Mục lục
Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành phố Nam Dương, nơi nổi tiếng với bến cảng lớn nhất Liên Thành, địa điểm giao thoa văn hóa với các nước khác. Biển ở đây xanh và trong vô cùng, bãi cát thì trắng ngà. Ngay khi An Kỳ bước xuống ga tàu, cô đã gửi được mùi nước biển thoang thoảng trong gió

Ở đây cũng có biệt thự của Dương gia, nó nằm ở vị trí đắt địa gần khu dân cư và kế bên đường bờ biển. Hải sản ở đây tươi ngon vô cùng nhưng An Kỳ đành cắn răng chịu đựng, vì chỉ cần ngửi mùi tanh là cảm giác nôn ọe lại tới.

Xe đã đến rước cả hai, dọc đường đi thì An Kỳ hào hứng nhìn xung quanh, quả nhiên sầm uất và đông đúc không thua gì thành đô như lời Hạo Thạc nói. Sẵn tiện anh có chút việc cần làm ngay bây giờ, nên đã xuống xe và kêu tài xế đưa An Kỳ về trước

Biệt thự này to và đẹp, mỗi năm đều có người đến đây ở, hết mùa hè lại đi. Các nha hoàn hào hứng khi được gặp thiếu phu nhân của họ, người được chỉ định đi theo hầu hạ An Kỳ tên Đỗ Quyên. Các hành lý đã được chuyển vào trong.

An Kỳ vươn vai rồi đi ra ngoài ban công, tận hưởng những làn gió mát mẻ và nghe âm thanh sóng vỗ rì rào. Cô thật sự đã tới biển, phía trước là hàng dừa cao mọc thẳng hàng, ngoài xa có cả những con tàu du lịch, đánh cá

Vị quản gia tại biệt thự này - Bà Giang căn dặn nha hoàn phải phục vụ thiếu soái, thiếu soái phu nhân cho tốt. Nếu để họ phàn nàn lập tức bị đuổi đi, và đầu bếp hạn chế nấu các món từ hải sản.

Các nha hoàn đều biết về thiếu phu nhân tên An Kỳ này, có tin đồn cũng xuất thân từ nha hoàn của phủ mà trèo lên chức vị thiếu phu nhân, xem ra không ít chút bản lĩnh.

Hiện giờ Hạo Thạc không có ở đây, An Kỳ lại muốn dạo phố nên đã rủ Đỗ Quyên theo cùng. Cô đội mũ vào và nhờ Đỗ Quyên làm hướng dẫn viên giúp mình, Nam Dương nổi tiếng với các đồ thủ công mỹ nghệ làm từ vỏ sò, vỏ dừa

Nơi này bán y phục cũng rất đẹp, mặc dù An Kỳ vừa mới có đồ mùa hè, vậy nên cô sẽ mua làm quà tặng. Đỗ Quyên còn giới thiệu thêm gần đây có một cửa hàng bán kem xoài ngon lắm, khách đến du lịch đều ghé qua.

" Chà! Đúng là đông thật! "

" Thiếu phu nhân hãy qua bàn kia ngồi đi, em đứng xếp hàng đợi mua cho! " Đỗ Quyên chỉ vào bàn ngoài trời còn trống. An Kỳ gật đầu làm theo.

Cô ngửi được mùi hương của xoài chín, thấy ly kem những vị khách khác đang ăn ngon quá chừng. Cũng sắp tới lượt của Đỗ Quyên, đột nhiên cô nghe thấy ồn ào kế bên mình. Mỗi ngã đàn ông đang nắm lấy cổ tay của một cô gái.

" Này vị tiểu thư xinh đẹp ơi, không biết cô là khách du lịch hay người Nam Dương, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy cô. Rảnh không? Chúng ta đi uống chút rượu nhé, người được Mã thiếu gia ta mời không có nhiều đâu! "

" Buông ta ra! Ta không có hứng thú với kẻ như ngươi, nhìn lại mình đi. Đúng là họ Mã, mặt không khác gì con ngựa! " Nữ nhân ấy dường như vô cảm trước lời của tên đàn họ Mã gia kia.

Vì bị xúc phạm nên hắn nổi điên, liền vung tay chuẩn bị đánh cô gái nhưng đã bị An Kỳ chụp lại, cô hất cho hắn ngã đo đất. Chuyện của họ làm kinh động các vị khách xung quanh, Đỗ Quyên đã mua xong kem và chạy lại.

" Đàn ông đàn ang gì mà lại xuống tay với phụ nữ. Người sau này làm vợ ngươi chắc sẽ đau khổ lắm. Ta nghĩ là Mã gia các ngươi có số má ở đây, nên ngươi tự tung tự tác mà chẳng ai dám ngăn cản! " An Kỳ nhếch môi, cô cũng đã chú ý từ nãy giờ nên mới quyết định đứng ra bảo vệ cô gái kia.

" Con khốn nhớ đó! Ta sẽ báo thù! " Hắn liền bỏ chạy.

An Kỳ phủi tay, chung quy chỉ là tên công tử bột nhát gan. Cô gái lúc nãy cảm ơn An Kỳ và tự giới thiệu mình là Tương Phụng Yên - một người cũng đang dạo chơi ở Nam Dương. Cô ấy còn mời An Kỳ ngồi xuống với mình.

" Còn cô nương tên gì vậy? "

" Tôi là An Kỳ. Tôi chỉ vừa mới lần đầu tiên đặt chân tới Nam Dương, nghe nha hoàn của tôi bảo chỗ này bán kem xoài ngon nên đến mua thử! " Đỗ Quyên đặt kem lên bàn cho An Kỳ, cô dùng thử thì quả nhiên ngon cực, thơm, béo, vị ngọt tự nhiên của xoài

" Mà tại sao An cô nương lại giúp tôi thế? Không sợ tên công tử kia trả đũa à? "

" Giúp người mà cần có lý do sao? Những người xung quanh có vẻ sợ tên đó, nên tôi nghĩ gia thế gia đình hắn ở Nam Dương không nhỏ. Dù sao tôi cũng chỉ là khách du lịch, chỉ ở lại một tuần thôi! " An Kỳ cười khúc khích. Tương Phụng Yên thấy cô thật vô tư, nhìn cách ăn mặc và có cả nha hoàn theo hầu thì chắc cũng là thiên kim.

Sau khi ăn xong thì An Kỳ nhìn đồng hồ, thấy đã gần 3h chiều, nên cô nghĩ Hạo Thạc sắp trở về. An Kỳ đứng dậy chào tạm biệt Tương Phụng Yên, hy vọng sẽ có duyên gặp lại. Ngay khi vừa bước ra đã gặp được Hạo Thạc, anh cũng định ghé mua kem xoài cho cô.

Tương Phụng Yên đứng từ xa đã chứng kiến tất cả, khóe môi cô khẽ nhếch lên, dường như Phụng Yên biết Hạo Thạc, cô thì thầm trong miệng rằng kiểu gì cô cũng sẽ gặp lại An Kỳ trong tương lai gần.

Bữa ăn tối được dọn ra, các đầu bếp đã chọn nguyên liệu rất kỹ để nấu, An Kỳ quả nhiên ăn được một ít. Hai người cùng ngồi ngoài vườn, Hạo Thạc kể hôm nay anh đã đến đại bản doanh ở Nam Dương, anh gặp vài người bạn trong đó. Và nghe được tin thật bất ngờ khi gia đình của tổng tư lệnh cũng đang ở đây.

" Tổng tư lệnh ạ? "

" Đúng vậy, cấp bậc đó là cao nhất trong hàng ngũ chức vị quân đội. Ta cũng từng gặp ông vài lần, gia đình họ không ở thành đô mà là ở Kinh Châu. Gần với Thuần Châu! " Hạo Thạc nhấp một ít trà.

An Kỳ nói nay đã đi dạo phố rất vui, lại còn thưởng thức món kem xoài mát lạnh ngon miệng. Chuyến đi này chỉ mới bất đầu mà đã thú vị vậy rồi, còn về chuyện An Kỳ cứu cô gái họ Tương kia, chắc không cần kể.

Buổi sáng sớm, An Kỳ khoác tay Hạo Thạc đi dạo bờ biển, chân của họ in vào làn cát trắng tinh lấp lánh, nước biển trong xanh nhưng vẫn còn hơi lạnh. An Kỳ bắt được con cua nhỏ, cô thích thú nhưng lại vô tình bị nó kẹp vào tay phải cầu cứu Hạo Thạc.

" Sau này đứng bắt lung tung nữa! " Hạo Thạc cằn nhằn

" V-vâng em biết rồi! " An Kỳ mếu máo vì đau.

Buổi chiều tà, Hạo Thạc đã kiếm được một chiếc xe đạp, anh chở cô chạy trên con đường dọc ven biển. Trông họ như những cặp tình nhân bình thường khác, cả hai cười nói vui vẻ. Cùng nhau ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp trước khi ánh đèn đường được bật.

Một cô bé mời Hạo Thạc mua những cành hoa do cô tự làm, anh cũng vui vẻ móc ra đồng vàng Kim Mã và bảo không cần đưa tiền thừa. Cô bé nhảy lên vì đó là số tiền lớn, cảm ơn Hạo Thạc rối rít.

" Tặng em này An Kỳ! " Hoa mà Hạo Thạc chọn chính là hoa hướng dương - loài hoa tượng chưng cho mùa hè, và cũng thể hiện lòng chung thủy mà anh sẽ dành cho cô.

" Cảm ơn ngài! Đây là bông hoa đẹp nhất mà em từng được nhận! " An Kỳ vén tóc lên vành tai, cô nhón chân để hôn lên má Hạo Thạc thay cho quà cảm ơn. Anh vui vẻ chấp nhận điều ngọt ngào này.

Trong lúc nằm trên giường ngủ, An Kỳ hay sờ bụng mình, sẽ còn 6 tháng nữa là cô sinh, hiện tại vẫn chưa đi được nửa chặng đường. An Kỳ cứ lo bụng mình to ra, khi đó vóc dáng bị ảnh hưởng

Hạo Thạc hôn trán An Kỳ, an ủi dù cơ thể cô có thay đổi thế nào thì anh vẫn thấy nó đẹp và đáng yêu vô cùng. An Kỳ không cần phải lo gì cả, anh sẽ cùng cô trải qua khoảng thời gian này.

An Kỳ nhìn chằm chằm vào mái tóc đen, bóng mượt của Hạo Thạc, cô thầm nghĩ nhiều tóc như vậy khi nắm chỉ đứt vài cọng cũng không sao đâu nhỉ?

Trước khi đi tuần trăng mật, Trương Hằng đã cảnh báo Hạo Thạc dù có ham muốn tới đâu, cũng không được " gần gũi " An Kỳ. Vì thai nhi chỉ mới hình thành, nếu chịu tác động mạnh sẽ gặp nguy hiểm. Vậy nên Hạo Thạc sẽ phải nhịn 6 tháng.

...•.:°❀×═════════×❀°:.•...

Chưa gì chỉ còn ngày mai là phải về lại Liên Thành, Hạo Thạc từ sáng đã nhận được cuộc gọi của ai đó, trong anh có vẻ khẩn trương. Đó là tổng tư lệnh sẽ đến thăm biệt thự của Hạo Thạc.

Chiếc xe hơi màu xám dừng trước cổng, tổng tư lệnh cùng phu nhân của mình bước xuống. An Kỳ và Hạo Thạc đã chờ sẵn ở đó, đột nhiên An Kỳ thấy phía sau xuất hiện thêm cô gái quen mắt, là Tương Phụng Yên - và cô ấy vẫy tay chào An Kỳ

" Dương thiếu soái, đã lâu không gặp! Cậu vẫn khỏe chứ? " Tổng tư lệnh và Hạo Thạc bắt tay nhau.

" Cảm ơn ngài! Tôi vẫn khỏe, không ngờ hôm nay tôi có thể tiếp đón vị khách quý như ngài đây. Mời tư lệnh và phu nhân vào nhà uống chút trà! "

" Ngoài chúng tôi ra còn có cả con gái nữa, tự nhiên nó lại đòi đi theo. Giới thiệu với vợ chồng thiếu soái, đây là Tương Phụng Yên - thứ nữ nhà tôi! "

An Kỳ hơi bất ngờ khi người mà mình giúp là con của tư lệnh. Hai bàn tay cô nắm chặt vào nhau, tổng tư lệnh tên Tương Kha và phu nhân của ông Đinh Yến Trang. Vì Hạo Thạc không nói nên An Kỳ cũng không biết.

Tư lệnh khen Hạo Thạc và An Kỳ rất hợp với nhau, hỏi thăm về vợ chồng đốc quân ở Liên Thành. Ông còn nói thêm sau chuyến đi Nam Dương, mùa thua gia đình ông sẽ đến thành đô sinh sống, thay vì ở Kinh Châu.

" Nghe bảo phu nhân của thiếu soái đang mang thai, mấy tháng rồi nhỉ? " Đinh phu nhân nói với An Kỳ, cô trả lời chỉ mới được 3 tháng. Lúc đó cô còn không biết mình có thai.

Tương Phụng Yên cũng thật cảm phục An Kỳ, dù đang mang thai nhưng cô ấy vẫn giúp cô thoát khỏi tên Mã gia ấy. Lỡ An Kỳ xảy ra chuyện gì nếu hắn quay lại, Phụng Yên sẽ có lỗi với thiếu soái chết mất

Vì để Hạo Thạc và Tư lệnh nói chuyện riêng tư, nên An Kỳ đã dẫn Đinh phu nhân cùng Tương tiểu thư đi dạo ngoài vườn, Đinh phu nhân cũng phải khen vị trí của ngôi biệt thự.

An Kỳ nói ngày mai là cô cùng Hạo Thạc sẽ về Liên Thành, thật trùng hợp gia đình tư lệnh cũng về Kinh Châu vào ngày mai. Tương Phụng Yên nói nhỏ với An Kỳ, rằng cô đã cho người dạy tên mặt ngựa kia một bài học thích đáng.

Đinh phu nhân cứ nhìn chằm chằm An Kỳ, thật kỳ lạ. Trong lòng bà cứ hiện hữu một nỗi thân thiết với cô dù cả hai chỉ mới lần đầu gặp, Đinh phu nhân hỏi An Kỳ năm nay bao nhiêu tuổi.

" Dạ... Năm nay tôi 21 tuổi rồi ạ! Phu nhân cần gì sao? "

" Không có gì đâu! Chỉ là tôi muốn biết, Phụng Yên chỉ nhỏ hơn thiếu soái phu nhân 3 tuổi. Nhưng con bé này còn trẻ con lắm! " Đinh phu nhân che miệng cười, hình như theo An Kỳ nhớ thì Tiêu Ánh cùng tuổi với Phụng Yên.

Đinh phu nhân hơi buồn trong lòng, nếu đứa con gái đầu tiên của bà còn sống thì chắc đã bằng tuổi với An Kỳ.

Vợ chồng tư lệnh có hai cô con gái là Tương Phụng Linh và Tương Phụng Yên, nhưng vì một sự cố hy hữu khiến trưởng nữ của họ biến mất, gần như không có thông tin gì về tung tích.

Đinh phu nhân lúc ấy như chết đi sống lại, mong sẽ có kỳ tích xảy ra, nhưng cuộc tìm kiếm kéo dài sau chục năm vẫn vô ích. Dù vậy họ vẫn còn Phụng Yên, vậy nên đã nghĩ rằng Phụng Linh của mình không còn trên cõi đời này nữa.

" Tôi rất mong được gặp lại gia đình tư lệnh ở thành đô! Khi ấy hãy trò chuyện với nhau nhiều hơn! " An Kỳ hơi cúi người

" Chúng tôi cũng vậy, quả nhiên thiếu soái phu nhân thật hiếu khách! " Đinh phu nhân gật đầu hài lòng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK