" Ở Liên Thành này Vân tiểu thư là một đại mỹ nhân có tiếng tăm, vừa xuất thân danh gia vọng tộc, rất xinh đẹp lại còn giỏi đủ thứ " Tiểu Ngọc nói nhỏ vào tai An Kỳ.
" Thế sao? Tôi lại muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của vị Vân tiểu thư ấy! "
" Thật ra tôi có nghe một tin đồn đó là trong tứ đại gia tộc ở Liên Thành là nhà họ Vân, Dương, Tiêu, Trương thì Vân gia đang dần suy thoái nên muốn liên hôn với Dương gia. Tức để Vân tiểu thư thành thân với thiếu soái của chúng ta "
" Mặc dù Vân tiểu thư hay tới đây thăm ngài ấy và ra dáng một thiếu phu nhân nhưng thiếu soái lại chẳng hề mặn mà gì với y. Rất có thể nói Vân tiểu thư yêu thiếu soái, còn ngài ấy chỉ xem y là bằng hữu bình thường "
" Gì thật luôn sao? Thế thì tội nghiệp vị Vân tiểu thư ấy, ăn nguyên quả friendzone vào mồm! " An Kỳ che miệng cười.
" Thật sự thì tôi không thích cô ấy lắm! Mặc dù ai cũng bảo Vân tiểu thư hiền lành, nhân hậu biết yêu thương người khác. Nhưng tôi chỉ thấy y cứ giả tạo thôi " Tiểu Ngọc lắc đầu.
***
An Kỳ đi vào bếp kiếm đồ ăn vì cô đói nhưng lại không thấy A Tây đâu hết, trên bàn lại có rất nhiều trứng gà và một chiếc bình cổ lọ cao, An Kỳ ngửi thử thì nó có mùi béo và thơm giống như sữa vậy. Lúc này A Tây mới đi vào và thấy cô đang loay hoay lục lọi gì đó
" An Kỳ cô ở đây làm gì vậy? "
" A Tây có món gì ăn không chứ tôi đói quá "
A Tây đem ra một dĩa bánh sủi cảo chiên giòn ăn với bắp cải muối cay. An Kỳ thấy đồ ăn mắt sáng rỡ, cô ngồi xuống thoải mái thưởng thức. Chợt cô để ý A Tây đang nhìn chằm chằm giỏ trứng gà sau đó thở dài.
" A Tây ông đang gặp chuyện gì khó nhằn à? "
" Chẳng qua là tôi đang suy nghĩ nên làm món điểm tâm gì với đống trứng và sữa này đây! Hôm nay bên kia họ giao hơi nhiều, nếu để lâu sợ sẽ nở thành con mất "
An Kỳ gắp cái sủi cảo vào miệng thì cô nhớ ra có một món ngọt được làm từ trứng gà mà cô vô cùng thích. Cô bảo với A Tây rằng sẽ xử lí được, mặc dù ông có vẻ không tin An Kỳ nhưng cũng để cô thử.
Đầu tiên An Kỳ bỏ trứng vào một cái tô lớn chỉ lấy lòng đỏ, lòng trắng để riêng và A Tây sẽ dùng nó làm cơm chiên vào chiều nay. Cô bỏ sữa vào sau đó đánh thật đều tay để không bị nổi bọt.
Sau khi xong phần trứng thì An Kỳ lấy đường và ít nước đem đi nấu cho đến khi đường chuyển màu nâu, cô nhanh tay múc nước đường vào chén nhỏ, tầm hai mươi cái chén.Đợi đường hơi đông lại thì An Kỳ đổ hỗn hợp trứng vào.
Cô nhờ A Tây lấy dùm nồi hấp, hấp tầm 15-20 phút sau đó mở ra. Quả nhiên bánh pudding trứng đã được hoàn thành mà còn có độ đẹp nhất định, không bị loang lỗ. Nếu bỏ vào tủ lạnh thì còn ngon hơn gấp bội. An Kỳ đưa cho A Tây dùng thì ông lại khen ngon, trước giờ chưa thấy qua.
" Sẵn cô đem cho thiếu soái đi. Ngài ấy đang có khách nhớ pha thêm 2 tách trà "
An Kỳ hí hửng làm theo lời A Tây dặn, cô tò mò không biết khách mà Hạo Thạc đang tiếp đón là ai, có vẻ đây là lần đầu tiên cô nghe hắn có khách.
" Thiếu soái, tôi đem trà và điểm tâm cho ngài đây ạ "
" Vào đi!!! "
Cô bước vào thì ai ngờ vị khách mà Hạo Thạc đang tiếp đón đó chính là bác sĩ Trương Hằng, anh ta mặc áo sơ mi trắng và mang quần tây đen, và ngồi trên ghế sofa. Khi thấy anh An Kỳ vừa ngỡ ngàng vừa mừng rỡ
" Chào An cô nương, đã lâu không gặp! Cô vẫn khỏe chứ? " Trương Hằng mỉm cười chào An Kỳ.
" Bác sĩ Trương!!! Không ngờ được gặp anh ở đây. Cứ như một giấc mơ vậy! " An Kỳ để trà và bánh xuống bàn, vì mê trai nên cô mặc kệ đúng hay sai mà quên mất có thêm một người trong phòng là Dương Hạo Thạc.
Hắn ném cô sang một bên rồi ngồi đối diện Trương Hằng, lúc này Hạo Thạc mới để ý đến thứ điểm tâm kỳ lạ mà An Kỳ mang đến.
" An Kỳ thứ gì đây? A Tây lại làm ra món ăn gì kỳ lạ à? " Hạo Thạc chỉ vào hai dĩa bánh pudding trứng
" Đó gọi là pudding trứng, không phải A Tây mà do tôi làm đấy ạ. Tại tôi thấy trong bếp có nhiều trứng gà quá! Sẵn tiện cho thiếu soái và bác sĩ Trương dùng thử, cho tôi ý kiến "
Hạo Thạc và Trương Hằng nhìn nhau, sau đó từng người một lấy thìa múc một ít bỏ vào miệng.
" Nó ngọt và không cần nhai mà đã tan ra, vị béo, thơm rất mới lạ. Phần màu vàng vô cùng hợp với lớp đường nâu hơi đắng đắng.An Kỳ cô thật sự làm món này sao? " Trương Hằng tấm tắc khen.
" Vâng ạ! Tôi làm nhiều lắm, nếu lát khi ra về bác sĩ Trương cứ lấy thêm về ăn "
" Đa tạ An cô nương! "
An Kỳ quên mất biểu hiện của Hạo Thạc, chỉ thấy hắn ta im lặng thưởng thức nhưng mà vẻ mặt trầm tĩnh đó cũng xem như là hài lòng, sau khi dùng xong dĩa bánh pudding thì Hạo Thạc nhấp một ngụm trà. An Kỳ mới bất đầu dùng phần của mình.
" Sao nào Hạo Thạc, ngài có định tối nay đi Kiều Thanh Ốc với tôi không? "
" Ta thích đi đến những nơi yên tĩnh, dù gì cũng chỉ là một buổi uống rượu nhỏ. Trương Hằng, nếu như cậu chọn chỗ nào nào ồn ào quá thì ta thà ở phủ còn hơn. "
" Hạo Thạc, ngài...thiệt tình...!" Trương Hằng xoa xoa chân mày
" Kiều Thanh Ốc? Đó là nơi nào vậy? " An Kỳ có chút tò mò.
" Cô hỏi làm gì? Lo làm việc của mình đi! " Hạo Thạc ngắt lời của An Kỳ, làm cho cô phụng phịu, tên gì đâu mà đáng ghét, người ta chỉ hỏi thôi mà.
Trương Hằng liền giải thích rằng Kiều Thanh Ốc là một trong những nhà hàng có tiếng ở Liên Thành, bên trong có rất nhiều loại thức ăn và rượu ngon, đàn ca múa hát đủ loại hình thức giải trí.
Và thậm chí có cả mỹ nhân tiếp rượu, tuy nhiên ở đó có một luật lệ là khách không được đụng chạm quá mức đối với người của Kiều Thanh Ốc, bất kể quyền cao chức rộng thế nào ở Liên Thành đều cũng sẽ bị tống cổ nếu vi phạm.
An Kỳ nghe xong khẽ liếc nhìn Hạo Thạc, cô nhúng vai không biết hắn có phải đàn ông không mà lại không thích chỗ đấy. Còn cô thì lại muốn đến thử Kiều Thanh Ốc xem nó như thế nào.
" Nơi đó có thể cho nữ nhân vào không bác sĩ Trương? " An Kỳ nghiêng đầu
" Tất nhiên là được. Nó không giống như thanh lâu nên vẫn cho nữ nhân vào, nhưng mà ít có các tiểu thư quý bà đặt chân đến "
" An Kỳ cô hỏi điều đó làm gì? Muốn đi lắm à? " Hạo Thạc nhếch môi, hắn nhìn chằm chằm An Kỳ, làm cô phải nhìn chỗ khác vì đã bị hắn đọc tâm.
" Bác sĩ Trương này có thật sự là anh với thiếu soái cùng tuổi không vậy? Hay ngài ấy già trước tuổi " An Kỳ nói nhỏ với Trương Hằng
" Tôi cũng không rõ. Chắc thời gian làm việc trong quân đội đã khiến thiếu soái đã trở thành một ông cụ non, tới tận bây giờ tôi mới nhận ra " Trương Hằng cũng tùy hứng đáp lại, hai người xì xầm to nhỏ.
" Này!!! Có tin là ta tống cổ hai ngươi vào trại giam không? " Hạo Thạc đã nghe thấy tất cả làm hắn bực mình.
***
Cả ba nói chuyện một hồi lâu thì Trương Hằng đã đến giờ về, để tối nay còn hẹn Hạo Thạc ra ngoài, anh đến phủ bằng xe riêng đậu ở dưới sân. Lúc Trương Hằng đang đứng với Hạo Thạc thì An Kỳ chạy đến, tay còn cầm một chiếc hộp nhỏ, cô liền đưa nó cho Trương Hằng.
" An tiểu thư đây là... " Trương Hằng nhận lấy và không biết vì sao An Kỳ lại đưa cho anh.
" Bác sĩ quên rồi sao? Nãy tôi có bảo là sẽ tặng anh vài cái pudding trứng về nhà ăn. Không phải anh khen nó rất nhiều sao? "
" À! Tôi nhớ ra rồi! Đa tạ! " Trương Hằng bật cười, vốn dĩ lúc nãy là anh chỉ nói đùa nhưng An Kỳ lại làm thật, nhưng thứ điểm tâm này rất hợp khẩu vị của anh
Cả An Kỳ và Hạo Thạc đều ra tiễn Trương Hằng, sau khi ngồi lên ghế lái thì anh lại hạ cửa kính xuống.
" Vậy thì quyết định chúng ta sẽ đi Kiều Thanh Ốc, sẵn tiện tôi mời luôn An Kỳ, xem như cảm ơn chiếc hộp này cô đã tặng tôi. Tối nay tôi sẽ qua rước hai người. Tạm biệt! " Vừa dứt lời thì Trương Hằng phóng xe đi
" Tên khốn này, đã bảo mình không thích đến chỗ ồn ào đó rồi mà " Hạo Thạc cau mày, hắn xoa đầu.
" Thiếu soái ngài có nghe gì không? Bác sĩ Trương bảo là mời tôi luôn ấy. Mình được đi Kiều Thanh Ốc rồi, mừng quá đi mất " An Kỳ cảm thấy cực kỳ hưng phấn
" Hừm... cô với cậu ta thân nhau từ lúc nào vậy? Từ lúc ở bệnh viện à? "
" Tôi nghĩ là không thân lắm đâu. Mà nếu gọi là thân thì chắc tôi với thiếu soái á? Vì chúng ta ở chung nhà, tôi lại hay pha trà với nói chuyện với ngài mà! " An Kỳ nháy mắt
" Ta mà thân với cô à? Cũng chỉ là chủ tớ với nhau thôi. Nếu cô sai thì ta vẫn sẽ phạt như thường. Sẵn tiện ta thấy cỏ ở Ngọc Uyển Các mọc cao và dày rồi đấy, mau nhổ sạch đi " Hạo Thạc liền đánh nhẹ vào đầu của An Kỳ rồi đi vào trong để lại cô đứng một mình.
" GÌ CHỨ!!!? Thiếu soái, sao ngài ác với tôi quá vậy? " An Kỳ tức tối giậm chân xuống đất