Mục lục
Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Dương phu nhân nói sao ạ? Lão phu nhân cũng ủng hộ thiếu soái và An Kỳ? " Vân Kim Mỹ bàng hoàn đặt mạnh tách trà xuống bàn. Cô và Trình Mẫn đang uống trà ở một nhà hàng.

" Đúng vậy, hôm qua chính bà đã nói thế. Ta cũng thật hết nói nỗi, đốc quân lại rất hiếu thảo và nghe lời mẹ mình, chắc ông ấy cũng sẽ không phản đối. Mọi chuyện càng lúc càng ngay khó khăn cho chúng ta. " Trình Mẫn nhíu mày, rốt cuộc người của Dương gia đang bị cái gì thế?

Trong lòng của Vân Kim Mỹ rất rối ren, nếu Lão phu nhân đã can thiệp thì tỷ lệ được trở thành con dâu Dương gia càng thấp. Từ nhỏ cha mẹ luôn nuông chiều cô muốn gì được đó, nhưng cô lại không thể có người mình yêu.

Kim Mỹ cô xinh đẹp, hoàn hảo, giấc mơ của biết bao nhiêu nam nhân thành đô Liên Thành, còn An Kỳ đó rất tầm thường mà lại khiến thiếu soái mê đắm như vậy. Rốt cuộc là vì sao?

" Thôi được rồi ạ, xem như con và Dương phu nhân không có duyên làm mẹ chồng nàng dâu. Mong phu nhân hãy đối xử tốt với An Kỳ, vì đó là người thiếu soái chọn, thỉnh thoảng con sẽ đến thăm phu nhân! " Vân Kim Mỹ buồn bã, đôi mắt cô trĩu xuống.

" Kim Mỹ... " Trình Mẫn nắm tay cô, quả đúng là đứa trẻ tội nghiệp, không uổng công bà yêu thương cô từ nhỏ đến lớn.

Vân Kim Mỹ cùng Trình Mẫn đi xe về nhà. Đang ngồi trên xe thì Trình Mẫn bổng đột nhiên kêu dừng lại, rồi bản thân mở cửa và đi vào một con hẻm nhỏ, dù Vân Kim Mỹ chạy theo kêu nhưng bà ấy dường như không nghe. Giống có ai đó đang kêu gọi Trình Mẫn, khi bà giật mình thì thấy trước mắt là căn nhà rách nát

" Xin mời vào trong! " Một giọng nói cất lên. Trình Mẫn hơi e ngại nhưng cũng nghe theo. Có một bà cụ mặc y phục kỳ lạ như người ngoại tộc ngồi ở đó.

" Chẳng hay Dương phu nhân và Vân đại tiểu thư đến là chúng ta có duyên gặp được! "

" Ta cũng không rõ... đến khi ta kịp lấy lại ý thức thì ta đã đứng đây rồi! " Trình Mẫn hơi lùi về phía sau. Kim Mỹ cũng khá sợ hãi.

" Chẳng hay phu nhân đang đau đầu về chuyện của con trai mình? Vì tôi là người hành nghề bói toán, ắt chuyện gì cũng biết, nhưng có một vài thiên cơ không thể tiết lộ! " Bà ta bật cười. Quả đúng như lời của y, mặc dù Trình Mẫn chưa nói lời nào.

Bà liền gật đầu, bà thầy bói còn nói thêm về An Kỳ, cô ta là người có vận mệnh rất kỳ lạ, vừa là người ở thời đại này và cũng không phải là người của thời đại này. Thân phận thật sự của y là điều bí ẩn, lần đầu tiên bà ấy thấy

" Nhưng ta không đồng ý chuyện chúng nó yêu nhau, nếu bà là thầy bói thì hãy cắt duyên được không? Mặc dù ta cũng chẳng hề tin tưởng chuyện mê tín! "

" Chuyện đó cũng rất dễ, nhưng tôi không thể làm trái ý trời. Chỉ có thể giúp phu nhân việc nhỏ, đây là bùa tình yêu, có thực lực rất mạnh! " Bà thầy bói lấy ra một cái túi đỏ bé tí được buộc dây vàng kim.

Bà ấy còn nói thêm là hãy lấy cây kim đâm một ít máu của Vân Kim Mỹ và một món đồ gì đó của Hạo Thạc bỏ vào đây, sau đó đem chôn ở phủ thiếu soái, nếu như nó mọc lên bông hoa màu đỏ thì bùa chú đã thành công, còn không mọc thì đã thất bại.

Nhưng phải chôn ở nơi thiếu ánh sáng, và không để hoa bị nhổ lên, nếu vậy bùa sẽ mất tác dụng mãi mãi.

" Trên đời này không ai cho không ai bất cứ thứ gì? Nói đi, đáng gia bao nhiêu? "

" Dương phu nhân thật hào phóng, nhưng tôi xin phép từ chối nhận tiền, vì duyên mà thôi! "

" Nhưng nó có gây hại gì đến thiếu soái không? Dương phu nhân, chúng ta không nên quá tin lời người lạ! " Vân Kim Mỹ kéo tay Trình Mẫn, cô cảnh giác nhìn bà bói toán.

" Xin Vân tiểu thư yên tâm, bùa của tôi sẽ khiến Dương thiếu soái yêu cô say đắm, dù bất kể thế nào cũng sẽ nghe lời cô! Tôi chỉ là đang giúp cô thôi, nếu như cô không tin thì hãy trả lại! "

Trình Mẫn và Vân Kim Mỹ nhìn nhau, họ cầm theo lá bùa rời khỏi căn nhà của bà thầy bói. Sau đó làm theo lời y, lấy máu Kim Mỹ và đồ vật của Hạo Thạc, Trình Mẫn vẫn còn giữ lại một ít đồ chơi yêu thích của anh.

Nhưng thứ mà Trình Mẫn chọn là chiếc lục lạc Hạo Thạc đeo khi còn nhỏ. Sau đó Vân Kim Mỹ âm thầm dặn dò Y Bình làm theo lời cô, nơi Y Bình đem chôn bùa là nhà củi, nơi đó ít ai đến và ẩm thấp.

...•.:°❀×═════════×❀°:.•...

Hôm nay là đầy tháng của Trương Tịch, An Kỳ cùng Hạo Thạc cũng đi đến chúc mừng, Trương gia đại hỷ có được cháu cố. Trương trưởng lão vui mừng ra mặt, Trương Tịch nhỏ bé được tặng rất nhiều quà cáp mắc tiền từ các vị khách mời.

Mọi người Trương gia đều đi lên cầu phúc cho Trương Tịch nhiều lời lẽ tốt đẹp. Nhưng chỉ có Kim Tịch Nhan là không vui, chẳng biết Trương Hằng là vô tình hay cố ý lại lấy tên lót của cô làm tên của đứa nhỏ

" Chỉ là một đứa con nít, có gì đáng vui mừng" Tịch Nhan níu mày, cô nói thầm trong miệng, nhưng phu nhân Trần Ly đứng kế cũng nghe thấy.

" Nếu con có thể phun ra mấy lời đó vậy thì tại sao không sinh một đứa đi? Về Trương gia cũng hơn 3 năm rồi mà lại để thua đứa con dâu của lão nhị gia, vừa vào vài tháng đã báo tin có hỷ. Không biết nhìn lại bản thân " Trần Ly nói giọng mỉa mai.

" Sao mẹ cứ chỉa mũi giáo về con mà không nhìn lại con trai của mình đi, lỡ như Trương Hào mới là người không thể có con được thì sao? " Kim Tịch Nhan cũng không vừa mà đáp trả lại. Trần Ly liền kéo tay cô đi vào một khu vắng.

Bà ta chỉ thẳng mặt con dâu bảo rằng cô nói năng xằng bậy, đừng tưởng có Kim gia chống lưng thì có thể phát ngôn lung tung.

Suy cho cùng Kim Tịch Nhan cũng chỉ là cây độc không trái, gái độc không con. Nếu như bị Trương Hạo bỏ rơi thì chẳng có ai muốn cưới một độc phụ như Kim Tịch Nhan. Lời của Trần Ly làm cô tức điên, nhưng vì đây là nơi đông người, không thể làm gì quá mức, chỉ đành giận dỗi rời khỏi đó

" Chỉ là không sinh được con thì sao chứ? " Kim Tịch Nhan đánh mạnh vào tường, cô uất ức đến muốn hét thật lớn, cô bất đầu thấy hối hận vì năm xưa yêu Trượng Hào rồi lấy anh ta.

Gia đình chồng thì mong mỏi có cháu, luôn lấy Tố Nhiên ra chọc tức Tịch Nhan, tuy là cô còn có Kim gia phía sau, nhưng mẹ cô thì gần đây bệnh nặng, thêm cả mấy mụ di thái đang mong chờ bà ấy chết đi. Không sớm cũng muộn Trương Hào phải lấy thêm vợ nhỏ.

" Dù tôi có chết, tôi cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra! "

Bổng Tịch Nhan nghe được tiếng o oe của em bé cất lên ở phòng đối diện, bà nhũ mẫu mở cửa bước ra, đi đâu trong có vẻ rất gấp gáp. Cô liền đi vào phòng đó, bên trong là chiếc nôi bằng gỗ quý sẫm màu, và Trương Tịch đang nằm ngủ.

" Tiểu quỷ, có biết vì ngươi mà ta đau khổ lắm không? " Kim Tịch Nhan nghiến răng, cô thật sự muốn dùng đôi bàn tay này bóp chết nó nhưng lại không thể làm được, cô liền khụy xuống và bật khóc.

Lúc này Tố Nhiên cùng với An Kỳ xuất hiện, thấy Tịch Nhan đang ngồi đó, hai ngờ bất ngờ đi tới.

" Kim tỷ, tỷ làm gì ở đây vậy?

" Không... không có gì cả, chỉ là ta tình cờ đi qua đây và nghe thấy tiếng của Trương Tịch đang khóc, liền chạy vào vỗ. Nếu Đào muội đã về thì tỷ xin đi trước. " Kim Tịch Nhan đi thật nhanh mà Tố Nhiên vẫn chưa nói được lời cảm ơn.

An Kỳ thấy lạ nên liền hỏi, Tố Nhiên cũng kể bản thân không nói chuyện với Tịch Nhan nhiều. Cô ấy là cháu dâu trưởng của Trương gia, thành thân nhiều năm nhưng không có con. Tố Nhiên cũng thấy tội nghiệp cho Tịch Nhan, hy vọng vợ chồng của y sớm có tin vui.

"..."

" Tố Nhiên, có thể cho tôi nói chuyện với Kim thiếu phu nhân được không? " An Kỳ suy nghĩ một hồi

Kim Tịch Nhan đang nằm nghỉ ngơi trong phòng, thì nha hoàn của Tố Nhiên vào xin được mời cô đến phòng của cô ây có chuyện quan trọng cần nói. Dù sao cũng là dâu con Trương gia, khó từ chối, Kim Tịch Nhan cũng nghe theo.

" Đào muội, muộn có chuyện cần nói với ta à? "

" Không phải muội mà là bạn của muội, cô ấy là An Kỳ! "

" À thì ra là thiếu soái phu nhân, chúng ta trước giờ chưa từng nhìn mặt nhau, nhưng mà lại có chuyện để nói, kỳ lạ thật đó! " Kim Tịch Nhan nhúng vai, quả nhiên là cô ta khá là cứng cỏi, và mạnh miệng.

" Tuy rằng Kim thiếu phu nhân có thể bảo rằng tôi nhiều chuyện, nhưng tôi có thể giúp giải tỏa nổi khổ mà cô đang gặp phải. Cô và đại thiếu gia dù lấy nhau nhiều năm nhưng chưa có con, thì chắc chắn một trong hai người có vấn đề! "

" Ý cô... đang ám chỉ tôi là độc phụ như mẹ chồng của tôi à? " Kim Tịch Nhan trừng mắt

" Tôi không có ý đó, nhưng nếu cô muốn biết thì tôi hỏi gì cô cũng phải khai thật lòng, như vậy tôi mới có thể kết luận! " An Kỳ lắc đầu, người này tính khí thật nóng nảy.

Cô hỏi về các kỳ kinh nguyệt mỗi tháng của Tịch Nhan, cô ấy trả lời là rất đều, hết trong vòng ba ngày, có khi là năm ngày. Và cả chuyện giường chiếu giữa Tịch Nhan cùng với Trương Hào.

" Có diễn ra vài lần nhưng đều rất chóng vánh, và Trương Hào thật sự dường như không có chút hứng thú. Tôi cũng tự hỏi vì sao? Vì tôi không đẹp, hay cơ thể không gợi cảm? "

" Tôi thành thân với Trương Hào là vì sự sắp đặt của gia đình, ngay lần đầu thấy anh ấy thì tôi đã yêu người mất rồi. Tôi cũng không biết anh có dành một chút tình cảm gì cho tôi không? "

"..."

" Kim thiếu phu nhân, có lẽ trong chuyện này Trương đại thiếu gia là người có vấn đề. Cô không để ý đến hành tung và việc làm của chồng mình đúng không? Nhưng bất đầu từ bây giờ, hãy cho người âm thầm theo dõi ngài ấy! Biết đâu sẽ phát hiện điều gì đó! "

Sau đó An Kỳ xin chào hai người họ để rời khỏi Trương gia, nếu như Trương Hào thật sự không quan tâm Kim Tịch Nhan, lấy nhau lâu như vậy chút ít sẽ có rung động, một là anh ta đã có người phụ nữ bên ngoài, hai là liên quan đến giới tính của y.

"... "

" Em nghĩ gì mà đâm chiêu vậy? " Hạo Thạc nhẹ nhàng hỏi, cô định nói nhưng sợ anh sẽ mắng bản thân toàn lo chuyện bao đồng nên bảo rằng là đang nhớ về Trương Tịch dễ thương, đáng iu.

" Nếu vậy thì sinh một đứa nhé? "

An Kỳ giật mình, người này thật biết lợi dụng thời cơ, không hiểu sao lại thấy buồn cười. Hạo Thạc chắc sau này sẽ trở thành một người cha tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK