" Giờ thì... nếu như anh đã đồng ý, vậy việc đầu tiên mà một cặp đôi sẽ làm là gì vậy? " Phụng Yên khoanh tay lại, mặt cô hơi cao ngạo.
" Để xem... Tôi đồng ý là để giúp Tương tiểu thư biết yêu là như thế nào, để sau này cô sẽ tìm được người mình yêu! " Hạo Hiên nhấp một miếng cà phê nóng hỏi, anh vẫn giữ thái độ lịch thiệp.
Tương Phụng Yên thờ ơ, hỏi Hạo Hiên vậy hình mẫu của anh. Hạo Hiên trả lời tất nhiên là phải đẹp, dáng chuẩn, trưởng thành, ăn nói dễ nghe. Cô thấy anh khá tham lam khi bản thân chỉ được cái đẹp mã, nhà giàu.
Theo như điều tra mà Phụng Yên nhận được, Hạo Hiên còn đang tự mình quản lý cửa hàng đồ trang sức quy mô lớn, gia tài hiện tại cũng một tay anh làm ra mà không cần sự giúp sức của Dương gia.
" Nếu Tương tiểu thư đã yêu cầu tôi giúp đỡ, thì tôi phải nhận được nhận lại thứ gì đó xứng đáng, dù sao cũng là công sức? "
"... "
" Vẫn chưa thử mà đòi thành quả rồi, giờ Dương công tử còn thiếu thứ gì đâu mà cần nhận. Anh có bị dở hơi không? " Phụng Yên nhíu mày. Nếu nghĩ kỹ thì Hạo Hiên thấy cô ấy nói cũng có lý, nhưng dù sao vẫn đòi, vậy thì cho nợ.
Dương Hạo Hiên hãnh diện bảo việc cặp đôi đầu tiên làm chính là quan tâm lẫn nhau, tặng quà, cùng đi ăn, đi dạo, thể hiện tình cảm.
Phụng Yên gật đầu rất nhiều nhưng cô không hiểu được bao nhiêu, cứ nghe Hạo Hiên liếng thoắng.
" Lý thuyết tôi đã nói xong rồi, giờ cần thực hành. Kể từ ngày mai tôi sẽ giả làm bạn trai của Tương tiểu thư, dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi! "
" Vậy sao? Tôi mong chỉ là giả chứ Dương công tử đừng yêu tôi thật nhé! " Khóe môi Tương Phụng Yên nhếch lên. Cô nghiêng đầu và mái tóc xõa cũng nghiêng theo.
Hạo Hiên nhúng vai vì đó là chuyện không bao giờ xảy ra, vì anh thích người trưởng thành, dày dặn kinh nghiệm thay vì một cô gái mới bước vào tuổi 18 như Phụng Yên.
Đến giờ ra về, Hạo Hiên mở cửa cho Phụng Yên ngồi vào trong xe, dù sao anh cũng là một quý ông. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm đường phố, chưa gì đã đã đến thành đô được 3 tháng, nhưng đối với Phụng Yên nơi đây vẫn còn mới lạ.
Vì chị An Kỳ mới sinh nên cha mẹ cô hơi bận, cô vẫn chưa đến thăm các cháu của mình, khi mẹ về bảo hai đứa nhỏ rất đáng yêu. Chị An Kỳ đã phải rất vất vả khi lâm bồn, Phụng Yên thấy yêu thương chị mình nhiều một chút.
" Dương công tử, ngài có thể chở tôi tới bệnh viện phụ sản được không? "
" Tôi biết rồi, sau khi chở tiểu thư về tôi cũng tính sẽ đến đó! "
Tương Phụng Yên mở cửa phòng, hôm nay tới lượt Ly Lan, cũng muốn được chăm sóc An Kỳ. Phụng Yên lấy ra bó hoa Huệ Tây lúc nãy đã ghé cửa hàng mua, đưa cho Ly Lan để cô cắm vào bình.
An Kỳ thì vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, Tương Phụng Yên với Dương Hạo Hiên đến bên hai chiếc nôi chứa em bé.
" Đứa này là Kỳ Văn - còn đứa này là Kỳ Chương nhỉ? Giống nhau thật đó! " Hạo Hiên cảm thán, anh liếc nhìn Phụng Yên và thấy cô chăm chú bằng cặp mắt long lanh khiến anh phì cười.
" Tương tiểu thư thích con nít lắm nhỉ? "
" K-không hẳn. Vì là cháu tôi nên tôi mới thích! " Phụng Yên giật mình, hai má cô ửng hồng trả lời Hạo Hiên. Cô lấy ngón tay trỏ chọt má Kỳ Văn, nó mềm mại và đàn hồi.
An Kỳ lúc này đã sựt tỉnh, cô rất vui trước sự xuất hiện của hai vị khách quý, Tương Phụng Yên càu nhàu vì Hạo Hiên đã làm An Kỳ thức giấc, cô chạy tới hỏi thăm An Kỳ bây giờ đã khỏe hơn chưa? Nhưng cô ấy lại thấy bất ngờ khi Phụng Yên lại đi cùng Hạo Hiên.
" Chỉ là tình cờ em gặp anh ta ở trước bệnh viện! " Phụng Yên lắc đầu.
Ở chơi một lát thì cô cũng về nhà, nhưng khi ra cổng bệnh viện Phụng Yên lại thấy xe của Hạo Hiên, mặc dù trước đó anh đã xin phép về trước do có việc bận. Phụng Yên nắm chặt túi xách, đi tới chỗ Hạo Hiên đang đứng.
" Anh vẫn chưa về à Dương công tử? "
" Thấy tôi còn ở đây mà hỏi. Tôi chờ cô đó, hai đứa cháu quả nhiên dễ thương tới mức Tương tiểu thư ngắm nhìn quên cả thời gian. Mời cô lên xe! " Hạo Hiên mở cửa xe
" Tôi có thể kêu xích lô về, không cần anh đợi! " Phụng Yên mím môi, nhưng cô cũng ngồi vào trong xe của anh. Hạo Hiên rồ xe chạy.
Hạo Hiên nói ngày mai hãy mặc thật đẹp, buổi tối chúng ta sẽ đi ăn. Bất đầu trở thành một cặp đôi giả, nhưng thật trong mắt mọi người. Hạo Hiên thấy Phụng Yên còn nhỏ tuổi và ngây thơ, cũng xem đây là trò chơi anh chơi khi buồn chán.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Phụng Yên trở về đã nằm uỵch lên giường, Bích Thảo - nha hoàn riêng của cô chuẩn bị sẵn nước nóng cho cô ngăm mình. Trong lúc tắm, thấy cô chủ mình cứ thở dài nên Bích Thảo có chút tò mò.
" Bích Thảo, khi đi hẹn hò người ta thường mặc gì vậy? "
Câu hỏi của Phụng Yên làm cho Bích Thảo rơi cả miếng bông tắm trên tay.
" Tiểu thư... cô có người yêu rồi hả? " Bích Thảo bất ngờ hét lên, Phụng Yên hơi nhíu mày không hiểu vì sao cô ấy lại kích động như vậy.
Con gái của Tương Kha - tổng tư lệnh quyền lực, Tương Phụng Yên tuy xinh đẹp nhưng nổi tiếng ở Kinh Châu là người không thể chạm tới. Những lá thư tỏ tình hay mời đi chơi, đi dự tiệc đều bị Phụng Yên thẳng tay xé bỏ, hoặc ném vào lò sưởi.
Chính miệng Phụng Yên bảo yêu đương là thứ vô bổ, nhảm nhí. Bọn họ tiếp cận cô chỉ vì muốn hưởng lợi từ Tương gia, chứ mấy ai thật lòng. Nhưng không vì thế mà số lượng thư gửi tới thuyên giảm.
Quả nhiên đến thành đô có khác, tiểu thư đã biết để ý tới một ai đó. Thấy Bích Thảo nhìn mình bằng ánh mắt lấp lánh, Phụng Yên chỉ đáp lại bằng câu vì cô đã trưởng thành, không thể sau này không kết hôn. Vậy nên cô muốn biết hẹn hò là như thế nào.
" Tiểu thư cứ yên tâm, ngày mai em sẽ làm cho cô đẹp nhất! "
Có vẻ chuyện này không nên nói với ai kể cả cha mẹ. Vẫn như thường lệ, Phụng Yên sẽ ăn sáng với họ, buổi trưa cùng Đinh phu nhân thưởng trà, ngắm hoa. Chưa gì cũng sắp tới giờ hẹn, Bích Thảo lôi Phụng Yên đi tắm, mát xa mặt khiến cơ thể cô bóng loáng sạch sẽ.
" Không phải cái này, cũng không phải cái này...! " Bích Thảo cứ ngắm tủ đồ rồi tự lẩm nhẩm một mình, cô hét lên những cái váy không hợp gì hết. Giờ cũng không đi mua được.
" Chỉ là đi ăn thôi, chứ ta có làm cô dâu đâu mà em lựa kỹ thế? " Phụng Yên thở dài, cô bước tới chọn bừa chiếc váy xòe màu xanh xanh da trời, có đính chân châu. Bắt Bích Thảo phải mặc cho mình.
Mái tóc dài hơi nâu của Phụng Yên được Bích Thảo tết rồi cuộn lại hình vòng cung, dùng trâm cài cố định. Trang điểm và xịt một ít nước hoa, Bích Thảo hài lòng với thành quả của mình.
Xe của Hạo Hiên đã đậu trước cổng Tương gia, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay đã tới giờ hẹn, đêm nay Hạo Hiên mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác gile cùng màu với quần là màu be, chân mang giày da sáng bóng.
" Chào Dương công tử, anh đến đúng giờ nhỉ? " Tương Phụng Yên xuất hiện, khi giây đầu nhìn ấy cô, Hạo Hiên có chút bất ngờ.
Việc Phụng Yên xinh xắn là điều mà anh vẫn tán thành, nhưng vẻ ngoài hiện giờ của cô thật sự khiến người ta không thể rời mắt. Hạo Hiên nuốt nước bọt nơi cổ họng, thường thì lời khen sẽ là câu đầu tiên anh nói.
" Tương tiểu thư ra trễ chút cũng không sao đâu! Tôi đây biết việc trang điểm rất tốn thời gian nhưng tiểu thư ra sớm! Nào chúng ta đi thôi! " Hạo Hiên đưa tay, Phụng Yên cũng không từ chối đặt tay mình lên.
Nơi mà họ đến sẽ là nhà hàng phương Tây Mechelin, Hạo Hiện giới thiệu đây là nơi nổi tiếng ở Liên Thành gần đây, đồ ăn, dịch vụ cũng rất ổn. Khách ở đây đa phần là người từ thượng lưu, muốn dùng bữa phải đặt chỗ trước.
Nhưng vì ông chủ nơi đây là bạn của Hạo Hiên, chỉ cần một cuộc gọi thì bàn luôn sẵn sàng cho anh. Tương Phụng Yên gật đầu nhẹ, có vẻ anh ta giao thiệp rất rộng. Cũng đúng, một người mồm mép như Hạo Hiên đó là việc dễ dàng.
Bàn của họ ở phòng riêng, Phụng Yên nghe thấy tiếng nhạc du dương từ những nhạc cụ phương Tây, các vị khách sang trọng ra vào nhà hàng. Phục vụ đưa menu cho Hạo Hiên, nhưng anh để cô chọn trước.
Những món ăn này đều ngon và lạ, nhưng Phụng Yên vốn không ăn nhiều nên chọn bừa, rượu sâm panh được rót vào ly của hai người. Hạo Hiên nói vì Phụng Yên đủ 18 tuổi nên có thể uống rượu được.
" Nào! Cụng ly cho cặp đôi của cô nàng chưa biết yêu là gì và anh chàng đào hoa! " Hạo Hiên nói đùa.
" Cái tên dở hơi! " Tương Phụng Yên tặc lưỡi, cô uống một cái ực, rượu này ngọt và có vị nho, không cay như cô tưởng. Hạo Hiên chống cằm nhìn Phụng Yên - xem ra đây là một tiểu thư khó chiều.
Đồ ăn bất đầu dọn lên, cả hai vừa ăn vừa nói chuyện, Hạo Hiên hỏi về sở thích của Phụng Yên, đọc sách, vẽ tranh là việc cô hay làm. Đúng là sở thích của mấy vị tiểu thư bình thường.
" Ngoài ra... tôi cũng thích đi săn nữa, loại súng tôi hay dùng là súng trường! "
Câu cuối làm cho Hạo Hiên xém bị sặc, xem ra anh đã đánh giá sai Tương tiểu thư này. Lúc trước Phụng Yên từ năm 12 tuổi đã theo cha đi săn vào những đầu mùa thu. Quả nhiên là con gái tư lệnh có khác.
Bổng Hạo Hiên đứng lên và đi ra phía sau Phụng Yên, đeo vào cổ cô chiếc vòng cổ màu vàng kim, có mặt là đá hồng ngọc. Hạo Hiên bảo đây là món quà đầu tiên anh tặng cho cô, đánh dấu ngày chúng ta trở thành một đôi.
Phụng Yên ngước mặt lên, ánh mắt hai người chạm nhau vài giây, đồng tử màu nâu trong trẻo, bờ mi dài là những gì Hạo Hiên thấy được, rồi anh trở về chỗ ngồi. Phụng Yên chạm vào sợi dây, cô hơi nhếch môi chắc đây là hình thức của Hạo Hiên mỗi khi anh có bạn gái mới.
" Chà! Tương tiểu thư đoán đúng rồi đó! Chỉ là món quà nho nhỏ không đáng là bao! " Hạo Hiên nhoẻn miệng cười.
Đúng là ông chủ của một cửa hàng trang sức đá quý có khác, nhưng sao câu nói đó có chút khoe mẽ làm Tương Phụng Yên hơi bực mình, Hạo Hiên đút cô một ít thịt trên dĩa của mình. Nhưng khi cô ăn vào liền che miệng.
" Sao mà cay quá vậy? " Phụng Yên hở môi để không khí làm dịu chiếc lưỡi cô.
" Ồ thì ra Tương tiểu thư không ăn được cay, xin lỗi nhé! Món tôi gọi là sườn bò sốt ớt! " Hạo Hiên bật cười khi thấy Phụng Yên cứ uống nước liên tục. Trong thâm tâm cô gọi anh là tên khốn đáng ghét, nhưng dù sao cũng không phải cố ý.