Mục lục
Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà của Trương Viễn

Đêm qua người của Kiều Thanh Ốc đã đưa Trương Viễn về nhà, cha mẹ của hắn đều rất hoang mang nhưng họ lại bảo Trương Viễn đang quá say thôi chứ không hề có chuyện gì xảy ra cả. Và hiện tại Trương Viễn vẫn còn ngủ trong phòng, còn cha hắn là Trương Tân và phu nhân Nhu Hoài Nhiễm thì đang dùng bữa sáng.

Lúc này có gia nhân chạy vào bảo rằng Dương thiếu soái đang dắt một đám binh lính đứng trước cổng nhà của ông, Trương Tân có chút khó hiểu vì trước giờ ông và cả thiếu soái không hề qua lại với nhau, nên đã kêu gia nhân chạy ra mời

Dương Hạo Thạc để binh lính chờ ở ngoài còn bản thân sẽ vào bên trong, hắn thấy Trương Tân và phu nhân Hoài Nhiễm đã đứng chờ sẵn ở phòng khách.

" Không ngờ chỉ mới sáng sớm mà Dương thiếu soái đã ghé nhà chúng tôi rồi! Thật quý hóa, mời thiếu soái ngồi! ".

||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||

" Chắc hai bên đã nghe danh tiếng nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên ta và Trương tam lão gia gặp nhau! Cũng không có gì đặc biệt, ta đến là để nói chuyện về con trai của ông bà! " Hạo Thạc ngồi xuống bắt chéo chân.

" Con trai tôi? Viễn nhi? Nhưng mà nó đã làm gì vậy thiếu soái? " Phu nhân Hoài Nhiễm cảm thấy bất an

" Cũng không có gì cả! Đến một thiếu soái như ta mà còn bị Trương công tử nói xấu không ra gì, phá phách ở Kiều Thanh Ốc gây thiệt hại nặng nề? Và ta đến là để đưa hắn đi! "



" Mặc dù tôi biết Viễn nhi từ nhỏ ham chơi lêu lõng nhưng làm gì nó cũng có trừng mực, và một điều quan trọng nữa nó vẫn là người của Trương gia, ngài dám bắt nó? " Trương Tân tức giận đập tay xuống bàn, Hạo Thạc nhìn động tác đó rồi khẽ kéo nhẹ mũ xuống.

" Ta thật không hiểu nỗi, dạy bảo đứa con trai như thế mà ông còn nói ra như kiểu rất chi là tự hào. Đúng là cha mẹ nào mà chẳng thương con, nhưng kẻ đã khiến cho Trương Viễn thành ra thế này chính là hai người! " Hạo Thạc nhếch môi.

" Tôi... tôi biết! Nhưng thiếu soái làm ơn đừng đưa Viễn nhi đi, tôi hứa sẽ không có lần sau, tôi và lão gia sẽ dạy bảo lại nó! " Phu nhân Hoài Nhiễm chấp tay cầu xin rối rít.

"..."

" Ta xin phép từ chối! Việc bị nhạo báng danh dự đã khiến ta rất tức giận rồi, huống chi hắn còn sỉ nhục cả bạn của ta! " Hạo Thạc đứng dậy, hắn ra lệnh và binh lính bất đầu xông vào nhà.

Trương Viễn lúc này vẫn còn say sưa ngủ thì người của Hạo Thạc đạp cửa tiến đến giường, hắn bị lôi dậy lại còn chống cự rõ mạnh. Khi đã đưa Trương Viễn xuống phòng khách, hắn nhìn thấy cha mẹ mình liền hét lớn.

" Cha mẹ! Cứu con! Cứu con, bọn người này là ai mà dám lôi kéo bổn thiếu gia! "

" Thiếu soái, rõ ràng là người của ngài xuống tay hành hung tôi trước, vậy mà ngài dám đến bắt tôi. Ngài thật không xứng với danh hiệu thiếu soái, chỉ biết vịn cớ làm càng! Tôi không cam tâm, tôi không cam tâm! "

" Viễn nhi! " Phu nhân Hoài Nhiễm òa khóc lao đến ôm lấy Trương Viễn. Sự việc ồn ào đến nỗi tất cả gia nhân trong nhà đều trốn vào một góc lén nhìn.

" Dương thiếu soái, ngài thật quá đáng! Chỉ vì vài ba chuyện cỏn con như vậy mà đã muốn bắt con trai của tôi! Ngài đừng tưởng ngài là thiếu soái, con trai đốc quân thì tôi sẽ sợ! Tôi sẽ làm lớn chuyện này! " Trương Tân nghiến răng

" Ngươi nghĩ ta sợ à? Ông nên nhớ ông chỉ là một thứ nam của Trương trưởng lão, huống chi gia đình ông lại không được yêu quý. Mà ta nghe nói một nhánh của thương hội Thịnh Nam do ông quản lí đang làm ăn thua lổ, nợ ngân hàng gần 3 vạn đồng Kim Mã, chắc là ông vẫn chưa báo cáo chuyện đó cho Trương trưởng lão biết! " Hạo Thạc nhúng vai, nghe xong Trương Tân liền đổ mồ hôi, không ngờ tên thiếu soái này lại đánh hơi nhanh như vậy

" Làm... làm sao ngài lại biết chuyện đó? Ha.. công việc làm ăn thì phải có lời có lỗ huống chi đó chỉ là một số tiền nhỏ so với lợi nhuận mà tôi kiếm được, rất nhanh sẽ giải quyết êm đẹp! "

Hạo Thạc cũng không ngờ tên này thật cố chấp, tuy nhiên ông ta lại vấp phải một điểm yếu chết người của bản thân mà không hề hay biết, chi bằng đánh vào nó xem như là gây cho Trương Tân sát thương chí mạng để ông ta câm cái miệng lại



" Thế thì tuyệt vời quá! Vài ngày sau ta có hẹn với Trương trưởng lão đánh cờ, ta sẽ thay ông nói về chuyện này, nhất định trưởng lão nghe xong sẽ rất vui mừng vì con trai ông ấy là người thông minh, biết xử lí mọi chuyện. Có khi sẽ giao lại toàn bộ thương hội Thịnh Nam cho ông luôn đấy! " Hạo Thạc ngẩng cao đầu từ từ tiến lại còn Trương Tân thì càng lùi về sau.

" Thiếu... thiếu soái xin ngài hãy mở lòng từ bi! Thôi... thôi được rồi, ngài cứ đưa con trai tôi đi, dù sao tôi và cả phu nhân đều không thể dạy bảo Trương Viễn được nữa, chi bằng để trường đời dạy lại nó! " Trương Tân buông xuôi, ông gục mặt xuống.

Hạo Thạc đắc ý, khóe môi cong lên, hắn ra hiệu và đám binh lính liền đưa Trương Viễn đi, hắn ta lấy hết sức gào thét dữ dội, còn phu nhân Hoài Nhiễm thì bị kéo ra ngã xuống sàn.

" Nếu như hai người muốn cứu con thì hãy báo lại với Trương trưởng lão, chỉ cần một bức thư của ông ấy thì ta sẽ lập tức thả người! " Nói xong, Hạo Thạc lạnh lùng rời khỏi biệt thự của Trương Tân.

Phu nhân Hoài Nhiễm hết sức thương con, sợ Trương Viễn ở trong tù sẽ bị đánh đập tàn nhẫn vì Dương Hạo Thạc đó nổi tiếng là kẻ ác đối với tù nhân. Bà ấy đau lòng xót ruột ôm lấy Trương Tân.

" Lão gia, ngài nhất định phải cứu lấy Viễn nhi, em chỉ có nó là đứa con duy nhất. Nếu Viễn nhi xảy ra mệnh hệ gì thì em sẽ không sống nỗi mất! "

" Phu nhân yên tâm. Dù gì chúng ta cũng là danh gia vọng tộc ở Liên Thành, Dương thiếu soái đó nhất định không dám làm gì quá đáng " Trương Tân ra sức an ủi vợ mình

" Lúc nãy hắn nói, nếu chúng ta nhờ cha gửi

bức thư thì hắn sẽ thả Viễn nhi. Mau, mau đến nhà chính thôi! " Phu nhân Hoài Nhiễm đứng dậy thì bị Trương Tân nắm tay lại

" Nói thì dễ làm thì khó! Cha ông ấy vốn dĩ không thích Viễn nhi, nghe xong chuyện này có khi ổng sẽ bảo Dương thiếu soái ra tay nặng hơn. Chi bằng đợi Trương Viễn về, nó chỉ mắc tội vạ miệng và phá phách, cùng lắm ở tù vài ba tháng sẽ ra! "

Sau khi để phu nhân Hoài Nhiễm nghỉ ngơi trong phòng, buổi sáng tưởng chừng như yên bình đã bị Dương Hạo Thạc ấy phá tanh bành, Trương Tân đang đi trên hành lang mà đầu lại suy nghĩ rối ren.

Ông ta tuy lo cho con trai nhưng lại lo cho thể diện của bản thân nhiều hơn. Nếu như Trương Tân đến nhà chính và nói lại với cha mình, để chuyện Trương Viễn bị bỏ tù cho người họ Trương biết, nhất định gia đình ông sẽ trở thành trò cười cho bọn họ.



Lúc ấy bị lão nhất, lão nhị, lão tứ và cả đưa em gái út Trương Duệ không xem ra gì, cộng việc thua lỗ gần đây thì sau này khi cha mất, ông sẽ không được hưởng bất cứ tài sản nào. Nó khiến cho Trương Tân đau hết cả đầu

***

Hạo Thạc tống Trương Viễn vào phòng số 3 ở dãy A, hắn ta la hét chửi rủa làm cho Hạo Thạc có chút bực mình, đã bị tống vô tù thì ai cũng như nhau, đều là phạm nhân. Hắn quay đầu lại nói với Vấn Thiên.

" Ngươi! Mau kêu người lấy kim chỉ may cái miệng hắn lại cho ta! "

" Chuyện này là bất khả thi thưa thiếu soái! Dù gì Trương công tử cũng không mắc tội nặng nề, chắc là một lát nữa hắn ta mệt rồi cũng im thôi! " Vấn Thiên đổ mồ hôi.

Hạo Thạc hừ một cái rồi rời khỏi phòng giam và trở lại nơi làm việc, lúc này có một người lính đi vào và đưa tờ giấy trắng cho Vấn Thiên, anh đọc qua nhưng không hiểu chuyện gì nên đã đưa lại cho Hạo Thạc xem. Sau khi đọc xong thì hắn nhếch môi giống như đang âm mưu chuyện gì đó

" Ta trở về phủ đây! Hôm qua uống hơi nhiều cộng với việc thức khuya dậy sớm nên ta bị đau đầu! Mọi chuyện ở đại bản doanh giao lại cho ngươi đấy Vấn Thiên! "

" Vàng tôi biết rồi thưa thiếu soái! " Vấn Thiên cúi đầu. Ngoài mặt thì thế chứ bên trong anh đang khóc ròng vì hôm nay lại phải tăng ca.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK