- Huyền lão, Bản Thể Tông...
Huyền lão trầm giọng ngắt lời:
- Hơi phiền phức một chút. Biết thế lần này đã không cho thằng nhóc kia ra thi đấu. Lão quái vật của Bản Thể Tông chẳng những thực lực mạnh mẽ mà tính tình cũng không kém chút nào. Chuyện này e là không dễ giải quyết. Có điều bọn chúng không dám tới dò xét nữa đâu. Bây giờ ta lập tức trở về học viện một chút, như vậy mới kịp trở về ở trận chung kết. Hi vọng lão quái vật kia ra tay chậm một chút, lão già đó trước giờ chưa từng biết nói lý lẽ là gì, mà thằng nhóc Vũ Hạo còn có Vũ Hồn Bản Thể, thế nào lão cũng bù lu bù loa lên cho mà xem. Lão già đó hơn ta đến 30 tuổi, không hiểu sao đến giờ cũng chưa chịu chết. Trận đấu này ngươi xử lý cho tốt, tuyệt đối không được để cho bất cứ đứa nào bị thương, hiểu chưa?
- Dạ.
Vương Ngôn cung kính đáp.
- Cái gì? Bản Thể Tông?
Mã Tiểu Đào kéo Hoắc Vũ Hạo về phòng, đầu tiên dĩ nhiên sẽ hỏi lại tình hình vừa rồi. Hoắc Vũ Hạo cũng không chút giấu giếm, trong phòng lúc này đều là người của học viện Sử Lai Khắc. Khi nghe thấy ba chữ Bản Thể Tông, Vương Đông, Tiêu Tiêu, Giang Nam Nam thậm chí là Hòa Thái Đầu cũng chỉ thoáng kinh ngạc, còn những người khác lại là hoảng sợ, ngay cả Mã Tiểu Đào cũng không ngoại lệ.
Vương Đông tò mò hỏi:
- Bản Thể Tông đáng sợ vậy sao?
Mã Tiểu Đào gật đầu nói:
- Rất đáng sợ, trên đại lục Đấu La này, không có mấy tổ chức có thể sánh ngang với học viện Sử Lai Khắc chúng ta. Một trong những số đó là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư mà các ngươi đã biết quá rõ rồi, bọn họ cũng chính là đại diện cho thực lực tối cao của đế quốc Nhật Nguyệt.
- Các ngươi hiện giờ đều là đệ tử hạch tâm, tương lai muốn tiến vào nội viện cũng không phải quá khó khăn. Giờ ta nói trước cho các ngươi biết cũng không sao. Trong học viện Sử Lai Khắc chúng ta có một nơi gọi là đảo Hải Thần, trên đảo Hải Thần có một khu vực gọi là Hải Thần Các. Đó là nơi sinh sống của các trưởng lão học viện Sử Lai Khắc. Huyền lão chính là một trong số đó. Đó cũng là bộ máy cao cấp nhất của học viện chúng ta. Cho dù là bốn vị viện trưởng, phó viện trưởng khi vào đó cũng phải ngồi ở vị trí sau cùng. Trên đại lục Đấu La có một câu nói rằng, tổng thể thực lực của cả đại lục là một thế kiềng ba chân. Trong đó, một là Minh Đức Đường trực thuộc học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, hai là Hải Thần Các của học viện Sử Lai Khắc và cái thứ ba chính là Bản Thể Tông. Các ngươi có biết vì sao trước đây lại thành lập Hải Thần Các không?
- Hơn hai nghìn năm trước, Bản Thể Tông đã từng xuất thế dấy nên một trận phong ba, học viện Sử Lai Khắc chúng ta đứng mũi chịu sào, nhưng kết quả, chúng ta thua.
- Khi đó học viện Sử Lai Khắc chúng ta cũng có rất nhiều cao thủ nhưng thực lực của Bản Thể Tông tuyệt đối không thể xem thường. Vì trận đấu này, học viện đã phát lệnh triệu tập, kêu gọi các cường giả xuất thân từ học viện trở về, hơn nữa còn thành lập Hải Thần Các. Nhờ thế mới đánh bại được Bản Thể Tông. Sau lần đó, bọn họ cũng mai danh ẩn tích.
Hoắc Vũ Hạo giật mình nói:
- Bản Thể Tông gây nguy hại cho đại lục như thế không phải cũng giống Tà Hồn Sư sao? Vì sao giới Hồn Sư trên đại lục không hợp sức tiêu diệt bọn họ?
Mã Tiểu Đào lắc đầu nói:
- Bản Thể Tông và Tà Hồn Sư không giống nhau. Bọn họ vừa chính vừa tà, lúc nào cũng làm việc theo sở thích. Thực tế, bọn họ cũng đã làm không ít việc tốt cho đại lục. Chẳng qua không đồn đại ra ngoài nên ít người biết đến thôi. Còn nói muốn tiêu diệt Bản Thể Tông ư? Đây căn bản là chuyện không thể, nghe nói tông môn của bọn họ nằm ở một nơi gọi là Thiên Khiển. Dễ thủ khó công. Nếu không có thực lực hơn gấp ba lần bọn họ thì đừng mơ chiến thắng được. Mà trên đại lục này, muốn tập hợp một lực lượng mạnh gấp ba lần bọn họ thì chẳng khác gì là đang nằm mơ.
Hoắc Vũ Hạo không ngờ Bản Thể Tông lại mạnh như vậy, khó cách bọn họ hoàn toàn không sợ học viện Sử Lai Khắc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mã Tiểu Đào nói tiếp:
- Trong hồ sơ bí mật của học viện có viết rằng thật ra bình thường Bản Thể Tông cũng có xuất hiện trên đại lục, chậm chí cách một khoảng thời gian sẽ có người ra ngoài lịch lãm, chẳng qua không gây ồn ào lôi kéo thị phi mà thôi. Các ngươi có biết trước đây bọn họ từng mang đến tai họa cho học viện là sự tình gì không? Để ta nói rõ thì các ngươi sẽ hiểu thực lực của bọn họ khủng khiếp đến mức nào.
- Lần đó, có khoảng 40 người của Bản Thể Tông đi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, trước sau đã liệp sát ít nhất bảy con Hồn Thú mười vạn năm. Vì thế mới dẫn phát một trận thú triều, cả đám Hồn Thú chạy ra khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm suýt chút đã làm bách tính lâm vào cảnh lầm than. Lần đó, Tứ Đại Hung Thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hợp lực tấn công, mục tiêu của thú triều lại là thành Sử Lai Khắc của chúng ta. Sau trận này, sở dĩ chúng ta không đánh một trận sống chết với Bản Thể Tông cũng vì trong khi diễn ra thú triều, bọn họ cũng hợp lực ngăn cản. Cũng chính lúc đó, chúng ta phát hiện thực lực thật sự của bọn họ còn hơn cả học viện Sử Lai Khắc chúng ta nữa. Thú triều lần đó ước chừng kéo dài khoảng một năm, mãi đến khi học viện Sử Lai Khắc ra lệnh triệu hồi được rất nhiều cường giả mới giải quyết được vấn đề. Sau trận thú triều, có ít nhất mười thôn trang bị chúng giết sạch, cuối cùng Bản Thể Tông mới ký một hiệp nghị với chúng ta, đồng thời Tông Chủ của bọn họ cam kết không vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm liệp sát Hồn Thú mười vạn năm nữa mới miễn cưỡng giải quyết được tai họa. Có điều, lần đó, đúng là đám Hồn Thú bị chọc phát điên rồi, suốt năm trăm năm sau, Hồn Sư chúng ta mỗi lần vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đều cực kỳ nguy hiểm.
Hoắc Vũ Hạo tập trung lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ, Tứ Đai Hung Thú, không ngờ trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thậm chí tồn tại đến bốn Hung Thú.
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên vang lên.
- Chuyện này ta cũng biết, khi đó ta còn bị bọn chúng vây trong rừng rậm. Mấy Hung Thủ mà cô ấy nhắc đến chính là bọn chết tiệt đã giam giữ ta. Có điều, bọn chúng không phải là người mạnh nhất Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Vì ta có nghe bọn chúng nhắc đến một người khá khủng bố còn đang ngủ say chưa tỉnh dậy. Bọn họ đều gọi người đó là Lão Đại. Tu vi của ta cũng bị bọn chúng thông qua một phương pháp đặc biệt rút lấy một nửa truyền cho người gọi là Lão Đại kia. Cái tên kia rất mạnh, ta đoán rất có thể nó là Hồn Thú mạnh nhất trên đại lục này, e là chỉ có Bá Vương của vùng biển mênh mông kia mới có thể so được với nó.
Dường như Băng Đế cũng khá hứng thú với đề tài này, nàng nói:
- Đúng, ta từng nghe Tuyết Đế nói, trên đại lục, nơi đáng sợ nhất là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, bất kể thế nào ta cũng không được vào nơi đấy, nó nói ở đó, không chỉ có một người có thực lực áp chế được nó.
Không chỉ một? Hoắc Vũ Hạo bị mấy chữ kia dọa cho hoảng hồn. Theo đánh giá của Thiên Mộng và Băng Đế, vị gọi là Tuyết Đế kia có thực lực vô cùng khủng bố, là một Hồn Thú có tu vi gần 50 vạn năm. Vậy mà trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm còn có Hồn Thú mạnh hơn cô ta sao? Lúc trước hắn chưa có Hồn Hoàn nào đã dám một mình tiến vào Tinh Đấu Sâm Lâm đúng là nghé con không sợ cọp mà.
Mã Tiểu Đào nói:
- Thực lực của Bản Thể Tông đúng là làm người ta phải đau đầu, nhưng sau sự kiện đó, không phải chúng ta không muốn giải quyết bọn chúng nhưng sau đó nghĩ lại, bọn họ đã muốn sử đổi vậy thì cũng chưa đến mức quá tà ác. Hơn nữa nếu chúng ta liều chết với bọn chúng thì kết quả cũng là lưỡng bại câu thương. Khi đó đại lục Nhật Nguyệt chỉ mới sát nhập vào chúng ta được hơn ngàn năm, bất lợi vẫn còn nhiều lắm. Cho nên cuối cùng Hải Thần Các quyết định thông qua hiệp nghị để giải quyết vấn đề với bọn họ.
Giang Nam Nam có chút bực bội nói:
- Vậy những bách tính kia chết oan uổng rồi sao?
Mã Tiểu Đào liếc cô một cái rồi nói:
- Thật xin lỗi, ta không có cách nào trả lời được câu hỏi này. Ta chỉ có thể nói, học viện chúng ta đã cố gắng hết sức chặn đứng thú triều, ít nhất đã cứu được ngàn vạn bách tính khác. Chúng ta không gây chiến với Bản Thể Tông cũng vì bảo toàn lực lượng bảo hộ đại lục. Còn tình huống cụ thể ra sao ta cũng không biết.
Giang Nam Nam im lặng không nói nữa, nhưng từ ánh mắt của cô có thể thấy rõ, cô hoàn toàn không đồng ý với lần thỏa hiệp ngày đó.
Từ Tam Thạch bước đến vỗ vỗ vai cô. Giang Nam Nam giãy giụa tránh đi.
Mã Tiểu Đào nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
- Có Huyền lão ở đây, mấy người Bản Thể Tông sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa đâu, nhưng đệ đệ, cưng phải cẩn thận. Bất cứ lúc nào cũng phải ở cùng với mọi người. Đợi khi nào chúng ta về đến học viện mới không còn gì lo lắng nữa. Ở thời bọn chúng cực mạnh cũng không dám tiến vào quấy rối học viện Sử Lai Khắc chúng ta.
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo ngoan ngoãn đáp.
Mã Tiểu Đào thấy ánh mắt quái dị của những người xung quanh liền nói:
- Có phải thắc mắc tại sao ta và Hoắc Vũ Hạo xưng hô tỷ đệ phải không? Nghe cho rõ đây, sau này, Hoắc Vũ Hạo là đệ đệ của ta, cũng giống như một đứa em ruột thịt, hoàn toàn không có ý gì khác. Vậy đi, tất cả trở về phòng tu luyện tiếp đi.
Những người khác lần lượt rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Mã Tiểu Đào, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Mã Tiểu Đào nhìn Vương Đông, tò mò hỏi.
- Sao ngươi còn không đi?
Vương Đông hừ một tiếng nói:
- Thế sao tỷ không đi?
Mã Tiểu Đào nói:
- Ta có chuyện muốn nói với Vũ Hạo.
Vương Đông ưỡn ngực nói:
- Nhưng ta phải tu luyện cùng với hắn. Chúng ta có vũ hồn dung hợp tỷ quên rồi sao? Độ dung hợp của chúng ta là 100%, bình thường lúc nào cũng cùng tu luyện, như vậy mới đạt được kết quả cao hơn.
Mã Tiểu Đào nhíu mày nói:
- Được rồi, vậy ngươi ở lại đi, ngươi đó, con trai gì mà y hệt con gái, coi chừng lớn lên lại thành một kẻ bán nam bán nữ.
- Tỷ...
Vương Đông giận dữ, nhưng chớp mắt một cái không hiểu tại sao lại khôi phục lại sự bình tĩnh, hừ một tiếng ngồi vào chỗ của mình không nói thêm gì nữa.
Mã Tiểu Đào nhìn Hoắc Vũ Hạo trầm giọng ní:
- Đệ đệ, lần này dính đến Bản Thể Tông có lẽ còn phiền phức hơn cả đệ tưởng tượng. Haiz, ai bảo đệ cứ liên tục bộc lộ thiên phú của mình cơ chứ. Tuổi nhỏ mà thực lực lẫn thiên phú đều cao, làm sao tránh bọn họ động tâm được, không ngờ lần này bọn họ cũng phái người đến đây quan sát cuộc thi.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Tỷ tỷ đừng lo, có Huyền lão ở đây mà, sẽ chẳng có chuyện gì đâu.
Mã Tiểu Đào nhíu mày nói:
- Đệ không biết chứ, từ trước đến nay, Bản Thể Tông luôn không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, cộng với thực lực lực mạnh mẽ của bọn chúng nữa, cho nên, bọn họ mới đáng sợ như vây. Ta ở lại chính là muốn nhắc nhở đệ, nếu bọn họ có dùng thủ đoạn gì bắt đệ đi cũng tuyệt đối không được phản kháng. Cứ đi theo là được. Bản Thể Tông từ trước đến nay là một tổ chức cực kỳ bao che khuyết điểm, bọn họ đối với đệ chính là coi trọng chữ tài kia, cho nên sẽ không làm đệ bị thương đâu.
Hoắc Vũ Hạo không ngờ Mã Tiểu Đào lại nói những lời này với mình, hắn kiên quyết nói:
- Tỷ tỷ, bất kể thế nào, đệ cũng sẽ không gia nhập Bản Thể tông.
Mã Tiểu Đào giật mình nói:
- Đệ đệ, đệ đừng nghĩ như thế. Tuy đệ là một thành viên của học viện Sử Lai Khắc nhưng học viện chúng ta không phải là một Tông Môn, không có ai hạn chế hoạt động của đệ đâu, cho dù học viện đã đặt rất nhiều hi vọng vào đệ nhưng ở thời điểm quan trọng, an toàn của đệ mới là quan trọng nhất.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
- Không, tỷ tỷ, hiện giờ, tất cả những gì đệ có đều là do học viện trao cho. Đệ là người của Sử Lai Khắc, đệ chấp nhận chiến đấu vì danh dự của Sử Lai Khắc, Sử Lai Khắc là nhà của đệ. Cho dù Bản Thể Tông rất mạnh nhưng theo những gì bọn họ làm, đệ thấy nó không thích hợp với mình. Đệ là cô nhi, đệ không có người thân, và học viện, chính là ngôi nhà duy nhất của đệ.