Các y tá đều ngưỡng mộ tình yêu và sự chờ đợi của Hạo Hiên dành cho Phụng Yên - bệnh nhân vẫn đang bất tỉnh, dù sức khỏe dần tốt lên cùng các vết thương đã lành lại. Hạo Hiên dùng khăn nhúng qua nước nóng, lau người Phụng Yên, cô vẫn thật xinh đẹp trong mắt anh.
Đinh phu nhân vừa trở về nhà một chút để quản lý việc nhà, bà rất yên tâm khi có Hạo Hiên bên cạnh Phụng Yên lúc bà không ở đó. Anh đang ngồi lột quýt, ăn những quả quýt căng tròn mọng nước mà mình mới mua ở chợ, biết Phụng Yên thích đọc sách, nên Hạo Hiên hay đọc sách cho cô nghe.
Mất bao nhiêu thời gian, Hạo Hiên cũng không quan tâm, chỉ cần cô gái anh yêu tỉnh dậy. Anh đã quyết định sẽ theo đuổi cô đến cùng. Phụng Yên là cô gái mạnh mẽ, chắc bây giờ cô ấy cũng đang đấu tranh tinh thần để có thể mở mắt ra nhìn anh.
Hạo Thạc ngồi nghe báo cáo của Vấn Thiên, do anh cùng Hàn Tín điều tra, được hẳn hai sĩ quan cao cấp đích thân làm thì chứng tỏ Hạo Thạc đặc biệt xem trọng vụ án này, vì Phụng Yên là em gái ruột của An Kỳ, anh không muốn làm vợ yêu thất vọng.
" Thưa thiếu soái, chúng tôi cuối cùng cũng biết chiếc xe gây tai nạn hôm đó. Tuy rằng không biết biển số, nhưng một cậu nhóc nói chiếc xe hơi đó màu xám tro. Hàn Tín âm thầm đi tìm những chiếc xe có màu như trong miêu tả! "
" Đã có 5 đối tượng đưa vào viện tình nghi, Vấn Thiên tôi cũng đích thân tra khảo. Và biết được tin khá quan trọng, ông Đàm là một trong năm người sở hữu xe, nhưng ông chỉ cho thuê chứ không lái "
" Trước khi tai nạn thì có một người đàn ông xưng tên của mình là A Đẩu, từ nơi khác tới thành đô muốn thuê xe chở gia đình dạo quanh đây chơi, 2 ngày sẽ trả lại. Trước đó đã làm một tờ khai tên tuổi nhà cửa quê quán! "
" Ta thấy lão Đàm đó cũng thật gan dạ? Lỡ những vị khách lấy xe hắn chạy đi mất, vậy thì hắn sẽ làm thế nào? " Hạo Thạc nghiêng đầu hỏi.
" Dạ ông Đàm còn nói thêm, nếu muốn ra khỏi thành đô thì phải qua cửa Nam, người của ông ta trong đó. Chỉ cần thấy xe của y sẽ lập tức chặn lại hỏi thăm! " Vấn Thiên nhún vai, anh tiếp tục đọc.
" Nhưng cũng vào hôm đó, buổi chiều tối A Đẩu trả xe với lý do có công việc gấp phải về quê. Tôi khá nghi ngờ tên này nên đã đến nơi mà hắn ghi trong tờ khai, nhưng đó lại là thông tin giả! "
" Tôi cũng đã hỏi thăm xung quanh để xem có ai biết về tên A Đẩu đó không. Rất may mắn là đã được một người cho thêm thông tin, A Đẩu là tên nghiên cờ bạc nặng, từng có chút tài sản nhưng bị thua lỗ và nghèo túng! "
" Theo chỉ dẫn và tôi đã bắt được A Đẩu ở sòng bạc thưa thiếu soái! Hàn Tín tra tấn hắn ngày đêm và cuối cùng hắn cũng chịu khai ra kẻ đứng sau sai bảo mình! "
Khi Vấn Thiên nhắc tới người đó, Hạo Thạc có chút bất ngờ, anh ngã người về sau, thả lỏng cơ thể. Anh gật đầu với Vấn Thiên, có lời khen cho sự hợp tác của anh với Hàn Tín. Vấn Thiên xin phép ra ngoài.
" Xem ra vụ này mình sẽ để cho Hạo Hiên thay mặt mình tự xử lí và đưa ra bản kết án cuối cùng! " Hạo Thạc cho gọi lính vào, hãy đến bệnh viện mời em trai của anh đến đại bản doanh.
Hạo Hiên thấy bất ngờ vì đang yên đang lành Hạo Thạc lại gọi anh, anh trai đang đứng bên cửa sổ nhâm nhi tách trà nóng.
" Cậu tới rồi à? Ta đã có kết quả cuối cùng rồi! Báo cáo trên bàn làm việc hãy tự đọc nó đi! " Hạo Thạc vẫn rất thư giãn.
Hạo Hiên cầm xấp giấy, đôi mắt lướt theo từng dòng chữ in trên đó, dần chuyển sang gương mặt giận dữ. Anh nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn lại, Hạo Hiên xin phép được rời khỏi đây, Hạo Thạc nhếch môi nói mong anh không làm anh trai mình thất vọng. Hạo Hiên cầm chốt cửa, anh trả lời đó là điều tất nhiên
Chiếc xe đen bóng của Hạo Hên lao như điên đến nơi của kẻ đã khiến Phụng Yên nằm đó. Hai cánh tay áo sơ mi đã được xoắn lên, có thể thấy gân anh nổi lên, mắt hiện những tỉa máu. Hạo Hiên đang thật sự nổi điên, so với một người lúc nào cũng hòa nhã thì bây giờ khác xa hoàn toàn.
Hạo Hiên đá tung cửa cổng của Tô gia, những nha hoàn giật mình chạy ra xem, anh hét lớn lập tức kêu Tô Hạnh ra đây nói chuyện, hai mặt một lời với anh. Gia chủ Tô chóng gậy bước tới hỏi...
" Dương nhị công tử, có gì vào nhà hẳn nói? Tại sao cậu lại lớn tiếng bên ngoài, lỡ ai đó nhìn vào tưởng cậu đang đòi nợ gia đình chúng tôi không đấy? "
" Hừ... Tôi cũng muốn mình đủ bình tĩnh để ngồi xuống uống trà đàm đạo với Tô đại nhân đây. Nhưng không, tôi chỉ cần con gái ông xuất hiện! " Hạo Hiên cười khảy, anh co tay lại thành nắm đấm.
Tô Hạnh từ tốn đi tới chỗ Hạo Hiên đang đứng, chưa kịp chào thì anh đã lao đến nắm cổ tay cô ta kéo lên khiến Tô Hạnh nhăn mặt đau đơn, gia trưởng Tô bất ngờ kêu người can ra.
" Đứng im hết cho tôi! Tô đại nhân, ông rất xem trọng cô con gái hiền lương thục đức của mình, nhưng đâu người cô ta làm những việc xấu xa sau lưng! "
" Có vẻ Tô tiểu thư đang thèm cơm nhà tù nhỉ? Những món cao lương bên ngoài đã làm cô chán ngấy rồi à? Tô tiểu thư đừng tưởng ném đá giấu ta là có thể thoát tội, cô đã xem thường anh trai ta quá rồi đấy! "
" Dương... Dương công tử, anh đang nói gì tôi không hiểu. Chắc có hiểu nhầm gì đó chăng? " Tô Hạnh xanh mặt, cô vẫn cố tỏ ra mình ổn và bình tĩnh hỏi.
Hạo Hiên không có hành vi đánh nữ nhân nên chỉ hất làm Tô Hạnh ngã xuống. Gia trưởng Tô đến đỡ con gái, ông hét với Hạo Hiên cần một lời giải thích, Hạo Hiên nhếch môi kêu ông hãy hỏi con gái rượu của mình thay vì hỏi anh.
Nhưng Tô Hạnh cứ im lặng, Hạo Hiên đành phải nói ra chính cô đã cho tiền người để gây ra vụ tai nạn của con gái tư lệnh. Hạo Hiên cố tình nói to hai chữ " tư lệnh ".
" Tên được cô sai khiến đã ở trong nhà tù, chịu đau đớn để chuộc lại tội lỗi. Hắn đã khai ra hết tất cả. Túi tiền 40 đồng Kim Mã, quả thực là số tiền lớn để lấy mạng một người. Nếu để tư lệnh biết, ông ta sẽ cho người dẹp luôn cái nhà này của ông đấy, ông có biết không Tô đại nhân? " Hạo Hiên nhún vai. Gia trưởng Tô không tin liền hỏi lại con gái, nhất định con gái ông không phải loại người đó.
" Sớm muộn gì cũng phải báo cáo lên tư lệnh, nhân chứng, vật chứng có đủ. Có vẻ án phạt sẽ dành cho Tô tiểu thư đây chính là đày ra biên cương, lao động khổ sai cho tới chết! "
" Dương... Dương công tử, con gái tôi lỡ dại. Hãy nể tình cha tôi là sư phụ dạy dỗ cậu mà thương xót cầu xin được giảm án. Tôi không món con bé chịu khổ cực! " Gia trưởng Tô bật khóc, ông lập tức quỳ xuống. Nhưng vẻ mặt của Hạo Hiên vẫn lạnh lẽo.
Tô Hạnh bật khóc, cô không muốn chối tội nhưng vẫn hỏi vì sao Hạo Hiên lại không yêu cô, trong khi cô yêu anh tận 7-8 năm rồi, Tô Hạnh thật sự đau khổ khi không được đáp lại tình cảm. Vậy nên việc cô cần làm là quấy rỗi những người tình mà Hạo Hiên quen.
Mọi việc Tô Hạnh làm như cảnh cáo Phụng Yên, cho người quấy rối Phụng Yên Hạo Hiên đều biết, cũng giống với những lần trước anh đều nhắm mắt làm ngơ bỏ qua. Nhưng bây giờ Phụng Yên là tất cả của anh, xém bước vào quỷ môn quan vì âm mưu ghê tởm mà Tô Hạnh bày ra.
Hạo Hiên từng theo Tô lão gia gia để học về kim hoàn, vì ông là người có tiếng nhưng chưa dạy dỗ bất kỳ ai. Vì để chứng minh năng lực của bản thân khi không tham gia quân đội như anh trai Hạo Thạc, Hạo Hiên đã đến nhờ Tô lão gia gia dạy mình, có được thành công và sự công nhận, vậy nên anh rất biết ơn ông.
Cũng vì thế Tô Hạnh ngày đêm mong nhớ Hạo Hiên, dù cô đã ngỏ lời nhưng anh chỉ xem cô như em gái. Không thể chấp nhận chuyện đó, Tô Hạnh luôn gây rắc rối cho bạn gái Hạo Hiên.
Vì nghĩ tình ông nội Tô Hạnh từng là thầy của mình, Hạo Hiên không quan tâm việc Tô Hạnh làm, vì nó chẳng ảnh hưởng gì tới anh. Nhưng bây giờ đã khác, người mà cô đụng vào lại là Phụng Yên - con gái tổng tư lệnh tối cao.
" Tôi sẽ xin anh trai mình giảm án cho cô, không phải bị đày đi biên cương. Xem như là ân huệ cuối cùng tôi dành cho nhà họ Tô! "
Hạo Hiên rời khỏi Tô gia vì đã giải quyết chuyện, dọc đường anh thấy xe quân đội đang chạy về phía nhà họ, cuối cùng cũng kết thúc, kẻ ác phải bị trừng trị. Hạo Hiên quay về bệnh viện, nó có ít gì chứ? Dù Tô Hạnh có bị bắt, Phụng Yên của anh vẫn chưa tỉnh lại.
Ngày mai đã là giao thừa, chuẩn bị bước sang năm mới, ai cũng vui nhưng Hạo Hiên thì không, anh muốn được đón giao thừa cùng Phụng Yên thay vì về Dương gia.
Y tá lúc này gặp Hạo Hiên, cô ấy mừng rỡ bảo rằng bệnh viện phòng 402 đã tỉnh, Hạo Hiên không tin vào tai mình, nên đã chạy đi kiểm chứng. Khi cánh cửa phòng bệnh của Phụng Yên mở ra, một hình bóng quen thuộc, chớp chớp đôi mắt xinh xắn nhìn Hạo Hiên.
" Hạo Hiên...! " Phụng Yên mỉm cười hiền lành với anh. Hạo Hiên như uất nghẹn trong cổ họng, anh bước tới ông Phụng Yên, dù không khóc nhưng khóe mắt đã đỏ lên.
" Phụng Yên, mừng em trở lại. Anh thật sự rất hạnh phúc khi thấy em ngồi dậy và gọi tên anh, kể từ bây giờ chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi! "
Hạo Hiên đặt cô nằm xuống, các bác sĩ vào khám lại cho Phụng Yên và nói cô tỉnh dậy tức đã dần hồi phục, ở thêm một thời gian theo dõi là có thể xuất hiện. Vợ chồng tư lệnh và An Kỳ cũng vào tới nơi, họ vui mừng khôn xiết.
Tư lệnh cũng đã biết chuyện vì Hạo Thạc đã báo cáo tất cả, nhưng niệm tình Hạo Hiên xin giảm nên tư lệnh chỉ bắt giam Tô Hạnh vào tù. Phiên tòa sẽ tiến hành vào ngày mai, thời gian sớm được quyết định.
Hạo Hiên tận tình chăm sóc cho Phụng Yên dưỡng bệnh, anh hay nói những câu đùa làm cho cô cười. Cùng nhau ngắm pháo hoa nơi sân thượng bệnh viện, Hạo Hiên đã quỳ một chân trước Phụng Yên.
" Phụng Yên, anh thật sự yêu em! Cầu xin em hãy làm bạn gái của anh, anh nghĩ rằng mình rất nghiêm túc trong mối quan hệ này. Cho tới khi em chán anh, anh sẽ không buông tay em! Làm ơn, hãy yêu anh! " Hạo Hiên nắm tay Phụng Yên, hôn lên bàn tay nhỏ nhắn ấm nóng.
" Vâng! Em đồng ý chấp nhận yêu cầu này của anh! Hạo Hiên, em cũng yêu anh rất nhiều. Nhưng em lại ngại không nói ra! " Phụng Yên xúc động, nước mắt cô làm đồng tử lấp lánh như bầu trời sao.
Hai người trao nhau nụ hôn khi vừa bước sang năm mới, hứa hẹn sẽ là một năm tràn đầy nhựa yêu thương từ Hạo Hiên dành cho Phụng Yên, và Phụng Yên cũng vậy. Họ ôm nhau thật chặt giữ hơi ấm dưới cái lạnh đầu xuân.
Hạo Hiên cảm thấy may mắn vì đã gặp Phụng Yên và nhận được tình yêu của cô. Nhờ vậy anh nhận ra chân lí cả đời mình.
" Phụng Yên của anh, tiểu thư của anh! "