Mục lục
Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Kỳ đã xong việc, cứ tưởng Dương Hạo Hiên bỏ đi rồi, nhưng không ngờ anh ta vẫn đứng ở dưới chơi đắp tuyết. An Kỳ chẳng còn từ ngữ gì để nói với y nữa, khi cô bước xuống bậc thang thì vô ý lại bị sượt chân.

Cơ thể bật ngược ra sau, rất may Hạo Hiên đã chạy đến đỡ An Kỳ kịp thời, cô ngã lên người anh ta, rất may đầu không đập xuống đất. An Kỳ liền lay người của Hạo Hiên

" Dương công tử, ngài không sao chứ? "

Gọi mãi mà chẳng thấy y trả lời nên An Kỳ tối sầm mặt mày, không phải Hạo Hiên đã ngất rồi chứ? Hay bị thương ở đâu rồi? Lúc này Dương Hạo Thạc xuất hiện, An Kỳ đứng dậy.

" Thiếu soái, em trai ngài vì đỡ cho tôi giờ ngài ấy ngất xỉu rồi…! "

Hạo Thạc im lặng, hắn bước tới chỗ Hạo Hiên đang nằm, chuẩn bị giơ tay tung nắm đấm vào mặt thì Hạo Hiên đột ngột mở mắt.

" Ây da, anh trai yêu dấu, sao lại muốn đánh em thế? " Hạo Hiên đổ mồ hôi, anh nhanh chóng ngồi lên.

An Kỳ đơ người, không ngờ Hạo Hiên lại giả vờ như vậy, nhưng có vẻ thiếu soái đã quen với việc này. Anh liền bảo dù không ngất nhưng vẫn ê ẩm cả người

" Mà anh đang bàn chuyện với Hàn Tín sao lại xuống đây làm gì? "

" Ta… ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi! Mọi việc đều đã xong hết rồi, cậu lại muốn quậy phá gì nữa? " Hạo Thạc tằng hắn, An Kỳ vừa mới dẹp cái xẻng cầm tay đi ra.

Hạo Hiên chỉ vào An Kỳ muốn cô đưa anh đi dạo xung quanh, cũng đã lâu lắm rồi chưa đến phủ chơi. Hạo Thạc nhíu mày không đồng ý, nhà của hắn thì hắn sẽ làm, chẳng cần phải nhờ vả ai.

" Hai người đi vui vẻ!!! " An Kỳ vẫy tay chào, Hạo Hiên tiếc nuối ngoảnh mặt lại nhìn cô. Dù gì hai anh em họ lâu ngày gặp mặt, chắc hẳn có nhiều chuyện để nói lắm.

Hàn Tín ở trên thư phòng nhìn xuống mà lắc đầu, người đàn ông cao cao tại thượng này lại có ngày bị ăn giấm, cứ tưởng việc gì quan trọng nên đi mất, ai dè không muốn em trai thân thiết với An Kỳ cô nương. Vị thiếu soái này đã biết yêu rồi.



" Lần này cậu lại quay về đây để làm gì? " Hai người dừng ở tiểu đình hoa viên, Hạo Thạc nhìn Hạo Hiên không mấy thiện cảm.

" Gì chứ? Em cũng phải về thăm nhà và cửa hàng của mình chứ? Em đã bỏ bê quá lâu rồi, chắc là em sẽ ở lại đây vĩnh viễn thôi, cũng phải lấy vợ nữa! "

" Mà anh trai sao rồi, mãi vẫn chưa chịu thành thân với Vân tiểu thư à? Người ta đã đợi anh lâu lắm đấy! Mẹ của anh cũng vậy nữa! " Hạo Hiên nghiêng đầu chóng cằm.

" Chậc! Vấn đề đó cậu không cần phải quan tâm đâu! Liên Thành này thiếu gì người môn đăng hộ đối với Vân gia mà cứ nhất thiết phải là ta! "

" Ta vốn dĩ không muốn nói ra, nhưng bọn họ đủ thông minh để hiểu được, chỉ là Vân gia cứng đầu thôi! "

Hạo Thạc xoa xoa chân mày khó hiểu, Hạo Hiên chỉ cười trừ và nói là tình cảm từ nhỏ tới lớn luôn quan trọng hơn, nếu Vân Kim Mỹ không yêu Hạo Thạc, chắc là cô ấy đã kết hôn từ lâu rồi.

" Giờ thì về đi! " Hắn chỉ thẳng ra ngoài, nhưng Hạo Hiên không có ý định sẽ về sớm, anh muốn được ở lại dùng bữa, vốn biết em trai mình là tên cứng đầu nên Hạo Thạc im lặng rồi bỏ đi, tâm hơi đâu mà nói chi nhiều…

" Không thể tin là anh trai lại nhiều nữ nhân theo đuổi thật, lại còn là hình mẫu lý tưởng của bọn họ. Chỉ vì anh ta đẹp và năng lực xuất chúng thôi sao? " Hạo Hiên thở dài. Nếu thế thì anh cũng đâu thua kém, mà tình duyên lận đận quá

…•.:°❀×═════════×❀°:.•…

An Kỳ dọn bữa chiều lên cho Hạo Thạc và Hạo Hiên, anh ta ăn liền tấm tắc khen cô nấu ngon trong khi toàn bộ là do A Tây nấu, nếu nói thì sợ y bị quê, nên An Kỳ cũng chẳng biết làm thế nào. Ngồi thêm một lát nữa Hạo Hiên mới chịu về.

" Thiếu soái, em trai ngài là người thế nào vậy? Tôi thấy y cũng vui tính, dễ gần có điều hơi rắc rối xíu thôi! " An Kỳ bưng trà lên cho Hạo Thạc sau khi ăn.

" Nó là con trai của nhị di thái, từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính khí thất thường, nhìn nó vậy thôi chứ nó luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Dương gia nhiều đời đều có chức vị trong quân đội, vì có ta nên cha đã cho nó tự do, muốn làm gì thì làm! "

" Hiện tại Hạo Hiên đang tự mình làm chủ một cửa hiệu hoàn kim, chuyên gia công các loại trang sức tên Bách Ẩn. Nó rất hay đi đây đi đó để tìm hiểu đá quý, vừa về lại Liên Thành sau 2 tháng! "

" Tìm tìm hiểu đá quý sao? " Kỳ này là trúng mánh rồi, An Kỳ muốn đến hỏi Hạo Hiên về Nguyệt Anh Lam, ắt hẳn anh ta cũng biết ít nhiều vì đi giao du đây đó.

" … " Hạo Thạc không hiểu vì sao An Kỳ lại bị tác động mạnh đến vậy, chẳng lẽ lại có kế hoạch mờ ám gì hay cô chỉ là bất ngờ đơn thuần.

…•.:°❀×═════════×❀°:.•…

Dương Hạo Hiên đang làm việc trong phòng, giấy tờ chất như đống núi chờ anh xử lý, trước đó anh đi đều do một tay Hồng Giao Đức - trợ thủ thân cận của Hạo Hiên giải quyết, buôn bán, tính ngân sách hàng tháng, gặp khách hàng y đều đảm nhận

Vì ông chủ của mình đã về nên Giao Đức đưa hết công việc bị đóng băng cho Hạo Hiên, anh thừa biết tuy ông chủ hay sao nhãn nhưng rất giỏi, từ đây đến chiều kiểu gì cũng xong. Giao Đức đi ra ngoài thì thấy Hạ Tuyết đang nói chuyện với một nữ nhân xa lạ



" Hạ Tuyết, có chuyện gì vậy? "

" Thưa Hồng tiên sinh, một vị khách bảo là muốn gặp ông chủ ạ!? "

Giao Đức nhìn y ăn mặc bình thường, không có dáng vẻ của một vị tiểu thư quyền quý, cũng chưa từng mua trang sức ở đây lần nào

" Xin hỏi cô nương cần gặp ông chủ của chúng tôi để bàn việc quan trọng à? "

" Umm… phiền ngài nói lại là có người tên An Kỳ muốn gặp Dương công tử? " Cô đứng khép nép, từ khi bước vào đã bắt gặp những ánh nhìn không mấy thiện cảm từ các vị khách có mặt trong tiệm.

Hạo Hiên gọi mãi nhưng không thấy Giao Đức hồi đáp, bản thân lại buồn ngủ nên đã tự mình ra pha cốc cà phê. Nghe bên ngoài ồn ào, anh tò mò đi xem thử, nào ngờ lại là An Kỳ đang đứng đó, Hạo Hiên dụi mắt tưởng nhìn lầm

" An cô nương, sao cô lại đến đây?! " Anh tiến tới chỗ quầy thu ngân.

" Tôi có chút việc cần hỏi Dương công tử, nếu công tử thấy không phiền có thể dành cho tôi chút thời gian được không? " An Kỳ cúi đầu chào, Hạo Hiên bước đến đẩy cô đi vào trong, cả Giao Đức và Hạ Tuyết đều ngỡ ngàng.

An Kỳ thấy đống giấy chất đầy trên bàn, chẳng hiểu Hạo Hiên có thật sự rảnh không nữa? Nhưng anh ta lại bảo việc của cô quan trọng hơn. Giao Đức đem vào ấm trà và ít đồ ngọt, trà này là loại thượng hạng chỉ tiếp đã khách quý.

" Xin lỗi vì đã nghi ngờ cô nương, thú thật thì chúng tôi bất đắc dĩ mới làm vậy! "

" À không sao đâu! " An Kỳ lắc đầu, sau đó Giao Đức đi ra ngoài để hai người có thể tự nhiên.

" Giờ thì vấn đề của An cô nương là gì vậy? Một ông chủ hoàn kim như tôi có thể giúp được chăng? "

An Kỳ nói rằng thiếu soái bảo Hạo Hiên hay đi đây đó để tìm hiểu về các loại đá quý, vậy thì anh có biết đến viên đá Nguyệt Anh Lam, nó có màu xanh dương nhạt, bỏ xuống nước rất lấp lánh. Dương Hạo Hiên nghe xong liền trầm lặng, có vẻ đang suy nghĩ.

" Đúng thật là ta biết, nhưng chuyện gì cũng phải có cái giá của nó hết đấy An cô nương! " Hạo Hiên nhoẻn miệng cười, nhìn anh không giống đùa. Đúng là phong cách của người kinh doanh, bán thông tin cũng là một loại giao dịch…

" Vậy xin ngài hãy ra giá, dù tôi chỉ là nha hoàn bình thường nhưng tôi sẽ cố gắng xoay sở để trả cho ngài! " An Kỳ nghiêm nghị nhìn Hạo Hiên, anh liền phụt cười vì cô có vẻ căng thẳng quá.

" Thư giãn đi nào, trông ta có phải kẻ cần tiền không? Thứ ta muốn chính là An cô nương hãy hẹn hò với ta một ngày nhé! " Mí mắt của Hạo Hiên cong lên.

Còn An Kỳ thì ngẩn ngơ, cô có nghe lầm không khi anh ta nói muốn hẹn hò cùng cô. An Kỳ ho nhẹ bảo rằng mình không đùa, nhưng Hạo Hiên nhúng vai, nếu như cô từ chối thì xem như cuộc gặp hôm nay là vô nghĩa.

" … "



" Được thôi! Nhưng phải là sau lúc tôi chuẩn bị xong xuôi cho thiếu soái đi làm ạ! " Hai má của An Kỳ đỏ như quả cà chua, Hạo Hiên vỗ tay vì giao dịch thành công

" Thật sự là ta có biết qua Nguyệt Anh Lam, trên đời này chỉ có hai viên, tìm thấy tại vùng núi Bình Sơn. Sau đó nó được đem đi bán đấu giá tại Đại Bản, chỉ có hai khách hàng sở hữu. Danh tính thì giữ bí mật tuyệt đối, chỉ biết hai người họ có hai quốc tịch khác nhau là Liên Thành, Đại Bản! "

Chuyện đó An Kỳ đã từng nghe Hoàn tiên sinh nói qua một lần, so với Hạo Hiên cũng có vài phần giống nhau, xem ra lời anh ta hoàn toàn là sự thật, và chi tiết hơn nhiều.

" Vì khá tò mò nên ta đã đến vùng núi Bình Sơn tìm hiểu, ta cũng gặp được người năm đó tìm thấy Nguyệt Anh Lam. Dù có hơi khó tin, nhưng viên đá đó có chứa phép màu, tuy chưa biết phép màu của nó là gì mà đã bị đem đi mất tiêu! "

An Kỳ nghĩ là nó dịch chuyển thời gian, nhưng trước khi cô bị đưa về đây, cô vẫn còn nhớ như in lời nói mà bản thân nghe được là " Ngươi nên trở về thời đại mà ngươi thuộc về " chẳng lẽ An Kỳ có liên quan gì ở đây? Cô vốn là người của thế kỷ 21 mà.

Hạo Hiên thấy cô hơi nhăn mặt lại còn ngồi không vững, anh liền chạm vào vai làm cho An Kỳ giật mình, mặt cô đổ mồ hôi vì phải suy nghĩ nhiều…

" Thế công tử có thông tin gì về người đã mua Nguyệt Anh Lam tại Liên Thành không? "

" Để xem… cũng không rõ nhưng chắc là người thuộc giới thượng lưu, y đã bỏ ra rất nhiều tiền để vượt qua các đối thủ! Những gì cần nói thì ta đã nói rồi, cô nương hài lòng chưa? "

" Vâng, đa tạ Dương công tử! " An Kỳ gật đầu, miễn là có thông tin là người sở hữu ở Liên Thành, rất có thể cô sẽ tìm ra được.

Dương Hạo Hiên bắt tay với An Kỳ, mọi chuyện đã ổn thỏa và cô phải giữ đúng lời hứa. Ngày hẹn hò sẽ là ngày mai vào lúc 9h sáng, Hạo Hiên sẽ qua phủ thiếu soái rước An Kỳ.

Anh đưa cô ra cửa, vẫy tay nhiệt tình chào tạm biệt. An Kỳ nghĩ chỉ đơn thuần là một cuộc hẹn nhỏ, hy vọng sẽ không bị bạn gái nào đó của Hạo Hiên bắt gặp, cô chẳng muốn rắc rối tìm tới mình.

Tuy Hạo Hiên đã nói hết toàn bộ mà anh ta biết, nhưng manh mối vẫn còn khá mơ hồ. Rốt cuộc ai đã mua Nguyệt Anh Lam, Liên Thành này không thiếu người giàu. Hy vọng An Kỳ sẽ may mắn gặp được y trong tương lai.

" Ông chủ, vui đủ rồi thì trở về với công việc nào?! Nếu không xong đống này thì ngày mai tôi sẽ nhốt ông trong phòng. Và không có hẹn hò gì xất! " Giao Đức nắm cổ áo của Hạo Hiên kéo đi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK