" Phụng Yên này, chị biết và chị tôn trọng quyết định của em. Nhưng em vẫn nên cẩn thận khi ở bên cạnh Hạo Hiên, lịch sử thay bạn gái như thay áo của cậu ta, khiến chị không yên tâm khi hai đứa quen nhau! "
" Em xin nhớ lời chị dặn. Em vẫn còn trẻ, nếu cuộc tình của em và Hạo Hiên không có kết quả tốt đẹp, thì đó cũng sẽ là bài học cuộc sống, khiến em ngày một hoàn thiện hơn! "
Phụng Yên cảm thấy có lỗi khi nói dối cả chị mình, nhưng để gia đình tin họ yêu nhau thật, thì xem như Phụng Yên và Hạo Hiên rất giỏi diễn kịch. Sẽ rất nhanh chuyện này kết thúc, cô với anh đường ai nấy đi.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Chưa gì đã 1 tháng trôi qua, Hạo Hiên dù luôn làm việc chăm chỉ cho buổi triển lãm ở Đài Kim, nhưng vẫn dành thời gian với Phụng Yên. Cô thấy được vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Hạo Hiên, nhưng anh lại cố chối từ.
Hôm nay, Phụng Yên nghĩ chắc phải làm món gì đó bồi bổ cho Hạo Hiên, mặc dù đây là lần đầu tiên cô nấu ăn.
Phụng Yên khá tự tin đọc theo sách hướng dẫn, gà hầm nhân sâm với đông trùng hạ thảo đều là những bài thuốc tốt cho sức khỏe. Những vật liệu đều có sẵn, chắc Hạo Hiên nhất định sẽ rất vui.
"... "
" Tiểu... tiểu thư, cô nấu món gì vậy? " Bích Thảo ngạc nhiên, nhìn vào nồi gà hầm lấp lánh vừa được lấy khỏi bếp. Mùi cũng rất thơm, xem ra Phụng Yên đã thành công.
Cô múc một ít để Bích Thảo nếm thử, Bích Thảo rất hào hứng và bất đầu ăn thì một cảm giác tê cứng chạy dọc cơ thể, nó tệ hơn vẻ ngoài, không có mùi vị gì khác ngoài vị đắng. Nhưng Bích Thảo không dám nói vì sợ Phụng Yên buồn.
Tốt nhất nên nhận xét đúng để tiểu thư còn làm lại, nhưng khi Bích Thảo nhìn sang chỗ Phụng Yên, cô đã biến mất tiêu. Hồng Giao Đức đưa Phụng Yên lên tầng hai, ông chủ vẫn đang làm việc.
" Ồ Phụng Yên, thật ngạc nhiên khi em đến tìm anh đó! " Hạo Hiên đang vẽ trên giấy thì dừng bút.
" Tôi... Tôi có làm chút đồ ăn bồi bổ sức khỏe, dù sao chúng ta cũng là người yêu, nên quan.. quan tâm lẫn nhau! " Phụng Yên đỏ mặt nói lắp bắp, Hạo Hiên hài lòng nhận cái túi và cảm ơn cô.
Phản ứng của Hạo Hiên không khác gì Bích Thảo khi nãy, màu nước hầm và mùi hương thật cuốn hút, Phụng Yên chắc đã dành nhiều tâm sức.
" Vậy thì anh không khách sáo! " Hạo Hiên múc cơm kèm canh bỏ vào miệng. Ngay lập tức lưỡi của anh muốn đẩy thức ăn từ trong miệng ra ngoài, nhưng Hạo Hiên vẫn cố nuốt xuống cổ họng, cảm giác rùng mình xuất hiện
Xem ra Hạo Hiên phải ăn hết đống này, vì Phụng Yên nhìn mình bằng ánh mắt mong chờ. Anh múc thật nhanh mà không cần nhai, khóe mắt đã đỏ lên vì độ dở của món hầm này. Xem ra Phụng Yên hoàn toàn không hợp với nấu ăn.
Sau khi dùng xong món hầm, thấy thần sắc của Hạo Hiên không khá hơn là bao, nên Phụng Yên nghĩ cách này vô dụng. Anh dùng vẻ mặt bơ phờ đó bước lại gần cô, nằm lên đùi Phụng Yên một cách nhanh chóng.
" Dạo này anh ngủ hơi ít, nếu bây giờ em không làm gì, hãy để anh chợp mắt bên cạnh em một chút! " Hạo Hiên chạm vào má của Phụng Yên khi cô đang bối rối.
Dù có đồng ý hay không thì anh cũng đã ngủ mất tiêu rồi, đối với Hạo Hiên mùi hương của Phụng Yên thật dễ chịu. Cô vuốt mái tóc nâu sẫm ngắn mượt mà trên đầu anh, nhan sắc này thật ngắm mãi không chán.
Phụng Yên nghĩ nếu như Hạo Hiên thật lòng yêu cô thì tốt biết mấy, còn 2 tháng nữa là cả hai sẽ xem nhau như người lạ. Cô ước gì thời gian sẽ ngưng đọng, để khoảnh khắc yên bình thế này mãi mãi tồn tại.
Nhưng đó chỉ là mong muốn của Phụng Yên, không hiểu sao cô lại đau lòng đến vậy. Thời gian vừa qua tiếp xúc với Hạo Hiên, cô thấy anh là người khá tinh tế, hay làm cô cười bằng những câu nói đùa.
Tuy cả hai chỉ làm người yêu có hạn, nhưng Phụng Yên không hề hối hận khi ngày đó ngỏ lời với Hạo Hiên. Mặc dù bản thân cũng khá bạo dạng khi đề nghị yêu cầu đó.
" Anh dậy rồi à? " Phụng Yên bất giác nhoẻn miệng cười, vì mãi chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình nên không để ý thời gian vẫn cứ trôi.
Hạo Hiên vẫn cứ nằm đó trong khi mắt anh nhìn Phụng Yên, miệng nói cảm ơn cô vì đã để mình ngủ một giấc ngon lành. Ngày mốt chính là ngày cả hai sẽ xuất phát đi Đài Kim, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết.
" Chuyến đi dài 3 ngày 2 đêm. Chúng ta dự triễn lãm vào đêm cuối, nên đi đâu đó chơi nhỉ? Sẽ rất tuyệt nếu được cùng em ngồi thuyền dạo quanh thành phố! " Hạo Hiên cười đùa, dùng ngón tay để uốn những lọn tóc của Phụng Yên.
"... "
" Sao em lại khóc vậy Phụng Yên? " Hạo Hiên giật mình ngồi dậy, anh lúng túng không biết mình vừa nói sai điều gì khiến Phụng Yên rơi nước mắt. Cô chỉ che mặt và lắc đầu, bây giờ Phụng Yên chẳng thể phát âm ra gì hết.
Hạo Hiên dẫn Phụng Yên đi ăn kem để dỗ dành, vì anh tin rằng đồ ngọt sẽ làm con người ta trở nên vui vẻ. Anh mua hai vị sữa và dâu, cho Phụng Yên tùy ý chọn. Lúc nãy khi nghe những lời mà Hạo Hiên nói, lại khiến Phụng Yên khơi dậy nỗi buồn trong cô.
" Hạo Hiên này, anh có điều gì bất mãn khi ở tôi không? Như kiểu anh thấy tôi có bướng bĩnh hay khó chịu gì đó? Anh cứ nói ra hết đi, tôi sẽ tiếp nhận và sửa chữa! "
" Hôm nay em mang đến cho anh nhiều bất ngờ thật đó Phụng Yên... Dù em hơi nghiêm túc, chuẩn khuôn khổ nhưng anh lấy thấy nó giống như đặc điểm riêng thu hút của em. Và anh không còn gì để phàn nàn nữa! " Hạo Hiên nhún vai, anh mút phần kem dần tan.
" À phải chi... Em xưng hô với anh thoải mái hơi một chút thì tốt! "
" Tôi đã gọi anh bằng tên thì còn đòi gì nữa? " Phụng Yên nhíu mày. Hạo Hiên giải thích ý của mình là bỏ cái anh - tôi thay bằng anh - em, giống như cách nói chuyện của Hạo Hiên với Phụng Yên.
Phụng Yên im lặng, cô gật đầu sẽ làm theo ý Hạo Hiên, nhưng phải bất đầu từ ngày mai. Anh rất thích những lúc cô vâng lời thế này, tay đưa lên xoa đầu Phụng Yên. Thay vì hét ầm lên như mọi lần, cô ấy là lại đứng im. Hạo Hiên thích thú, xem ra anh đã thuần phục được cô nàng đanh đá này.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
" Đi Đài Kim? Để làm gì vậy? " Đinh phu nhân ngạc nhiên hỏi.
" Dạ là Hạo Hiên anh ấy mời con theo để tham dự triễn lãm trang sức đá quý ạ! Chỉ 3 ngày 2 đêm thôi! "
Đinh phu nhân nghe xong thì gật đầu đồng ý, sẵn tiện kêu Phụng Yên mua bánh ngô nổi tiếng ở đó về làm quà, xem ra việc có Hạo Hiên đi cùng nên Đinh phu nhân mới yên tâm.
Bích Thảo đã chuẩn bị vali hành lý cho Phụng Yên, toàn những bộ đồ cô thích, không quá rườm rà. Chắc Phụng Yên cũng sẽ mua gì đó tặng Bích Thảo. Cho chị An Kỳ và hai đứa cháu dễ thương của cô luôn.
Hồng Giao Đức lái xe chở Phụng Yên và Hạo Hiên ra ga tàu lửa, chuyến tàu họ đặt khởi hành vào lúc 10h trưa, họ sẽ ăn gì đó trước khi lên tàu.
Lần đầu tiên đi xa với Hạo Hiên, nên Phụng Yên có chút hồi hộp. Vì trời trở lạnh, Hạo Hiên mặc chiếc áo khoác dài tới gối mình, đầu đội mũ, mang găng tay trắng.
Phụng Yên lủi thủi ngồi kế Hạo Hiên mặc dù đối diện cũng có ghế trống, cô tựa đầu lên vai anh. Hạo Hiên đang chăm chú đọc báo vờ như không quan tâm.
Tiếng tàu chạy xình xịch băng qua những ngọn núi nhuộm màu vàng cam, Phụng Yên ngủ quên từ lúc nào, cho tới khi Hạo Hiên gọi cô dậy. Tàu đã đến ga Đài Kim, việc xe cộ đi lại và khách sạn do Giao Đức chuẩn bị trước.
" Phụng Yên, em muốn ngủ chung với anh hay ngủ riêng vậy? " Hai người đứng ở quầy lễ tân bàn bạc.
" Gì... gì chứ? Nam nữ thọ thọ bất thân, anh lại hỏi em câu ngớ ngẩn như vậy? Không được! " Phụng Yên lắc đầu kịch liệt, Hạo Hiên bật cười vì anh chỉ đùa thôi.
Phòng của họ ở tầng 2 và đối diện nhau, bên trong được trang trí đẹp và lộng lẫy, ban công hướng ra trung tâm thành phố đông đúc. Khách sạn chỉ dành cho giới thượng lưu, một đêm thuê hơn 40 đồng vàng Kim Mã.
Phụng Yên hít thở không khí trong lành nơi đây, nắng cũng không ngắt quá. Bổng có tiếng gõ cửa phòng, Hạo Hiên muốn mời cô đi ăn nhẹ, nhà hàng nơi đây có món tráng miệng rất ngon. Phụng Yên vui vẻ đồng ý.
Hạo Hiên khác Hạo Thạc ở chỗ anh vẫn ăn được một ít đồ ngọt, một bàn thức ăn cùng trà đã chuẩn bị sẵn bên đài phun nước và vườn hoa hồng. Xung quanh họ cũng có vài cặp đôi, gia đình.
" Em muốn nhiều đường hay ít đường? " Hạo Hiên cầm lọ đường lên, những viên đường hình vuông bên trong trắng tinh đẹp mắt.
" Em thích uống ngọt, cho em nhiều đường một chút! "
Những loại bánh tráng miệng được làm từ bàn tay của các đầu bếp phương Tây, lớp bông lan xốp, kem mịn tựa như mây trên trời, không quá ngọt nhưng béo, trái cây trang trí cũng rất tươi.
Hạo Hiên khúc khích cười xem Phụng Yên ăn, hai gò má ửng hồng phồng lên khi nhai, giống như chú chuột lang ngậm hạt. Phụng Yên dùng khăn lau miệng vì bắt gặp ánh mắt Hạo Hiên nhìn mình, có vẻ cô đã quá đắm chìm vào thứ tráng miệng này.
" Nếu em cần thì anh sẽ gọi thêm cho em, đừng ngại. Nhìn em ăn là anh cũng đủ vui rồi! " Hạo Hiên nghiêng đầu, cố định bằng tay chống lên thành ghế, chân bắt chéo.
" Ăn... ăn nhiều sẽ bị tăng cân đấy! Nhiêu đây là đủ rồi! " Phụng Yên ngại ngùng từ chối.
Mặc dù Liên Thành cũng có nhiều hàng quán phục vụ các món bánh như thế này, nhưng đồ ăn ở khách sạn này đúng là rất ngon, hợp khẩu vị của Phụng Yên. Cả hai vừa trò chuyện, vừa ngửi được hương thơm tự nhiên của hoa hồng.
Ăn xong thì phòng ai người nấy về vì cần phải nghỉ ngơi, tắm rửa. Phụng Yên nằm trên chiếc giường trải ga trắng tinh, tận hưởng độ êm ái của nó. Đôi mắt cô nhắm nghiền lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Cốc... cốc... cốc
Phụng Yên giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bật dậy khi bên ngoài đã chiều tối. Nhìn đồng hồ thì 6h kém, Phụng Yên ra mở cửa thì người đó là một cô gái trẻ.
" Xin chào Tương tiểu thư, tôi là Hải Tâm. Người làm ở khách sạn, tôi được Dương công tử thuê chuẩn bị cho cô. Hãy để tôi giúp cô trang điểm, tắm rửa, chải đầu và mặc y phục ạ " Hải Tâm hồn nhiên cúi đầu chào Phụng Yên. Cô thấy hình bóng của Bích Thảo đâu đây
Vì dù sao cũng do Hạo Hiên thuê nên Phụng Yên gật đầu đồng ý, nhưng tắm thì hãy cô tự tắm một mình. Cơ thể vẫn còn bốc lên hơi của nước nóng, Hải Tâm đem ra bộ váy mà Phụng Yên chọn, dùng chiếc lược chải từng sợi tóc nâu trên đầu cô.
" Tương tiểu thư, tóc cô mềm mại quá! Vậy thì tôi phải làm kiểu gì đó thật đẹp mới được! " Hải Tâm bất đầu tết nghiêng một bên, gắn thêm những cánh hoa nhỏ. Trang điểm nhẹ nhàng, cảm thấy tay nghề của Hải Tâm không tồi.
Tiếng cốc cốc lại cất lên, lần này nhất định là Hạo Hiên, ngày mai Hải Tâm lại đến. Khi cánh cửa mở ra, là một Hạo Hiên lịch lãm đang đưa bàn tay đợi Phụng Yên đặt tay mình lên.