục như thế, bọn hắn căn bản không có khả năng ngăn cản quá lâu.

- Thu Nhi!

Hoắc Vũ Hạo thông qua tinh thần lực hô hoán Vương Thu Nhi.

- Làm sao?

Trong giọng nói của Vương Thu Nhi tựa hồ thiếu đi mấy phần lãnh đạm.

- Ta có biện pháp hấp dẫn chú ý của mọi người. Chờ một chút, ta hấp dẫn bọn hắn, ngươi nhanh đi. Ở chỗ này, bằng vào lực lượng của hai người chúng ta, muốn lao ra là chuyện không thể nào. Cơ hội chỉ có một lần. Cùng lắm thì ta bị bọn hắn bắt lại. Ngươi về học viện cầu viện, lại nghĩ biện pháp cứu ta.

Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo rất bình tĩnh, càng tràn đầy sự tự tin mạnh mẽ.

Vương Thu Nhi trầm mặc. Cũng không lên tiếng.

- Thu Nhi, ngươi nghe được ta nói không?

Hoắc Vũ Hạo vội vàng thúc giục hỏi. Thời gian cũng không nhiều.

Vương Thu Nhi thở dài một tiếng, đáp:

- Được!

Chỉ đối mặt một vị Phong Hào Đấu La mà bọn hắn đều đã cố hết sức như thế. Chớ nói chi là còn có một vị khác tồn tại.

Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, hai tay lôi kéo Vương Thu Nhi sang bên cạnh, Vương Thu Nhi xoay tròn một vòng, lập tức đổi chỗ cho nhau. Biến thành Hoắc Vũ Hạo phía trước, Vương Thu Nhi ở phía sau.

Nhưng so với lúc trước Hoắc Vũ Hạo chỉ dùng hai tay quấn bên hông nàng lại có chút khác biệt, Vương Thu Nhi đến sau lưng Hoắc Vũ Hạo, hai tay liền trực tiếp từ phía sau ôm lấy hắn. Toàn bộ thân thể mềm mại lập tức dán vào người hắn, không chút khe hở.

Thân thể mềm mại của Vương Thu Nhi ấm áp mà tràn ngập co dãn, hai cánh tay của nàng lại vô cùng cứng rắn, nhưng từ phía sau ôm lấy Hoắc Vũ Hạo lại không cho hắn bất luận cảm giác gò bó gì cả, chỉ có một loại an tâm khó tả. Hồn lực như thủy triều từ trong cơ thể Vương Thu Nhi toàn lực hướng hắn rót vào, mà bản thân Vương Thu Nhi lúc này lại giống như quên đi trước mắt là chiến trường, nghiêng đầu, nhẹ nhàng đem khuôn mặt tựa ở sau cổ Hoắc Vũ Hạo.

Mùi thơm xử nữ tràn ngập cộng thêm thân thể mềm mại động lòng người sau lưng, cho dù là trong tình huống sinh tử tồn vong, vẫn như cũ khiến Hoắc Vũ Hạo có mấy phần ý nghĩ.

Thu Nhi. . .

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo âm thầm kêu một tiếng, thật xin lỗi, nếu như ta không gặp được Đông Nhi, có lẽ. . .

Nhưng ta đời đời kiếp kiếp chỉ có thể dành cho Đông Nhi. Liền để ta dùng thời khắc cuối cùng này, triệt để đoạn tuyệt nội tâm tưởng niệm của ngươi đi. Tương lai hãy sống cho tốt, tìm một người thương ngươi, hãy yêu lấy người đó, quên ta đi.

Một tia tuyệt nhiên lóe sáng trong đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo. Giờ khắc này, hai tay của hắn tự nhiên rủ xuống hai bên thân thể, một đầu tóc đen không gió mà bay. Trong hai tròng mắt trơn bóng bắt đầu có ngân quang hiện lên. Một tia tưởng niệm dần dần tràn ngập trong ánh mắt của hắn.

Đông Nhi. . .

Hoắc Vũ Hạo cười, ý niệm tinh thần của hắn tại thời khắc này dường như tăng lên tới một tầng thứ khác. Tinh Thần Hải trong đại não của hắn lập tức nhấc lên sóng lớn trăm trượng.

Y Lai Khắc Tư lão sư, chỉ sợ ta phải để người thất vọng, ta không có cách nào truyền thừa y bát của người.

Băng Đế, Thiên Mộng ca, Tuyết Nữ, thật xin lỗi, ta không thể mang theo các ngươi đi lên con đường của thần. Thời điểm ta rời đi sẽ đem các ngươi chuyển cho Thu Nhi. Thiên phú của Thu Nhi không thua gì ta, trong cơ thể nàng vậy mà có được Vận Mệnh lực giống như ta, còn có Long Thần huyết mạch truyền thừa thuần túy. Tương lai nàng hẳn là có thể so với ta càng dễ dàng tiến vào tầng thứ đó.

Những năm này, cảm ơn các ngươi. Là các ngươi để cho ta từ một thiếu niên bình thường đi đến hôm nay.

Trong ánh mắt Hoắc Vũ Hạo tràn đầy hổ thẹn, nhưng mà, sâu trong đó lại là thuần túy kiên quyết.

Bên trong Tinh Thần Hải, Băng Đế hoảng rồi, bộ phận lực lượng bản nguyên thuộc về nàng đang điên cuồng điều động, muốn ngăn cản hành vi điên cuồng của Hoắc Vũ Hạo. Thiên Mộng Băng Tằm cũng tương tự luống cuống, hắn đang gào thét hai chữ đồ đần, nước mắt kim sắc cũng không ngừng chảy xuôi.

Tuyết Nữ vốn lơ lửng sau lưng Hoắc Vũ Hạo lại bị một cỗ lực lượng cường đại một lần nữa đẩy về trong cơ thể, cũng tiến vào bên trong Tinh Thần Hải, Tuyết Đế lúc này đã có bộ dáng tiểu nữ hài nhi mười tuổi, đôi mắt vốn cười nói tự nhiên, lộ ra một tia bi thương, cũng tựa hồ nhiều hơn một tia linh động.

Nhưng mà, bọn hắn hiện tại cái gì cũng đều không làm được, trong thế giới Tinh Thần Hải, Hoắc Vũ Hạo mới thật sự là Chúa Tể. Phần chủ quyền điều khiển này, lúc trước hay là Thiên Mộng Băng Tằm tự mình tặng cho hắn. Mà giờ phút này, lại trở thành hạn chế lớn nhất đối với bọn hắn.

Tại thời khắc này, bọn hắn đều hiểu được Hoắc Vũ Hạo muốn làm gì, nhưng mà, ai cũng không cách nào ngăn cản hắn.

Con mắt thứ ba Hoắc Vũ Hạo trở nên sáng rực, phương đông nơi xa, chân trời dần dần sáng lên một tia ngân bạch sắc cũng căn bản không cách nào cùng ánh mắt của hắn so sánh.

Từng đạo U Minh Kiếm quang bên người tứ trưởng lão không ngừng chém về hướng Hoắc Vũ Hạo bên này, nhưng quỷ dị chính là, bất luận công kích của hắn dày đặc đến cỡ nào, cường thế đến cỡ nào, thì cũng chỉ có thể từ bên cạnh Hoắc Vũ Hạo lướt qua. Trên thân mình Hoắc Vũ Hạo tựa hồ có một loại lực lượng cường đại không gì sánh kịp thủy chung thủ hộ lấy hắn, không cho bất cứ ngoại địch nào xâm nhập.

Một đạo quang ảnh nhàn nhạt xuất hiện sau lưng Hoắc Vũ Hạo, sau đó hư huyền bay lên. Đạo thân ảnh này, là chính hắn.

Quang ảnh Hoắc Vũ Hạo màu vàng nhạt lúc này lộ ra vẻ bình thản mà trầm tĩnh. Mấp máy hai mắt, ngồi xếp bằng, hai tay để trước người, ngón trỏ và ngón cái hợp thành hình trái tim.

Quang vụ màu vàng kỳ dị bắt đầu dâng lên trên người quang ảnh, không, không phải quang vụ, hẳn là ngọn lửa mới đúng. Một ngọn lửa được đốt lên!

Mọi thứ xung quanh đều sáng lên, giống như bình minh sớm đến. Mỗi một tên hồn đạo sư thuộc quân đoàn Tà Quân tại thời khắc này đều có loại cảm động khó nói lên lời. Bọn hắn thậm chí giống như cầm không được hồn đạo khí trong tay, đem từng kiện hung khí buông xuống, chỉ có ánh mắt vẫn đờ đẫn nhìn vào quang ảnh hư huyền trên đầu, đồng thời còn có nam tử đang chậm rãi thiêu đốt.

Giờ khắc này Hoắc Vũ Hạo nhìn qua không chỉ cao lớn, ánh mắt của hắn cao ngạo, phảng phất như đang quan sát chúng sinh, nụ cười của hắn bình thản, tựa hồ đang khinh thường hết thảy địch nhân ở đây.

Hắn đang thiêu đốt, đang thiêu đốt Tinh Thần Hải của bản thân, hắn điên rồi sao? Sao có thể làm như thế?

Bất luận là tam trưởng lão, tứ trưởng lão, hay là Vu Vũ vừa miễn cưỡng từ trong Linh Hồn Trùng Kích khôi phục lại, ánh mắt nhìn vào Hoắc Vũ Hạo đều tràn đầy chấn kinh.

Thời điểm hồn sư đối mặt cực độ nguy hiểm, đôi khi sẽ chọn thiêu đốt hồn lực của bản thân để sinh ra lực công kích cực kỳ cường đại. Một khi đã thiêu đốt thì sẽ rất khó dừng lại. Coi như có dừng lại thì tu vi cũng sẽ tổn hao nhiều, rất có thể sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn. Nếu như không thể dừng lại, liền sẽ một mực thiêu đốt hồn lực đến khô kiệt mà chết.

Bởi vậy, cho dù đứng trước tuyệt cảnh, cũng rất ít có hồn sư chọn thiêu đốt hồn lực của bản thân.

Về phần thiêu đốt tinh thần lực, thiêu đốt Tinh Thần Hải, càng là chưa từng nghe thấy.

Tinh thần lực, linh hồn, bất luận là trong giới hồn sư hay là giới hồn đạo sư, đều vẫn như cũ là tồn tại vô cùng huyền diệu, không ai có thể nói được rõ ràng nó đến tột cùng là cái gì. Cho dù là hồn sư hệ tinh thần, trước khi có tu vi cao, đối với tinh thần lực cũng chỉ có kiến thức nửa vời.

Vu Vũ đối với tinh thần lực hiểu rõ ngược lại là sâu sắc, nhưng mà, muốn để cho nàng thiêu đốt tinh thần lực của mình, nàng tuyệt đối không dám. Tinh thần lực và linh hồn có cùng một nhịp thở, tinh thần lực một khi đốt lên, muốn khống chế, so với thiêu đốt hồn lực càng là muôn vàn khó khăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK