Tất cả các thành viên của Tiêu gia đều đã có mặt tại một bữa tiệc trong sân vườn, ai cũng ăn mặc thật đẹp. Tiêu Ánh và An Kỳ vui vẻ khi gặp nhau, đã lâu cô không thấy Tiêu Phong vuốt ngược mái tóc, ai bảo ông ấy đã 40t mà vẫn còn phong độ như thế.
Những ánh đèn được treo trang trí trên cây tỏa sáng lấp lánh, tiếng nhạc du dương phát ra từ máy nghe nhạc hoa loa kèn. Những món ăn ngon miệng được bày sẵn, mọi người cùng thưởng thức và trò chuyện.
Cho đến khi nhân vật chính bước ra, Ly Lan xinh đẹp trong bộ váy màu vàng phủ kim tuyến, mái tóc đen bồng bềnh hơi xoăn kẹp ngọc trai.
Tiêu Ánh nói với An Kỳ bộ trang sức mà Ly Lan đang đeo là do chính Tiêu Phong tặng, nó được làm bằng kim cương.
Tiêu Phong khoác eo Ly Lan và giới thiệu kể từ bây giờ cô sẽ trở thành vợ của ông, nhị phu nhân của Tiêu gia.
Ly Lan mong sau này mọi người hãy quan tâm, dạy bảo mình nhiều hơn. Vì vợ là bộ mặt của người chồng, Ly Lan không muốn Tiêu Phong vì mình mà rơi vào các tình huống khó xử. Tất cả cùng nâng ly rượu chúc mừng.
" Này, Hạo Thạc! Em nghe nói dạo gần đây ngài hay tìm cha để đánh cờ nhỉ? Kết quả thế nào? "
" 2 trận thắng, 1 trận hòa... "
" Thế còn trận thua thì sao? " An Kỳ cười chế giễu, Hạo Thạc hơi khựng lại. Nhưng rồi anh thở dài tiết lộ mình đã thua Tiêu Phong 6 trận. Nhưng đó chưa phải là tất cả, có ngày Hạo Thạc sẽ san bằng tỉ lệ thắng thua.
An Kỳ khúc khích, Tiêu Phong thông minh lắm, cô cổ vũ và an ủi Hạo Thạc rằng anh thắng 2 trận đã là xuất sắc lắm rồi. Từ trước đến nay trong chơi cờ chưa ai thắng Tiêu Phong cả.
Đó là trò chơi mà An Kỳ với Tiêu Phong hay đem ra để luyện đầu óc, ứng biến. Và tất nhiên cô thua toàn tập. Nhìn Tiêu Phong cười nói với Ly Lan, trong lòng An Kỳ thấy nhẹ nhõm.
Hôm nay cô không dám uống nhiều rượu nữa, Hạo Thạc cứ như cảnh sát đo bắt nồng độ cồn vậy. Nếu An Kỳ còn dám cãi lời thì ngày mai cô sẽ không ra nổi khỏi giường mất.
Tiêu Ánh vẫn đang trong mối quan hệ tìm hiểu với Trương Minh, mặc dù cả hai đã tỏ tình. Tuy rằng gia đình Trương Minh hơi phức tạp do anh là con ngoài giá thú, nhưng anh ta cũng rất mạnh mẽ và bản lĩnh, nhất định sẽ không để Tiêu Ánh chịu thiệt thòi.
Tiếng nhạc, tiếng nói chuyện của mọi người, làm An Kỳ nghĩ khoảnh khắc này cứ như một giấc mộng đẹp, đôi mắt cô long lanh chứa đựng những ánh đèn vàng mờ ảo. Đôi môi cô hơi run lên.
" An Kỳ em sao vậy? Em thấy không khỏe à? " Hạo Thạc chạm vào vai An Kỳ làm cô giật mình, kéo cô về thực tại.
" À không có gì cả. Tối nay là ngày vui của cha, em chưa bao giờ thấy ông cười nhiều như vậy. Giờ thì em yên tâm rồi, cuộc sống bây giờ của em hoàn hảo quá, em cứ nghĩ đó là một giấc mơ! " An Kỳ nhoẻn miệng cười.
" Là sự thật An Kỳ. Em xứng đáng có được những gì tốt đẹp nhất thế gian, và ta sẽ là người đem đến điều đó cho em. Miễn là em còn ở bên cạnh ta! " Hạo Thạc đưa bàn tay của An Kỳ lên, hôn vào các đốt ngón. An Kỳ gật đầu, tự nhiên khóe mắt hơi ướt, có vẻ vì cô đang rất hạnh phúc.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Trước khi các nha hoàn nghỉ tết thì An Kỳ đã lì xì cho họ, xem như lấy lộc đầu năm. Cả cô và Hạo Thạc đều về Dương gia ở từ trước, An Kỳ đã cùng Trình Mẫn trò chuyện nhiều hơn, tuy bà ấy vẫn còn rất nghiêm khắc, nhưng đều muốn tốt cho cô cả thôi.
Đêm giao thừa trời lạnh lắm, Dương gia quay quần với nhau dưới lò sưởi để cùng ăn tất niên, dù vẫn đủ các thành viên nhưng năm nay có thêm một người nữa, là con dâu trưởng An Kỳ.
Nhị di Thái Lâm Ngọc Nga cũng không còn bài xích Hạo Hiên về vấn đề thành thân, anh muốn làm gì thì làm, hãy tự quyết định cuộc đời mình.
Tối đó, An Kỳ đã cùng Hạo Hiên tâm sự rất nhiều trong phòng ngủ, còn nhớ năm trước cô cứ tưởng một mình đón năm mới ở phủ thiếu soái. Trong lúc buồn tủi, cô đơn bủa vây, thì sự xuất hiện từ Hạo Thạc như một tia sáng xua tan nỗi buồn của An Kỳ.
" Mà lúc đó động lực nào để ngài quay lại với em vậy Hạo Thạc? "
"... "
" Ta cũng không rõ. Sau khi xong việc ở đại bản doanh, ta định sẽ về Dương gia, nhưng khi trên đường thấy những gia đình đón giao thừa cùng nhau, các cặp đôi âu yếm che chở nhau giữa cái lạnh...! "
" Thì trong lòng ta lại day dứt như bỏ quên thứ gì đó quan trọng... Và ta nhớ đến em, người đang ở một mình tại căn phủ rộng lớn. Thế là ta ghé quán ăn để mua chút đồ, nhờ vậy mà ta chứng kiến cảnh em đang khóc! " Hạo Thạc nhéo má của An Kỳ. Cô nàng lúc nào cũng mạnh mẽ, giờ lại mềm yếu vì bơ vơ.
An Kỳ thẹn thùng, cô cảm ơn vì lúc đó anh đã làm vậy. Và bây giờ cô vẫn được đón giao thừa cùng Hạo Thạc tại nhà anh, chứ không phải phủ thiếu soái nữa. Một năm đầy biến động đã trôi qua êm đẹp.
Cả hai quấn nhau cho đến khi đồng hồ chỉ điểm gần nửa đêm, lúc này cơ thể của An Kỳ và Hạo Thạc đã đầy vết hôn, mồ hôi. Liên Thành sẽ bắn pháo hoa, và từ phòng Hạo Thạc vẫn có thể thấy.
Anh mặc áo khoác vào cho An Kỳ và bế cô ra ban công, đếm ngược từ mười đến một. Những tràn pháo hoa báo hiệu một năm mới tốt lành đã đến, bay thật cao rồi nở rộ đầy màu sắc, sáng chói trên bầu trời đất Liên Thành.
An Kỳ, Hạo Thạc lại một lần nữa ngắm pháo hoa cùng, nhưng bây giờ mối quan hệ của họ đã tiến xa hơn rất nhiều là vợ chồng, thay vì chủ tớ như năm ngoái. An Kỳ hôn Hạo Thạc, rồi tựa đầu vào nhau.
" Hạo Thạc, chúc mừng năm mới! "
" An Kỳ, chúc em một năm mới tốt lành! "
Vào mùng một tết, sau khi dùng xong bữa sáng, các vị khách và họ hàng sẽ đến nhà chúc tết. An Kỳ, Hạo Thạc sẽ cùng tiếp khách với Dương Nhật Minh và Trình Mẫn.
Đến nửa ngày mới xong hết, An Kỳ thở dài vì mệt, Hạo Thạc nhét vào miệng cô viên kẹo ngọt ngào. Sau đó anh chở cô đến Tiêu gia chúc tết, được gặp lại gia đình nên An Kỳ vui lắm, như xua tan mệt mỏi.
Tiêu Phong còn lì xì cho An Kỳ tận một túi tiền màu đỏ hơi nặng tay, cả Tiêu Ánh cũng có phần, nhưng riêng Hạo Thạc lại được ông cho túi rút bên trong chỉ có 5 đồng vàng.
" Đừng căng thẳng thế chứ con rể? Lì xì lấy lộc đầu năm, không được phép chê ít nhiều nhé! " Tiêu Phong lấy câu đó làm bia đỡ đạn. Hạo Thạc liền cúi đầu cảm ơn vì món quà này
Tất cả đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ bên nhau vào ngày đầu năm mới. Những ngày tiếp theo An Kỳ đến nhà Trương Hằng, Kiều Long để chúc tết và lì xì cho con của họ.
Mặc dù Trương Tịch còn nhỏ, nhưng thu nhập kha khá từ họ hàng. Thiệu Huy thì được đàn em của bang Tọa Long lì xì cũng không kém. Đó là sức mạnh của con nít.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Hành lý đã chuẩn bị sẵn sàng để bất đầu cho một chuyến du lịch Nam Dương, An Kỳ háo hức tới nỗi ngủ không được. Hạo Thạc vẫn đang làm việc chăm chỉ cho tuần trăng mật, nếu còn công văn thì giao lại cho Vấn Thiên cùng Hàn Tín xử lí.
Trong vườn thì cây cối xanh tươi, hoa cũng nở nhiều, bầu trời trong xanh mây trắng, thời tiết trở nên nóng hơn vì Liên Thành đã bước vào mùa hè oi ả tháng 4. Các bộ y phục được may theo mùa đã được giao tới phủ thiếu soái
An Kỳ đang thử váy trong phòng, dì Hoa vẫn bận lên các món đồ sẽ cần thiết, cho chuyến tuần trăng mật của thiếu soái cùng phu nhân sẽ diễn ra tốt đẹp. Có vẻ hôm nay trời nóng nên An Kỳ hơi mệt mỏi trong người.
Chỉ cần đứng một chút là lại chóng mặt, nhưng cô chỉ nghỉ là do thời tiết khó chịu. Cho đến khi đang dùng bữa tối cùng Hạo Thạc, hôm nay A Tây đã nấu món cá Sóc chiên sốt chua ngọt mà An Kỳ thích nhất.
Nhưng khi gắp một ít thịt cá cho vào miệng, thì cảm giác nôn mửa trào dâng lên cổ họng của An Kỳ, làm cô bỏ đũa chạy ra ngoài cửa sổ, Hạo Thạc bất ngờ liền tới vỗ vào lưng cô.
An Kỳ lấy khăn lau miệng và xin lỗi Hạo Thạc vì hành động khiếm nhã của mình trong bữa ăn, có vẻ cô sẽ dừng việc dùng bữa của mình tại đây. Khi An Kỳ đứng dậy, tầm nhìn cô mờ dần sau đó nhắm tịt mắt lại.
Hạo Thạc đỡ lấy cô và kêu dì Hoa mau gọi Trương Hằng tới đây, An Kỳ đã ngất xỉu. Anh nhanh chóng di chuyển cô lên giường, sờ trán không có nóng sốt nhưng tại sao lại bị ngất. Hạo Thạc lo lắng sốt ruột nắm chặt tay cô cho đến khi Trương Hằng đã đến.
" Đây là...! " Trương Hằng bất đầu chuẩn mạch cho An Kỳ, anh ngạc nhiên.
An Kỳ dần dần mở mắt của mình ra, người đầu tiên mà cô thấy chính là Hạo Thạc, xung quanh còn có cả Trương Hằng, dì Hoa và Tiểu Ngọc. Họ nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt vui mừng.
" An Kỳ, em... em đã có thai rồi! " Hạo Thạc vuốt má của An Kỳ, đôi mắt anh hiện lên sự hạnh phúc.
" Hả? " Còn cô lại đang tưởng tai mình nghe nhầm nên hỏi lại.
" Thiếu phu nhân, thiếu soái. Chúc mừng hai người đã lên chức, tuy nhiên cái thai chỉ mới được 3 tháng, hãy cẩn thận trong thời gian này. Tôi sẽ kê đơn thuốc giúp an thai cho phu nhân! "
Trương Hằng tiếp lời, lúc này An Kỳ mới biết được rằng mình thật sự đã có thai, Hạo Thạc ôm cô vào lòng, dì Hoa và Tiểu Ngọc vỗ tay chúc mừng chủ nhân của họ sắp trở thành cha mẹ.
Tin tức thiếu soái phu nhân mang thai lan nhanh như thổi tại Liên Thành, Dương quốc quân, Trình Mẫn và Tiêu Phong đều đã lên chức ông bà. Ngoài mặt họ bình tĩnh chứ trong lòng họ vui hơn ai hết.
Dì Hoa được Hạo Thạc gọi vào riêng để nói chuyện, anh mời bà ngồi đối diện mình, nhưng vì là lời của thiếu soái nên dì Hoa không dám từ chối. Vẻ mặt của Hạo Thạc rất nghiêm nghị
" Dì Hoa, tôi biết hoàn cảnh của dì khi dì đã làm mẹ và nuông nấng Tiểu Ngọc một mình nên có nhiều kinh nghiệm, tôi rất tôn trọng dì như một người bằng tuổi mẹ tôi. Và bây giờ An Kỳ cũng sắp làm mẹ! "
" Cô ấy còn vụng về một chút, và An Kỳ sẽ cần sự giúp đỡ của dì trong suốt quá trình nuôi dưỡng thai nhi. Tôi - Dương Hạo Thạc mong dì đồng ý lời cầu xin này của tôi! " Hạo Thạc hơi cúi nhẹ đầu.
" Thiếu soái... ngài đừng nói vậy! Bản thân tôi cũng rất quý thiếu phu nhân nên tôi sẽ làm hết khả năng có thể. Thiếu soái đừng lo lắng! " Dì Hoa bất ngờ, nhưng bà cũng cảm phục An Kỳ rằng cô đã chọn đúng người, thiếu soái lúc nào cũng nghĩ cho vợ, một người chồng hoàn hảo đúng nghĩa.
An Kỳ nhìn vào cái bụng phẳng lì của mình trước gương soi toàn thân, chả trách 2 tháng trước cô không tới ngày, dạo gần đây thì mệt mỏi bất thường.
Dù An Kỳ cũng đã nghĩ tới nguyên nhân này, nhưng nhanh chóng phủi bỏ, thay vào đó là vì do chuyển mùa nên cơ thể bị ảnh hưởng xấu. Chắc là còn mới nên cô chẳng cảm nhận gì cả.
Tuần trăng mật vẫn không bị ảnh hưởng gì hết, rồi cũng đến ngày đi. An Kỳ định sẽ vừa ngồi trên tàu lửa vừa ngắm cảnh bên ngoài, nhưng trong suốt mấy tiếng đi tàu thì cô toàn dựa vào vai Hạo Thạc mà ngủ, thấy vợ say giấc nên anh cũng im lặng.