" Này cô ăn uống kiểu gì mà dầu dính lên miệng tùm lum vậy? Thật ngứa mắt! " Dương Hạo Thạc lấy khăn tay lau cho An Kỳ và không hề quan tâm đến lời nói của Vân Kim Mỹ. Dường như hắn không hề chú ý gì đến cô.
" Vân tiểu thư vừa nói gì à? " Lúc này hắn mới nhận ra. Kim Mỹ liền đứng dậy và bảo rằng bản thân nhớ ra còn có việc riêng nên chào tạm biệt Hạo Thạc với An Kỳ.
Kim Mỹ đùng đùng tức điên đi ra xe, cô ta đóng cửa một cái " rầm " thật lớn làm cho tài xế cũng giật mình, cô đưa móng tay cái lên cắn vì ganh tỵ với An Kỳ, quả nhiên thiếu soái có ý gì đó với cô ta. Nhất định phải cho ả một bài học thích đáng.
...***...
" Thiếu soái, ngài cho tôi ăn vậy thì hình phạt của tôi đã không còn nữa đúng không?!! " An Kỳ vỗ bụng thở phì phò vì no sau khi ăn hết một hộp bánh khoai chiên to đùng
" Nói nhiều quá, có tin là ta tăng hình phạt lên không? " Dương Hạo Thạc bất đầu cằng nhằn, An Kỳ giật mình liền đứng dậy sau đó lấy cớ còn có việc mà dì Hoa giao nên đi trước.
Hắn kêu cô đứng lại hỏi chút chuyện, Hạo Thạc muốn biết An Kỳ thích những cây trâm cài à? Cô cũng hơi bất ngờ nên đáp rằng cũng tùy vì cô thích những món đồ thủ công đẹp mắt, vậy nên An Kỳ mới quyết định đi làm đạo bảo vì các viên đá quý, bảo vật cổ xưa,... có giá trị cao.
Hạo Thạc suy nghĩ thì mới để ý An Kỳ vẫn đang đứng ở đây nên đã đuổi cô ra. Cô vỗ đầu vì tên này thật thất thường, làm những việc người ta không hiểu nổi.
" Khoan đã! Vì lý do gì mà mình lại muốn tặng đồ cho cô ta chứ? " Dương Hạo Thạc để tay lên trán, xoa xoa chân mày. Nhưng hắn lại không thích khi nghĩ đến An Kỳ xài đồ mà Trương Hằng tặng
Nhưng mà An Kỳ đó búi tóc bằng cây trâm nhìn cũng rất đẹp.
...***...
Vân Kim Mỹ vừa về đến nhà đã chạy một mạch vào trong, gặp phu nhân Trác Linh cũng không chào hỏi. Bà thấy lạ vì hình như con gái mình đang khóc thì phải, nên đã đến gõ cửa phòng.
" Mỹ nhi, con sao vậy? Ta thấy con không được ổn cho lắm? Ta vào phòng nhé! " Trác Linh lo lắng mở cửa và Vân Kim Mỹ đang nằm sấp bật khóc thút thít, cô liền ngồi dậy lau nước mắt.
" Mẹ ơi... con buồn quá! Thiếu soái... ngài ấy... ngài ấy! "
" Thiếu soái làm sao? Hắn hiếp đáp gì con à? " Phu nhân Trác Linh ôm Vân Kim Mỹ vào lòng vỗ về.
" Có lẽ Hạo Thạc không hề có con trong lòng. Bởi vì ngài ấy dường như chỉ quan tâm đến một đứa nha hoàn trong phủ của y! "
" Con nói sao? Dương Hạo Thạc này đúng là có mắt như mù!? Nhưng con không thấy hổ thẹn vì phải chịu thua một đứa nha hoàn thấp kém à? "
" Kim Mỹ, con là con của ta, con phải đứng nhất, phải giỏi tất cả mọi thứ! Những gì con muốn thì phải có cho bằng được! Đó là điều mà ta đã dạy con từ nhỏ, con có biết không hả? " Trác Linh nắm chặt lấy hai cánh tay của Vân Kim Mỹ, cô nhăn mặt vì đau.
" Đúng vậy! Con không thể chịu thua. Thiếu soái nhất định phải thuộc và chỉ thuộc về một mình con thôi! Ngài ấy chỉ được phép cưới con làm vợ! " Vân Kim Mỹ nở một nụ cười nham hiểm
Phu nhân Trác Linh và Kim Mỹ lên kế hoạch để cảnh báo An Kỳ, như vậy mới có thể khiến cô ta kiên dè hay biến khỏi Dương phủ. Kim Mỹ đã cho người đi nói với Y Bình rằng hãy âm thầm theo dõi mọi hành tung của An Kỳ, nếu cô ta rời khỏi phủ, hãy báo cho Vân Kim Mỹ biết, như vậy kế hoạch mới có thể bất đầu.
...***...
Một mặt ở đây An Kỳ vẫn không hề hay biết bản thân đã trở thành mục tiêu của mẹ con Kim Mỹ. Chiều hôm đấy, An Kỳ kêu A Tây làm cho cô một đĩa cơm chiên trứng, nhiều cơm nhiều trứng, nhiều lạp xưởng. Tiểu Ngọc bất ngờ vì sức ăn của An Kỳ thật ghê ghớm, cũng mừng vì cô đã hết bị phạt.
Dì Hoa đi vào bếp thì đưa cho An Kỳ một chiếc túi nhung đỏ, cô tò mò mở ra xem thử thì bên trong có một chiếc vòng tay làm bằng bạc, đính những viên đá quý màu xanh dương nhỏ, trông rất đẹp
" Dì Hoa đây là gì vậy? Sao dì lại tặng con thứ này? " An Kỳ mở to mắt, cô lúng túng
" À hôm qua ta đi phiên chợ, thấy thứ này chắc con mang sẽ rất hợp nên ta đã mua cho con đấy An Kỳ! "
" Thật sao ạ? Con cảm ơn dì Hoa rất nhiều! " Cô mừng rỡ, đột nhiên sựt nhớ ra Tiểu Ngọc vẫn còn ở đây, nếu thấy mẹ mình tặng đồ cho người khác liệu cô ấy có tủi thân. Nhưng Tiểu Ngọc vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, còn khen mẹ mình mua vòng đẹp, chắc là do An Kỳ nghĩ nhiều quá.
Cô tự đắc giơ giơ tay mình trước mặt Dương Hạo Thạc để cho hắn thấy, An Kỳ bảo rằng là dì Hoa mua cho cô nên cô rất quý nó, không ngờ Hạo Thạc lại khen rằng An Kỳ mang nó hợp. Cô giật mình, sau đó đi vòng vòng chỗ hắn
" Thiếu soái bị bệnh chỗ nào ạ? Sao tự nhiên hôm nay lại khen tôi thế? " An Kỳ đặt tay lên trán của Hạo Thạc, hắn liền hất tay cô ra.
" Ta không có làm sao cả? Ta là đang khen dì Hoa biết chọn, chứ không khen cô. Đừng có ảo tưởng như vậy! " Dù sao chẳng phải thứ đó là do hắn mua sao, Hạo Thạc đã nhờ dì Hoa đưa và nói rằng do bà ấy mua.
Lúc nãy hắn đã đến tiệm trang sức và lựa chọn khá kỹ, tuy nó không quá đắc tiền nhưng hắn lại ưng ý chiếc vòng đó nhất. Thế là cứ lâu lâu dì Hoa lại đưa cho An Kỳ vài thứ như trâm cài, nước hoa, khăn tay, trang sức.... khiến cho An Kỳ có chút nghi hoặc.
Cô định đến phòng của Tiểu Ngọc chơi thì nghe được tiếng của dì Hoa trong phòng, sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như An Kỳ không nghe thấy Tiểu Ngọc hỏi rằng hôm nay thiếu soái lại nhờ mẹ tặng gì cho An Kỳ vậy? Thế là cô đứng ở ngoài nghe lén.
" Để xem... chắc là một đôi khuyên tai hoa cúc. Nhìn xem nó rất đẹp đúng không? Chắc chắn là An Kỳ sẽ thích! " Dì Hoa mở chiếc hộp cho Tiểu Ngọc xem, cô ấy rất thích thú.
" An Kỳ sướng thật, được thiếu soái tặng quà. Nhưng mà tại sao ngài ấy lại không tự mình đem cho cô ấy mà cứ để mẹ hoài thế? Con... có chút ganh tỵ! " Tiểu Ngọc phụng phịu làm nũng.
" Chắc là do ngài ấy ngại! Ta nhất định sẽ mua cho con vào dịp tết! " Dì Hoa xoa đầu rồi hôn lên má của Tiểu Ngọc. An Kỳ đã nghe thấy hết tất cả mọi chuyện nên cô liền chạy về phòng mình.
Đem những thứ mà dì Hoa đưa để hết lên bàn, không thể ngờ rằng đều là do Dương Hạo Thạc mua. An Kỳ có chút bối rối vì sao hắn lại làm vậy, không phải trước giờ hắn luôn tìm cách để hạ bệ cô hay sao? Mà dạo gần đây, thiếu soái đã dễ chịu hơn trước.
" Nếu đã vậy thì mình nhận luôn nha. Chắc chắn cũng không phải là đồ rẻ tiền! khà... khà "
Sau khi nhận được đôi khuyên tai từ dì Hoa, An Kỳ vờ như chưa nghe gì, nên đã đi một mạch đến thư phòng của Dương Hạo Thạc rồi khoe với hắn. Bình thường nghe những lời lẽ khó nghe từ hắn cô sẽ phản bác lại ngay, nhưng lần này thì không An Kỳ liền mỉm cười.
" Thiếu soái!..."
" Sao vậy!? Cô định bật ta tiếp à?"
" Cảm ơn ngài rất nhiều! " Nói xong An Kỳ vội chạy khỏi đó
Dương Hạo Thạc mở to đồng tử chứa đầy sự bất ngờ. Hắn lấy tay che nửa khuôn mặt và nghĩ rằng chắc dì Hoa đã để cho An Kỳ biết được nên cô ta đến đây để nói lời cảm ơn tới hắn. Nhưng như vậy cũng không tồi, Hạo Thạc thấy tiền bỏ ra mua cũng khá xứng đáng.