Mục lục
Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Vương Thu Nhi, trong lòng hắn có một loại tình cảm khó có thể hình dung được, hắn có thể khẳng định không phải là yêu, tình yêu của hắn đã dành cho Vương Đông Nhi, nhưng đối với Vương Thu Nhi, vẫn có loại cảm giác không cách nào dứt bỏ được, giống như là một loại tình cảm tương tự với huyết mạch tương liên, chuyện này ngay cả bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không cách nào hiểu được.
Cuộc thi vòng loại tiến vào vòng hai, bởi vì vòng một dùng thờì gian quá dài, vì vậy, vòng hai cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Ngày hôm qua sau khi kết thúc vòng một liền tiến hành bốc thăm cho vòng hai.
Đường Môn sẽ tiến hành thi đấu vào ngày mai, còn hôm nay, Sử Lai Khắc học viện sẽ phải ra sân ở trận đầu tiên. Là chiến đội truyền kỳ của toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư học viện tinh anh đại tái, không biết có bao nhiêu người đang đợi xem trận đấu của bọn họ. Đại tái kì trước, cho dù dưới tình huống khó khăn, Sử Lai Khắc học viện cũng có thể sáng tạo kỳ tích, đoạt được vô địch, đại tái lần này bọn họ còn có thể như vậy hay không? Không có ai biết được đáp án. Có thêm tông môn tham gia làm tăng thêm biến số cho kì đại tái lần này, nhưng huyền niệm cũng đại tăng.
Trải qua những trậu đấu ở vòng một, chỉ còn lại 84 đội ngũ, có 56 đội đến từ các tông môn. Chiếm cứ hơn hai phần ba đại tái, sự cường đại của tông môn cũng có thể thấy được. Bất quá, một vài học viện mạnh và có uy tín lâu năm tất cả cũng đều xuất hiện. Thí dụ như Tinh La quốc gia học viện, Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện….
Lần nữa tiến vào khu nghỉ ngơi, cả khu nghỉ ngơi cũng đã trở nên trống trải hơn. Chỗ ngồi cũng được sắp lại. Vòng thứ nhất đạt được thành tích tốt với điểm tuyệt đối, Đường Môn lập tức được phân vào khu có mái che nắng, dĩ nhiên, theo ban tổ chức, cái này gọi là khu nghỉ ngơi dành cho khách quý. Chỉ có những đội ngũ có thực lực mạnh nhất mới có thể nghỉ ngơi ở chỗ này.
"Vòng loại thứ hai của đại tái sắp bắt đầu, mời mọi người im lặng. Quán quân của kì đại tái trước, hoặc nên nói là quán quân liên tục nhiều năm, hôm nay Sử Lai Khắc học viện đại biểu đội sẽ đánh trận đầu tiên."
Đối với học viện Sử Lai Khắc, dân chúng của Nhật Nguyệt đế quốc cũng không có quá nhiều ấn tượng tốt. Cũng do mỗi kì đại tái, bởi vì bị Sử Lai Khắc học viện áp chế, Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện chỉ có thể là kẻ về nhì, vừa nghe đến mấy chữ Sử Lai Khắc học viện, trong khu vực xem chiến nhất thời vang lên không ít thanh âm ồn ào.
Tiến vào khu nghỉ ngơi dành cho khách quý, Hoắc Vũ Hạo có thể trực tiếp nhìn thấy nhiều thứ hơn. Mặc dù Đường Môn do đạt được thành tích tốt ở một vòng một mới có thể tiến vào nơi này, nhưng cũng chỉ có thể ngồi dọc ở hai bên.
Sử Lai Khắc học viện đại biểu đội thì ngồi ngay giữa khu nghỉ ngơi dành cho khách quý. Ở bên cạnh bọn họ, rõ ràng chính là Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện và chiến đội cường đại Thánh Linh Tông.
Hoắc Vũ Hạo còn chú ý tới một chiến đội khác, bọn họ cũng ngồi dọc ở hai bên khu nghỉ ngơi dành cho khách quý. Trong trận đấu ở ngày thứ hai, hắn đã chú ý tới chiến đội này. Biểu hiện của bọn họ nhìn thì rất bình thường không có gì lạ, nhưng vũ hồn thì không lừa được người. Chiến đội này rất có thể chính là Bản Thể Tông. Chỉ bất quá, bọn họ cũng tận hết sức che dấu thực lực của mình.
Trừ mấy chiến đội cần phải chú ý này ra, sau khi tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo mở ra, khuôn mặt hắn lập tức chấn động. Các chiến đội ở trong khu nghỉ ngơi dành cho khách quý này, cơ hồ thực lực mỗi đội cũng tương đối không tầm thường. Ở trong tham trắc của hắn, số lượng đội viên dự thi dưới ngũ hoàn cực kì ít. Cơ hồ tu vi cũng từ Hồn Vương trở lên. Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ là Hồn Vương, tinh thần tham trắc mặc dù tốt, nhưng đối với Hồn Sư cấp bậc Hồn Vương trở lên phán định cũng có chút không chính xác. Nhưng phán đoán mạnh yếu thì cũng không thành vấn đề.
Vương Thu Nhi ngồi ở ghế đầu của Sử Lai Khắc học viện đại biểu đội. Hoắc Vũ Hạo phát hiện, đám người Đái Hoa Bân, Ninh Thiên, Chu Lộ, Vu Phong ngồi ở sau lưng nàng, sắc mặt mỗi người cũng vô cùng bình tĩnh và có vài phần kiên nghị. Trong khoảng thời gian ngắn không gặp, dường như bọn họ cũng đã trưởng thành không ít. Ít nhất trên phương diện tâm tính, sự táo bạo đã giảm đi rất nhiều.
Xem ra, áp lực của đại tái đối với bọn họ cũng không phải là chuyện xấu. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo âm thầm than thở.
"Đại tái vòng loại thứ hai, trận đầu tiên, Sử Lai Khắc học viện đấu với Thiên Giáp Tông, hai bên chọn lựa đội viên tiến vào khu đợi chiến." Trên đài chủ tịch truyền đến thanh âm tuyên bố vòng thứ hai chính thức bắt đầu.
Thiên Giáp Tông? Nghe được ba chữ kia, Hoắc Vũ Hạo nhất thời cảm thấy có chút quen thuộc, lập tức nhớ lại trước khi đi tới Minh Đô, bọn họ gặp qua một Thiên Giáp Tông có kỷ luật nghiêm minh. Tất cả đều cưỡi Giác Lân Mã đến từ Đấu Linh đế quốc, Thiên Giáp Tông này để lại cho hắn ấn tượng hết sức rõ ràng. Không nghĩ tới ở vòng thứ hai lại gặp phải Sử Lai Khắc học viện.
Hai bên tiến vào trong khu đợi chiến. Không ngoài dự đoán, Sử Lai Khắc học viện ra sân theo thứ tự là: Vương Thu Nhi, Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Ninh Thiên, Tà Huyễn Nguyệt, Vu Phong cùng Tào Cẩn Hiên.
Chu Tư Trần, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc hai tỷ muội thì ngồi ở phía sau, làm đội viên thay thế bổ sung. Trận đấu hôm nay hiển nhiên bọn họ không thể ra sân.
Thiên Giáp Tông cũng không ở trong khu nghỉ ngơi dành cho khách quý, bọn họ ở khu nghỉ ngơi bên ngoài. Hoắc Vũ Hạo mở ra tinh thần tham trắc, lập tức cảm nhận được Hàn Chiến Hổ mặt xụ xuống chọn lựa đội viên dự thi cho Thiên Giáp Tông. Từ biến hóa của khí huyết có thể cảm nhận ra được những đội viên của Thiên Giáp Tông cũng có chút khẩn trương.
Người có tên cây có bóng, Sử Lai Khắc học viện uy danh hiển hách, đây chính là dùng thực lực đúc kết từng chút từng chút mới có được. Vận khí khi rút thăm của Thiên Giáp Tông thật sự là quá kém.
Qua được vòng thứ nhất, vòng thứ hai đã đụng phải Sử Lai Khắc.
Hiện tại Hàn Chiến Hổ cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng mà nếu đã đụng phải thì có thể như thế nào đây? Toàn lực ứng phó thôi. Đây chính là lý niệm hắn nói cho các đệ tử sau khi kết quả rút thăm kết thúc. Có thể đánh một trận với Sử Lai Khắc học viện, đối với bọn họ mà nói là một kì ngộ hiếm có. Ít nhất có thể cảm thụ một chút thực lực cùng phương thức chiến đấu của đại lục đệ nhất học viện.
Bảy đội viên của hai bên toàn bộ đều đã tiến vào khu đợi chiến.
Trên sân đấu, người trọng tài cao giọng nói: "Cá nhân đào thải đấu loại, đội viên dự thi thứ nhất của hai bên tiến vào sân thi đấu."
Dưới sự chú ý của vạn người, bên phía Thiên Giáp Tông, một gã thanh niên vóc người to con liền nhảy lên sân thi đấu. Còn bên phía Sử Lai Khắc học viện, lên sân thi đấu đầu tiên là Đái Hoa Bân.
"Hả!" Trong miệng Hoắc Vũ Hạo kêu nhẹ một tiếng, nhìn bóng lưng của Vương Thu Nhi trong khu đợi chiến, ánh mắt không khỏi kinh ngạc.
"Nàng không ra thi đấu trước sao? Cái này không giống với phong cách của nàng." Vương Đông Nhi cũng lẩm bẩm tự nhủ.
Hoắc Vũ Hạo vỗ tay nàng, nói: "Chúng ta thật là tâm tư liên thông. Xem ra, Thu Nhi thật sự rất coi trọng kì đại tái này, vì có thể bảo tồn thực lực, luân phiên thi đấu, quả nhiên nàng có thể tự quyết định được. Nếu như chúng ta gặp phải bọn họ, sợ rằng cũng sẽ không dễ dàng."
Vương Đông Nhi nói: "Tốt nhất cũng đừng gặp phải bọn họ. Cảm giác tự giết lẫn nhau cũng không tốt đẹp lắm."
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Xem vận khí thôi. Chỉ cần vòng tiếp theo không gặp phải, ít nhất cũng có thể kéo đến vòng chung kết."
Vóc người của Đái Hoa Bân so với trước kia càng thêm cường tráng , tuổi của hắn cũng chỉ lớn hơn mấy tháng so với Hoắc Vũ Hạo mà thôi. Khi đi lên sân thi đấu, cũng có mấy phần giống rồng bay hổ bước.
Hai bên hành lễ trước mặt trọng tài.
"Sử Lai Khắc học viện, Đái Hoa Bân."
"Thiên Giáp Tông, Hàn Vũ."
Trọng tài tóm tắt lại sơ qua quy tắc của đại tái, hơn nữa cường điệu không được cố ý hạ sát thủ đánh chết đối thủ, nếu không sẽ bị phán thua. Sau đó mới để cho hai người lui về phía sau, chuẩn bị thi đấu.
Đái Hoa Bân mặt ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng lúc này tâm tình của hắn cũng kịch liệt như sóng vỗ.
Rốt cục đã đi tới toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái. Mặc dù đây là cơ hội do đám người kia để lại cho chúng ta, nhưng cuối cùng ta cũng đến được nơi này. Nhiều năm khổ luyện, sẽ có cơ hội thi triển. Phụ thân, đại ca, các ngươi chờ xem đi. Ta nhất định sẽ cho các ngươi thấy được thực lực của ta.
Hai đấm đụng nhau ở trước ngực, chiến ý mãnh liệt trong nháy mắt tóe phát ra. Xương cốt toàn thân rung động, song đồng tà mâu nhìn chăm chú đối thủ ở phía xa, lúc này, hắn giống như là một con Mãnh Hổ cực kì đói.
"Tranh tài bắt đầu." Tay phải của trọng tài đột nhiên hạ xuống.
Đái Hoa Bân giống như một Mãnh Hổ đói trong nháy mắt bắn ra, nhưng mà không giống với phương thức chiến đấu lúc trước của hắn, hắn không có phóng ra những hồn kỹ tăng phúc thân thể của mình, mà chỉ đem Vũ Hồn phóng thích ra.
Hai vàng, hai tím, một đen, năm Hồn Hoàn tốt nhất và cân đối nhất. Bộ lông màu trắng điên cuồng chui ra, thân hình tăng vọt, phóng thích ra sự cường đại của vương giả trong loài thú, Vũ Hồn Bạch Hổ.
Tu vi như thế hiện ra ở trong các chiến đội khác, ít nhiều cũng làm cho người ta kinh ngạc, nhưng hiện ra ở trên người Đái Hoa Bân của Sử Lai Khắc học viện đại biểu đội, cũng chỉ là vô cùng hợp lý.
Thanh niên Thiên Giáp Tông cũng không có nóng lòng tiến về phía trước, Hàn Vũ rất tỉnh táo, cũng chỉ phóng ra Vũ Hồn của mình, hai vàng, hai tím, một đen. Giống như Đái Hoa Bân, cũng là Hồn Vương có Hồn Hoàn tốt nhất và cân đối nhất.
Từng mảnh giáp đen nhánh có hình sáu cạnh nhanh chóng bắn ra từ trên người hắn, sau đó ngưng kết ở trước người, hóa thành một tấm chắn sáu cạnh. Tấm chắn dầy cộm và nặng nề, phía trên tấm giáp cũng phân ra sáu cạnh, hết sức hợp quy tắc.
Sau khi phóng ra Vũ Hồn, Hàn Vũ mới sải bước, nghênh đón hướng Đái Hoa Bân.
"Rống!" Trong tiếng hổ gầm, tốc độ vọt tới trước của Đái Hoa Bân chợt bạo tăng, hai chân tráng kiện trong nháy mắt bắn ra lực lượng cường đại, tốc độ trong phút chốc thể hiện ra thậm chí làm sau lưng của hắn xuất hiện một cái hư ảnh. Hổ chưởng khổng lồ đánh thẳng tới Hàn Vũ.
Động tác của Hàn Vũ lại trái ngược với hắn, trong lúc hắn đang vọt tới trước, chân trái Hàn Vũ chợt đạp mạnh, từ chuyển động đổi thành dừng lại, trong nháy mắt dừng lại.
Thiên Giáp Tông là một tông môn của riêng một gia tộc, tất cả người trong tông môn cũng là hậu duệ của Thiên Giáp Tông, cơ hồ có vũ hồn giống nhau như đúc, đó chính là Thiên Giáp Thuẫn.
"Ầm__" chỉ mới là kích thứ nhất, Đái Hoa Bân đã thể hiện ra năng lực công kích cường đại của hắn, dưới tình huống tu vi như nhau hơn nữa đối thủ còn dùng tấm chắn ngăn cản, một kích này của hắn đánh Hàn Vũ thối lui hơn ba thước. Hơn nữa cả người cũng trượt đi ra xa.
Hai chân của Hàn Vũ ma sát với sân thi đấu tạo thành một tia lửa, còn năm cái hổ trảo phong duệ của Đái Hoa Bân đã để lại năm đường dấu vết thật sâu ở trên Thiên Giáp Thuẫn.
Không có bất kì hoa chiêu gì, chỉ là chính diện đánh tới, hai bên cũng không có sử dụng hồn kỹ để thử dò xét tính công kích. Ít nhất ở phương diện lực lượng thì cao thấp đã phân.
Động tác của Đái Hoa Bân không có nửa phần dừng lại, một chưởng đánh lui đối thủ, đồng thời miệng mở ra, một đạo bạch quang liền phóng ra từ trong miệng của hắn, hồn kỹ thứ hai: Bạch Hổ Liệt Quang Ba.
Trong tiếng nổ vang kịch liệt, Hàn Vũ lại thối lui lần nữa, ở trên người hắn, Hồn Hoàn thứ nhất, thứ hai trước sau sáng lên, mặt ngoài Thiên Giáp Thuẫn liền sáng bóng như gương.Bạch Hổ Liệt Quang Ba đánh vào trên tấm thuẫn trong nháy mắt ba động kỳ dị, bị phản xạ thành nhiều bạch quang nhỏ hơn, làm hóa giải phần lớn lực đánh vào. Cùng lúc đó, Thiên Giáp Thuẫn chợt chấn động, mười sáu tấm giáp hình sáu cạnh chợt bay ra, phóng thẳng tới Đái Hoa Bân. Dọc theo mỗi một mặt tấm giáp cũng là lưỡi dao cực kì sắc bén.
Phòng ngự, phản kích, Hàn Vũ ở trước mặt Đái Hoa Bân vẫn hết sức trầm ổn, cho dù là thực lực hay là tố chất, tất cả đều rất tốt.
Đái Hoa Bân giống như không thấy được những tấm giáp này, thân thể vẫn vọt tới phía trước, Hồn Hoàn thứ nhất của hắn cũng sáng lên. Một bạch quang di động ở bên ngoài thân thể cùa hắn. Khi những tấm giáp kia đang muốn cắt người hắn, bạch quang chợt mở rộng ra phía ngoài, đánh văng toàn bộ những tấm giáp kia. Mặc dù những tấm giáp bị đánh văng kia lại lần nữa quay hướng về phía hắn, nhưng chỉ cần một khe hở ngắn ngủi này, hắn đã tới trước mặt Hàn Vũ.
"Rống!" Đái Hoa Bân rống to một tiếng, chấn đến Hàn Vũ tối sầm mặt. Ngay sau đó, một hổ chưởng cực mạnh đánh lên Thiên Giáp Thuẫn.
Hồn kỹ thứ nhất của Thiên Giáp Thuẫn am hiểu nhất chính là phản xạ năng lượng công kích từ xa, hữu hiệu khi đối phó với Bạch Hổ Liệt Quang Ba. Nhưng đối với vật lý công kích thì không hữu hiệu cho lắm. Nhưng dù sao hắn cũng là phòng ngự hệ Hồn Sư. Cảm giác được không ổn, cả người lập tức trầm xuống, Thiên Giáp Thuẫn cắm vào mặt đất kim loại, cả tấm chắn nghiêng về sau, lấy góc chếch độ đối mặt công kích của Đái Hoa Bân. Đồng thời, Hồn Hoàn thứ ba cùa hắn cũng sáng lên.
Mười sáu tấm giáp đang bay bên ngoài đột nhiên biến thành hỏa hồng sắc, giống như là bị liệt hỏa đốt nóng lên vậy, mang theo thanh âm chói tai tăng tốc phóng về hướng Đái Hoa Bân. Hồn kỹ thứ ba, Lưu Tinh Hỏa Giáp.
Tấn công địch là tự cứu lấy mình, Hàn Vũ cũng rất rõ lực công kích của hồn kỹ ngàn năm Lưu Tinh Hỏa Giáp này. Theo hắn thấy, Đái Hoa Bân mặc dù cường thế nhưng nếu cận chiến hệ chiến Hồn Sư bị mình trước sau giáp công cũng rất khó khăn để chống đỡ.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của hắn chính là Đái Hoa Bân cũng không xoay người lại để đỡ Lưu Tinh Hỏa Giáp, hữu chưởng vẫn đánh vào trên Thiên Giáp Thuẫn.
Một cổ lực lượng kinh khủng chợt truyền đến, nhưng không giống như cú đánh lúc trước, lần này, từ trên hổ chưởng của Đái Hoa Bân truyền tới chấn động mãnh liệt.
Hàn Vũ suýt nữa hộc máu, hắn chỉ cảm giác được Thiên Giáp Thuẫn của mình giống như là bị đánh nát vậy. Thậm chí dường như có thể nghe được thanh âm đang rên rỉ thống khổ trên từng tấm giáp.
Tuy nhiên, lúc này tâm tình của Hàn Vũ cũng rất hưng phấn, bởi vì hồn kỹ thứ ba Lưu Tinh Hỏa Giáp của hắn đã đến sau lưng Đái Hoa Bân. Cho dù hắn muốn xoay người ngăn cản hay là né tránh, cũng đã không thể nào làm được nữa. Mười sáu tấm Lưu Tinh Hỏa Giáp phong kín tất cả lộ tuyến có thể né tránh của hắn. Chẳng lẽ, hắn thật sự không có phát hiện sao?
Đái Hoa Bân trong nháy mắt cho hắn đáp án, bộ lông màu trắng chợt tản mát ra kim quang mãnh liệt, thân thể lại lần nữa biến lớn thêm một chút. Hổ chưởng đánh lên trên Thiên Giáp Thuẫn giống như dính chặt vào đó, dùng sức nhấc về phía trước, sau đó khuỷu tay phải hung hăng đụng vào trên tấm thuẫn.
"Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm, ầm, ầm….."
"Oanh___ "
Hai loại thanh âm bất đồng cơ hồ đồng thời vang lên, chỉ thấy khi Lưu Tinh Hỏa Giáp oanh kích ở trên người Đái Hoa Bân, lại lần nữa bị đẩy lùi đến không trung. Đái Hoa Bân giống như không có cảm giác gì cả, trực tiếp ngạnh kháng.
Một vài âm thanh nổ vang khác là do khuỷu tay phải của hắn cùng Thiên Giáp Thuẫn của Hàn Vũ tiếp xúc thân mật phát ra.
Hàn Vũ ngàn vạn lần không nghĩ tới Đái Hoa Bân dùng phương thức lấy cứng chọi cứng này đối mặt với công kích của mình, đối một kích cực mạnh này căn bản hắn cũng chưa chuẩn bị xong.
Trong tiếng nổ vang, Thiên Giáp Thuẫn chợt nổ tan nát, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay tán loạn. Còn Đái Hoa Bân thì dựa thế vọt tới trước, vọt tới lồng ngực của Hàn Vũ.
Thiên Giáp Thuẫn bị nghiền nát, hổ khẩu của Hàn Vũ cũng đã bị đánh rách tả tơi, máu tươi giàn giụa. Đôi cánh tay lại càng đau nhức. Hết thảy phát sinh quá nhanh, muốn dùng hồn kỹ mạnh hơn cũng không làm được nữa. Mà Thiên Giáp Thuẫn của hắn muốn thu về cũng cần phải có thời gian. Lúc này, hắn như con rùa mất đi mai rùa bảo vệ, yếu ớt hiện ra trước mặt Đái Hoa Bân.
Đề tụ hồn lực, song chưởng đẩy hướng Đái Hoa Bân, đây là điều duy nhất Hàn Vũ có thể làm lúc này.
"Oanh__ "
Ở trong tầm mắt của khán giả, thân thể của Hàn Vũ trong nháy mắt giống như đạn pháo bay ngược ra ngoài, trực tiếp bay xa mấy chục thước, hung hăng đụng vào vòng phòng hộ của sân thi đấu, sau đó mới bắn ngược trở về mặt đất. Ngã xuống đất không dậy nổi.
Đái Hoa Bân thu hồi động tác, bình tĩnh xoay người, đi về hướng giữa sân thi đấu.
Từ khi bắt đầu đến kết thúc, đây tuyệt đối cũng được coi là một trận đấu rất ngắn, Đái Hoa Bân dùng phương diện cường thế của mình thể hiện ra lực chiến đấu cường đại.
Số lượng Hồn Hoàn của Hàn Vũ và hắn giống nhau, Hàn Vũ là Phòng Ngự Hệ Chiến Hồn Vương, ở trước mặt Hồn Vương Khác là Đái Hoa Bân. Hồn kỹ thứ tư, thứ năm cũng chưa phóng ra thì đã thua trận . Cái này hoàn toàn là chênh lệch thực lực.
Phương thức chiến đấu tràn đầy thú tính của Đái Hoa Bân cũng làm rất nhiều người hít vào khí lạnh.

"Cái này………" Vương Đông Nhi kinh ngạc nói: "Hắn bị Thu Nhi ảnh hưởng thật sự là không nhỏ nha!"
Hoắc Vũ Hạo khóe miệng giật giật, "năng lực thực chiến của hắn đã mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù phương thức chiến đấu rất đơn giản, thô bạo, nhưng tỉnh táo hơn lúc trước nhiều. Bạch Hổ Kim Cương Biến sử dụng vừa đúng lúc."
Vương Đông Nhi gật đầu, nói: "Đúng vậy! Bất quá đây cũng là chuyện tốt, nói như thế nào thì bọn họ cũng đại biểu Sử Lai Khắc. Thu Nhi khiến cho bọn họ biến hóa cũng không nhỏ."
Trận thứ hai Sử Lai Khắc học viện đấu với Thiên Giáp Tông vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, dựa vào thực lực và phong cách chiến đấu mạnh mẽ, Đái Hoa Bân lại lần nữa chiến thắng áp đảo.
Tiếng la ó của khán giả cũng nhỏ đi nhiều, trước thực lực chênh lệch, dù có la ó nhiều hơn nữa cũng không có ích lợi gì.
Nhưng mà khi mọi người cho là Đái Hoa Bân sẽ tiếp tục thắng liên tiếp nữa, hắn lại chủ động nhận thua, đi xuống sân thi đấu dù cho tên đội viên thứ ba của Thiên Giáp Tông còn chưa lên sân thi đấu.
"Hả, đây là có ý gì?" Từ Tam Thạch tò mò tự nhủ.
Bên phía Sử Lai Khắc học viện, Vu Phong đã lên sân thi đấu, đi vào giữa sân.
"Đái Hoa Bân rõ ràng có thể đánh tiếp, nhưng tại sao lại nhận thua? Chẳng lẽ là bởi vì hắn không thể đánh tiếp trận nữa? Không thể nào! Lấy tính cách của hắn, nào đâu biết cái gì gọi là xem xét thời thế." Tiêu Tiêu cũng tự hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nhắm hai mắt lại, "Đây là chiến thuật mà Thu Nhi an bài sao. Nàng muốn luyện binh. Để cho tất cả mọi người ra thi đấu và thích ứng một chút. Dù sao, tất cả bọn họ cũng là lần đầu tiên tới dự thi."
Lời của Hoắc Vũ Hạo cũng giống như những gì mà Vương Thu Nhi đã nghĩ. Lấy chiến nuôi chiến, đây chính là sách lược khi thi đấu của nàng. Thông qua quyết đấu không ngừng, để tăng cường thực lực của mọi người, bày ra thành quả đạt được trong lúc tập huấn, đồng thời cũng kiên định lòng tin của bọn họ. Nếu không như vậy, lấy thực lực của Vương Thu Nhi, đối mặt Thiên Giáp Tông, chỉ cần một mình nàng ra sân là đủ rồi.
Vu Phong đấu với thanh niên của Thiên Giáp Tông cũng là sử dụng Thiên Giáp Thuẫn.
"Tranh tài bắt đầu." Theo tiếng quát to của trọng tài, hai mắt của Vu Phong trong nháy mắt sáng lên. Long Lân hiện lên từ bộ mặt hướng đến ánh mắt trên người, trong khi biến thân, không khí chung quanh thân thể của nàng cũng sinh ra sóng gợn rất nhẹ, có thể thấy được lúc này nhiệt độ chung quanh thân thể của nàng nóng cỡ nào.
Tên đội viên thứ ba của Thiên Giáp Tông này nên cũng học hỏi kinh nghiệm của hai người ban nãy, vừa lên tới đã phóng ra hồn kỹ công kích của mình.
Liên tục đánh ra hai cái hồn kĩ, Lưu Tinh Hỏa Giáp hoàn thành ở trên không trung, chính diện bap trùm lấy Vu Phong.
Cho dù tính khí rất táo bạo, nhưng mà Vu Phong không có lựa chọn ngạnh kháng, thân thể mềm mại uốn cong một cái về phía trước. Động tác của nàng không huyền bí như Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ của Đường Môn, nhưng tốc độ cực nhanh, từng tiếng rồng ngâm bắn ra từ trên người nàng, mỗi một lần uốn người, cũng sẽ sản sinh ra một loại biến hóa kì dị. Chỉ nhìn thấy dường như nàng uốn người mấy cái, đã xuyên qua được Lưu Tinh Hỏa Giáp. Nhưng trên thực tế, trong khoảnh khắc đó, thân thể của nàng không biết đã động bao nhiêu lần. Chui ra từ những khe hở cực kì ít kia.
Nhìn đến đây, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo không khỏi nhìn về phía Vương Thu Nhi ở bên trong khu đợi chiến của Sử Lai Khắc học viện. Hắn đã từng nhìn thấy Vương Thu Nhi thực hiện qua động tác né tránh này. Rõ ràng cái này chính là do Vương Thu Nhi dạy cho nàng. Cùng là Vũ Hồn Long hệ, lại là người sở hữu cực hạn lực lượng, Vương Thu Nhi có thể dạy rất nhiều thứ cho Vu Phong. Xem ra thu hoạch của Vu Phong cũng không ít hơn Đái Hoa Bân.
Trong miệng Vu Phong vang lên một tiếng rồng ngâm trầm thấp, sau khi xuyên qua Lưu Tinh Hỏa Giáp, tốc độ của nàng lần nữa bạo tăng, phóng thẳng tới đối thủ.
Thanh niên Thiên Giáp Tông kia đã có chuẩn bị, không chút do dự phóng ra hồn kỹ thứ tư mạnh nhất của mình. Đúng vậy, hắn giống như là tên đội viên ra sân ở trận thứ hai, chỉ là một tên Hồn Tông.
Mặt ngoài lồi ra của Thiên Giáp Thuẫn đột nhiên lõm vào. Đông đảo hỏa thuộc tính hồng quang phản xạ ra từ trên tấm giáp, chợt ngưng kết tại một điểm, hóa thành một đạo hoả tuyến bắn về hướng của Vu Phong.
Thiên giáp Châm, hồn kỹ đơn thể công kích có lực phá hoại cực kì cường đại. Uy lực của nó rất mạnh, có thể so với hồn kỹ vạn năm. Nhất là lực xuyên thấu, đem uy lực hỏa thuộc tính của Thiên Giáp Thuẫn hoàn mỹ triển hiện ra bên ngoài.
Thiên Giáp Châm phát động rất đúng lúc, ngay khoảnh khắc Vu Phong xuyên qua Lưu Tinh Hỏa Giáp, muốn né tránh cũng không thể nào làm được nữa. Vu Phong cũng không ngờ, Lưu Tinh Hỏa Giáp lại chỉ là một cái bẫy.
Trên thực tế, lúc trước Đái Hoa Bân đã hai lần phá được Lưu Tinh Hỏa Giáp, nên mọi người của Thiên Giáp Tông sớm đã không còn tự tin đối với hồn kỹ này. Thêm nữa tứ hoàn đấu ngũ hoàn, không có chút phương pháp đặc thù thì làm sao có thể có cơ hội chiến thắng? Lực công kích của Thiên Giáp châm chính là cơ hội duy nhất của hắn.
Nhưng mà Vu Phong trải qua nhiều ngày khổ luyện như vậy, cơ hồ mỗi ngày đều bị Vương Thu Nhi nhẫn tâm tra tấn, sao có thể dễ dàng thua trận như vậy? Cho dù ở trong nội viện của học viện Sử Lai Khắc, nàng không thể so sánh với Hoắc Vũ Hạo, nhưng đối với Hồn Sư ở chỗ khác, ưu thế của nàng vẫn hết sức rõ ràng.
Há miệng phun một cái, một ngọn lửa liền phun ra từ trong miệng của Vu Phong, ngăn cản Thiên Giáp Châm một chút. Lợi dụng một tích tắc này, Hồn Hoàn thứ ba của nàng cũng sáng lên, trực tiếp đánh ra một quyền.
Chỉ thấy không gian trước mặt của Vu Phong đột nhiên bị bóp méo, hơn nữa biến thành một mảnh màu đỏ sậm, cái loại cảm giác này giống như là không gian trước mặt nàng bị một quyền này đánh nát ra vậy. Toàn bộ nắm tay của nàng cũng hoàn toàn biến thành xích hồng sắc.
"Oanh "
Một quang đoàn xích hồng sắc đột nhiên nổ tung ngay ở trung tâm giao chiến của hai người, Hồn Lực hỏa thuộc tính dao động kinh khủng khuếch trương ra ngoài hơn mười thước mới bắt đầu tán loạn. Hỏa quang ở trên không trung mãnh liệt bắn ra tứ phía, Tên thanh niên Thiên Giáp Tông kia đã bị lực nổ kinh khủng đánh bay ra ngoài hơn 10 mét , Thiên Giáp Thuẫn trong tay hoàn toàn bể nát.
Thiên Giáp Châm tuy mạnh, nhưng hắn chỉ có tứ hoàn, đối mặt với ngũ hoàn Vu Phong, muốn tìm cơ hội để chiến thắng thì thật sự là nói dễ hơn làm.
Hồn Kỹ thứ ba của Vu Phong, Long Chi Bạo. Dựa vào lực phá hoại cường đại, thật sự đã đánh vỡ nát Thiên Giáp Châm, hơn nữa đánh bay luôn cả đối thủ. Trận thứ ba, Sử Lai Khắc học viện chiến thắng.
Đối thủ ở trận thứ tư của nàng vẫn là một vị tứ hoàn Hồn Tông, Vũ Hồn cũng vẫn là Thiên Giáp Thuẫn. Kết quả cũng không khác chút nào.
Giống như Đái Hoa Bân, sau khi thắng liên tiếp hai trận, Vu Phong cũng nhảy xuống sân thi đấu, kết thúc trận đấu loại cá nhân của mình.
Khi nàng nhận thua, cũng có nghĩa hôm nay Sử Lai Khắc học viện không cách nào trực tiếp chiến thắng ngay tại vòng đấu loại cá nhân. Lát sau họ sẽ phải thi đấu đoàn đội, chiến thắng thì mới có thể vào vòng tiếp theo.
Người thứ ba ra thi đấu là Tà Huyễn Nguyệt. Hắn cũng thắng liên tiếp hai người, sau đó tuyên bố nhận thua.
Đến lúc này, Sử Lai Khắc học viện có ba người xuất chiến, cũng thua ba trận, còn bên phía Thiên Giáp Tông thì đã có sáu người thua trận, chỉ còn lại một gã đội viên cuối cùng.
"Đấu loại cá nhân, chúng ta nhận thua." Một thanh niên ngồi ở vị trí đầu não trong khu đợi chiến của Thiên Giáp Tông chợt lên tiếng. Hắn chính là đội trưởng của Thiên Giáp Chiến Đội, Hàn Kiến.
Tiếp tục vòng đấu loại cá nhân cũng đã không còn quá nhiều ý nghĩa đối vớ họ nữa, Điểm số chỉ có ý nghĩa khi vào được vòng sau. Thay vì tiếp tục thất thế, chi bằng lấy lại ở trong trận thi đấu đoàn đội.
Đám đội viên thua trận của Thiên Giáp Tông cũng đều có thương thế nặng nhẹ không giống nhau, nhưng cũng có thể miễn cưỡng xuất chiến.
"Đấu loại cá nhân kết thúc, Sử Lai Khắc học viện còn lại bốn đội viên, được bốn điểm. Thiên Giáp Tông được 0 điểm. Nghỉ ngơi hai phút, sau đó tiến hành thi đấu đoàn đội. Mời hai bên chuẩn bị sẵn sàng."
Cho dù tuyệt đại đa số chiến đội đều là thông qua thi đấu đoàn đội mới quyết định được thắng bại, nhưng bởi vì cũng có một số chiến đội đã giải quyết xong trận đấu ngay từ vòng đấu loại cá nhân. Đối với những người kì vọng vào Sử Lai Khắc học viện, cũng có chút ít nản lòng.
Lúc này, sáu tên đội viên của Sử Lai Khắc học viện cũng vây quanh Vương Thu Nhi, 12 con mắt đều tập trung ở trên người đội trưởng của bọn họ.
Vương Thu Nhi gật đầu, nói : "Lát nữa trong trận đấu đoàn đội, cứ tiến hành theo như sự huấn luyện của chúng ta. Tam giác trận. Tất cả đã hiểu chưa?"
"Vâng." Sáu người đồng thời cung kính đáp ứng một tiếng.
Hai phút sau, đội viên hai bên đồng thời lên sân thi đấu, xếp thành một hàng ở trung tâm sân đấu.
Trọng tài trầm giọng nói: "Giống như đấu loại cá nhân, lát nữa mỗi đội các ngươi đi về bên phía khu chuẩn bị của mình, nghe mệnh lệnh của ta. Đội viên mất đi năng lực chiến đấu coi như bị loại, nhưng cũng không thể tiếp tục công kích. Tận hết khả năng tránh thương vong. Hiểu chưa?"
"Hiểu rõ."
"Hiểu rõ."
Đội trưởng của hai bên đồng thời lên tiếng, mà lúc này ánh mắt của Hàn Kiến lại có chút đăm đăm, thật sự là bởi vì Vương Thu Nhi quá đẹp.
Cho dù lúc này Vương Thu Nhi đã mang một khăn che mặt màu trắng, nhưng màu tóc dài màu lam phấn của cô ấy, cùng với tỉ lệ hoàn mỹ của thân thể, cho đến đôi mắt sáng lộ ra bên ngoài kia, chỉ nhìn một cái, Hàn Kiến cũng cảm thấy được nhịp tim của mình có chút gia tốc, vội vàng cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn thẳng nàng nữa.
Trong ánh mắt của Vương Thu Nhi không có bất kỳ động thái nào, nàng mang theo đám đội viên lui về bên khu chuẩn bị của mình, nàng đứng ở phía trước. Ở hai bên sau lưng nàng, là Vu Phong và Đái Hoa Bân.
Phía sau Đái Hoa Bân là Chu Lộ, phía sau Vu Phong là Tà Huyễn Nguyệt. Mà phía sau Vương Thu Nhi, chính là Tào Cẩn Hiên và Ninh Thiên. Chính là tam giác trận do bảy người tạo thành.
Đám đội viên của Thiên Giáp Tông phía đối diện thì không giống như vậy, bọn họ bày trận theo hình vòng cung. Trận pháp cực kỳ hiếm thấy trong chiến đấu đoàn đội.
Hình vòng cung mặc dù là vây quanh một nửa, nhưng đơn thể quá mỏng, rất dễ dàng bị đục thủng, một khi bị chia cắt ra, căn bản sẽ thua. Bày trận như vậy, chắc bọn họ sẽ có một vài phương thức chiến đấu đặc thù.
Trong khu nghỉ ngơi dành cho khách quý, Hoắc Vũ Hạo đăm chiêu nói : "Đám đội viên của Thiên Giáp tông cũng không có suy sụp, ngược lại có vài phần tự tin. Hơn nữa trận pháp kỳ quái này của bọn họ lại hao hao giống Vũ Hồn, hẳn là do có năng lực đặc thù gì đó trong đoàn đội."
Giang Nam Nam có chút lo lắng nói : "Bọn họ sẽ không thua chứ? Dù sao bọn họ cũng đại biểu cho học viện."
Quang vinh của học viện Sử Lai Khắc, ở trong lòng mỗi người bọn họ đều rất quan trọng.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói : "Không cần bận tâm, khi sự chênh lệch của tu vi đạt tới một trình độ nhất định, cho dù có thủ đoạn đặc thù, cũng rất khó thay đổi chiến cục. Cứ quan sát thôi, nếu Thiên Giáp Tông đã có lòng tin như vậy, tin tưởng trong chiến đấu đoàn đội bọn họ nhất định có thủ đoạn bất ngờ để giành chiến thắng." Sự tin tưởng của hắn đối với chiến đội của Sử Lai Khắc học viện kỳ thật chủ yếu vẫn đến từ Vương Thu Nhi.
Trên sân đấu, Hàn Kiến cầm đầu bảy tên thanh niên Thiên Giáp Tông sắp thành trận pháp chỉnh tề, mặc dù sắc mặt của mấy người bị thương rất yếu ớt, nhưng bọn họ không có biểu lộ nửa phần suy sụp, ánh mắt tràn ngập khát vọng và chấp nhất chiến thắng.
"Trận đấu bắt đầu." Tay phải của trọng tài vung xuống, đồng thời nhanh chóng lui về phía sau.
Bên phía học viện Sử Lai Khắc, dường như bảy người đồng thời hành động, bảy người đồng thời phóng thẳng đến đối thủ, chẳng những chỉnh tề mà tốc độ còn cực kỳ nhanh.
Vương Thu Nhi nâng tay phải lên, hai vàng, hai tím, hai đen, sáu cái hồn hoàn cũng đã bốc lên từ dưới chân của nàng. Cho dù nàng mang khăn che mặt mỏng, nhưng dáng người mê người và mái tóc dài bồng bềnh màu lam phấn kia, vẫn lưu lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.
Ở trong khu nghỉ ngơi của Nhật Nguyệt chiến đội, Ánh mắt của Tiếu Hồng Trần có chút đăm đăm và ngơ ngác khi nhìn vào trong sân đấu,, lầu bầu nói: "Vì sao huynh lại cảm thấy được đội trưởng dẫn đội của học viện Sử Lai Khắc có chút quen thuộc. Có phải đã gặp ở nơi nào hay không nhỉ? Nếu nàng tháo xuống cái khăn che mặt kia thì tốt quá."
Mộng Hồng Trần hừ lạnh một tiếng, "Chỉ cần là mỹ nữ, huynh cũng đều cảm giác quen thuộc mà."
"Khục,khục! Đang ở trước mặt mọi người đó, chừa chút mặt mũi cho huynh được không." Tiếu Hồng Trần tức giận thấp giọng nói với muội muội của mình.
Trên sân đấu.
Tam giác chiến trận bên phía học viện Sử Lai Khắc đang công kích tới, phía bên kia, bảy người của Thiên Giáp Tông cũng lập tức hành động. Nhưng bọn họ không có tiến về phía trước, mà là đồng thời phóng ra Thiên Giáp Thuẫn của mình.
Bảy tấm thuẫn do các tấm giáp tạo thành đồng thời xuất hiện, Ngay sau đó, bảy người này hét lớn một tiếng, ném tất cả tấm thuẫn trong tay mình ra ngoài.
Bảy tấm thuẫn bay trên không trung. Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng leng keng, bày tấm thuẫn dồn dập phân giải, lại lần nữa hóa thành từng tấm giáp sáu cạnh.
Bọn họ muốn đồng thời dùng tấm thuẫn hóa thành tấm giáp để tiến hành công kích? Trong lòng của mọi người đều có ý nghĩ này.
Nhưng lúc này khuôn mặt mọi người của Đường Môn đang xem chiến lại biến sắc, Hoắc Vũ Hạo dường như là thốt ra, nói : "Thất vị nhất thể, Vũ Hồn tổ hợp kỹ?"
Ngay khi hắn nói ra câu này, những tấm giáp đang bay đầy trời kia đột nhiên khép lại, nhất thời, một cái Thiên Giáp Thuẫn khổng lồ đột nhiên hình thành, trôi nổi ở trên không trung. Toàn bộ Tấm thuẫn tản ra một tầng quang mang màu đen, hơi thở u ám như trong sâm lâm. Ngay sau đó, từng tấm giáp sáu cạnh bắt đầu biến sắc, biến thành đỏ hồng. Hơn nữa màu đỏ lại bóng như gương.
Ở phía sau tấm thuẫn, Hồn Hoàn thứ tư trên người của tất cả đệ tử Thiên Giáp Tông đều sáng lên. Hồn Lực ở trên người mỗi người đều dao động mãnh liệt.
Vũ Hồn tổ hợp kỹ hoàn toàn không giống với Vũ Hồn dung hợp kỹ. Chuẩn xác mà nói, Vũ Hồn tổ hợp kỹ giống như là xếp chồng lên nhau, tất cả Vũ Hồn giống nhau xếp chồng lên nhau ở cùng một chỗ, một loại phương thức đem lực lượng tập trung lại để phát động công kích. Vũ Hồn tổ hợp kỹ yêu cầu Vũ Hồn phải giống nhau, Hồn kỹ phải giống nhau, hơn nữa phải đủ ăn ý mới có thể thi triển ra được.
So với Vũ Hồn dung hợp kỹ, Vũ Hồn tổ hợp kỹ hiển nhiên kém hơn một chút, nhưng đối với một số tông môn có được Vũ Hồn truyền thừa, cũng tuyệt đối là đòn sát thủ.
Bảy tấm thuẫn tập trung ở cùng một chỗ, hóa thành một tấm thuẫn khổng lồ, hơn nữa lại là kỹ năng giống nhau. Cũng tương đương với việc xếp một cái hồn kỹ của bảy người bên phía Thiên Giáp Tông chồng lên nhau sau đó phóng ra, đem bảy cái hồn kỹ biến thành một cái hồn kỹ, uy lực của nó có thể nghĩ được.
Không biết đã qua bao nhiêu kì toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư học viện đấu hồn đại tái mà cảnh tượng này chưa từng xuất hiện qua. Ban đầu đại tái cũng cho phép tông môn tham gia. Đó cũng là nguyên nhân quan trọng khi công nhận yêu cầu cho phép tông môn tham gia của Nhật Nguyệt Đế Quốc.
Chỉ có tông môn mới có một số lượng lớn Hồn Sư có Vũ Hồn giống nhau, điều này thật sự rất khó xuất hiện ở trong học viện, càng sẽ không thể có nghiên cứu và tập luyện Vũ Hồn tổ hợp kỹ. Đã nhiều năm, sau khi toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái cho phép tông môn tham gia, Vũ Hồn tổ hợp kỹ rốt cuộc cũng xuất hiện ở trong đại tái.
Khi tổ hợp Thiên Giáp thuẫn của đối phương được hoàn thành, phóng ra quang mang xích hồng sắc, mỗi người bọn họ, ngay cả Vương Thu Nhi, cũng cảm giác được nguy cơ. Phảng phất có một hung thú đang ở trước mặt mình, dường như đang nhe nanh với bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK