“Á” Bạch Thanh Dung đang vui mừng như điên không để ý tới Lâm Thành Phong sớm đã xuất hiện, đang không biết chuyện gì lại vô duyên vô cớ bị vỗ bả vai, còn tưởng trong phòng có ma không khỏi kêu thành tiếng.
Sắc mặt Lâm Thành Phong có chút khó coi nhìn Bạch Thanh Dung bị dọa, nhỏ giọng hỏi: “Chồng em đáng sợ đến vậy sao?” Nghe thấy tiếng Lâm Thành Phong, cảm xúc của Bạch Thanh Dung mới bình thường trở lại. Bạch Thanh Dung vừa vỗ vào tim để ổn định tâm trạng, vừa quay đầu nhìn về phía Lâm Thành Phong bất mãn nói: “Sợ quá, sợ chết đi được, sao anh lại thích xuất hiện ở sau lưng người khác như vậy chứ, hơn nữa mỗi lần đều xuất hiện không nói lời nào như vậy sẽ dọa chết người đó biết không.”
Đối mặt với chỉ trích liên tiếp của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong cũng không giận mà chỉ khẽ cười nói: “Anh vào đây em cũng không thèm chú ý đến, bảo sao em hay gặp chuyện. Thân là con gái mà ý thức phòng vệ lại yếu như vậy, dù ở đâu cũng phải mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng biết chưa?” Lâm Thành Phong cũng bất lực với Bạch Thanh Dung, hắn là người lớn như vậy xuất hiện trong phòng làm việc mấy phút rồi, cô gái này lại không hề phát hiện ra, thần kinh thật quá lỏng lẻo rồi, không thể tha thứ, phải dạy dỗ đàng hoàng mới được.
Bạch Thanh Dung vốn muốn phản bác Lâm Thành Phong vài câu, nhưng cúi đầu nghĩ: Người đàn ông này mặc dù có chút già mồm át lẽ phải, nhưng lời hắn nói cũng có lý, bản thân gặp nhiều chuyện như vậy, mỗi lần chắc chắn đều có màn dạo đầu, chẳng qua bản thân quá sơ ý có lúc không phát hiện ra nguy hiểm đến gần.
Xem ra sau này cô phải mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng với sự vật và người ở bên, cẩn thận là hơn hết. Nghĩ đến hai ngày này cuối cùng Lâm Thành Phong cũng đã nói một câu có tác dụng, Bạch Thanh Dung cũng lười tranh luận với hắn nữa.
“Sao anh lại về?” Bạch Thanh Dung hiếu kỳ nói, hôm qua hắn cả đêm không về, hôm nay lại mãi muộn mới về, làm ông chủ bận rộn đến vậy sao? Đồng thời, Bạch Thanh Dung còn cẩn thận nhìn cổ áo Lâm Thành Phong có dấu môi son hay không.
“Đây là nhà anh, em là vợ anh. Em ở nhà đợi thì đương nhiên anh phải về rồi, nếu anh chạy theo người ngoài em có nỡ không?” Lâm Thành Phong nheo mắt nhìn Bạch Thanh Dung mà cười nguy hiểm, lúc này hắn thực sự muốn biết nếu hắn chạy theo người phụ nữ khác thì cô vợ nhỏ này sẽ có phản ứng gì.
“Nỡ chứ!” Bạch Thanh Dung không thèm suy nghĩ trực tiếp nói, rõ ràng tối qua hắn cả đêm không về, bây giờ còn chạy đến trước mặt cô mà nói những lời chua chát này, đàn ông đúng là không thể tin lời nào được.
Tuy câu trả lời của Bạch Thanh Dung nằm trong dự liệu của Lâm Thành Phong, nhưng nghe thấy Bạch Thanh Dung nói như vậy trong lòng Lâm Thành Phong vẫn thấy khó chịu, khuôn mặt tuấn tú hiện lên chút không vui, đi thẳng tới bên người Bạch Thanh Dung, bàn tay to ôm lấy eo Bạch Thanh Dung vào trong ngực mình nhốt lại.
“Em nói lại lần nữa xem.” Giọng Lâm Thành Phong như mệnh lệnh, vô cùng có sức uy hiếp. Đối với người phụ nữ này cứ phải dùng sức mạnh mới được, không mạnh tay với cô thì trong tim cô sẽ không bao giờ có hắn, nghĩ đến Bạch Thanh Dung vừa rồi vì một tin nhắn mà vui như vậy, còn vui hơn cả khi thấy chồng về, sự bất mãn trong lòng Lâm Thành Phong càng thêm sâu.
“Buông em ra, Lâm Thành Phong. Anh còn không buông thì em không khách khí đâu đấy, em sẽ ra tay đó!” Bạch Thanh Dung giằng co trong ngực Lâm Thành Phong cau mày nói, cô thật sự rất ghét cảm giác đột nhiên bị trói buộc. Đáng chết là tên đàn ông thối tha Lâm Thành Phong này có sức lực lớn như vậy, cô muốn thoát cũng không thoát khỏi cánh tay như vòng thép của Lâm Thành Phong.
“Ồ? Còn có thể uy hiếp anh ư? Em ra tay thế nào nào? Vợ à, em không biết đánh là hôn, mắng là yêu à. Em định đánh thế nào đây? Dùng roi da hay là gậy đinh? Hay là dùng sắc đẹp.” Hai chữ cuối cùng Lâm Thành Phong cố ý kéo dài thêm âm cuối, vui thích nhìn Bạch Thanh Dung đang trong ngực, mỗi khi hắn đùa với cô vợ xinh đẹp trong lồng ngực, tâm trạng luôn vui sướng như vậy.
Bạch Thanh Dung đương nhiên nghe được sự đùa giỡn và mờ ám trong giọng nói của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung ngẩng đầu trợn mắt nhìn Lâm Thành Phong. Hai tay bị hai cánh tay của Lâm Thành Phong gắt gao nhốt lại, cô không thể động đậy. Chỉ đành nhấc chân dùng đầu gối đánh vào nơi quan trọng nhất giữa hai chân Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong nhận thấy được nguy hiểm liền vội vàng buông Bạch Thanh Dung ra, nghiêng người tránh chiếc chân đoạn tử tuyệt tôn của Bạch Thanh Dung, sau đó lại kéo tay Bạch Thanh Dung, giọng nói trầm thấp nhưng có chút dịu dàng nói: “Ác với chồng như vậy ư, đá hỏng mai này em sẽ đau lòng chết mất đó.” Giọng nói của Lâm Thành Phong rất dễ nghe, hơn nữa rất ôn tồn. Bây giờ dịu dàng nói mấy lời này với Bạch Thanh Dung, giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến tai Bạch Thanh Dung, không hiểu vì sao lại như thần chú có phép thuật kích thích đến nỗi khiến sự rung động trong nội tâm của Bạch Thanh Dung dâng trào cuồn cuộn.
Bạch Thanh Dung ngẩng đầu nhìn Lâm Thành Phong, thấy Lâm Thành Phong cũng đang âu yếm nhìn mình, hai người lúc này đang âu yếm nhìn đối phương. Nhìn đôi mắt hẹp dài đầy yêu thương của Lâm Thành Phong, sự rung động trong lòng Bạch Thanh Dung càng lúc càng lớn, còn có vài tia cảm giác khác thường lướt qua.
Người đàn ông này đúng là nóng lạnh thất thường mà, lúc thì tốt với cô, lúc thì không thèm bận tâm đến cô. Đúng là khiến người ta không hiểu nổi mà.
“Mệt không, tắm rồi đi nghỉ đi.” Bạch Thanh Dung thu hồi ánh mắt, mặt không chút thay đổi, giấu đi sự khác thường trong đôi mắt trắng đen rõ ràng vừa nãy.
“Anh cực khổ cả ngày trở về, em cứ vậy mà kêu anh đi ngủ ư?” Nghe thấy Bạch Thanh Dung như đang trốn tránh mình, ý như không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, trong lòng Lâm Thành Phong quả thực khó chịu muốn nổ tung.
Lâm Thành Phong cầm tay Bạch Thanh Dung, dùng lực chặt hơn chút, đôi mắt sâu thẳm bỗng càng sâu hơn. Kéo Bạch Thanh Dung một phát vào ngực mình, ôm ngang cô đi về phòng ngủ, hắn cảm thấy Bạch Thanh Dung chính là thích ăn đòn, đối với những cô gái không ngoan thì chỉ có ngủ với họ mới có thể khiến họ ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi vào phòng ngủ, Lâm Thành Phong không chút thương tiếc ném Bạch Thanh Dung lên giường lớn mềm mại, lúc Bạch Thanh Dung bị ném lên giường còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Lâm Thành Phong đã ép người tới gần đè cô xuống dưới thân thể.
Hai tay Lâm Thành Phong ôm thật chặt cơ thể mảnh mai của Bạch Thanh Dung, cúi người hung hăng hôn đôi môi anh đào nhỏ của cô, tuy hôn rất kịch liệt nhưng động tác lại dịu dàng và che chở, sợ nụ hôn của mình khiến cô gái nhỏ trong lòng bài xích.
Đối mặt với sự cướp đoạt đột ngột của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung có chút kinh ngạc mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại của Lâm Thành Phong trước mặt mình. Lâm Thành Phong hôn mình đầy yêu thương như vậy, nghĩ đến Bạch Thanh Dung liền quên mất giãy giụa. Lâm Thành Phong mở mắt thấy đôi mắt của Bạch Thanh Dung mở to vô tội nhìn mình.
Đưa tay che mắt Bạch Thanh Dung lại, mặc dù hắn là một người đàn ông đang hôn người con gái mình yêu thích. Nhưng Bạch Thanh Dung cứ dùng đôi mắt to vô tội như vậy nhìn hắn, trong lòng hắn sẽ cảm thấy là lạ, thậm chí còn có cảm giác phạm tội có biết không.
Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong che lại tầm mắt liền rơi vào một vùng tăm tối, mặc cho Lâm Thành Phong cướp đoạt trên môi mình. Cô dường như đã quen với sự xâm phạm của Lâm Thành Phong, hơn nữa cô là vợ của hắn, đây là nghĩa vụ vợ chồng, cô có trốn tránh cũng không được, về sau muốn cùng Lâm Thành Phong sống hết đời thì đương nhiên phải sinh con dưỡng cái cho hắn.
Giữa lúc Bạch Thanh Dung như đi vào cõi thần tiên, Lâm Thành Phong thấy người bên dưới không có ý phản kháng mình. Động tác của Lâm Thành Phong trở nên mạnh mẽ và điên cuồng, lột quần áo của Bạch Thanh Dung như bóc trứng gà, tận hưởng mùi hương thơm ngát và cơ thể yêu kiều của người đẹp chỉ thuộc về hắn.
Kể từ sau khi xảy ra quan hệ với Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong cứ nhìn thấy Bạch Thanh Dung là thứ đồ bên dưới kia lại có phản ứng. Trước đây một thời gian rất dài Lâm Thành Phong còn nghi ngờ mình có bệnh, ba mươi năm trước đây hắn không hề qua lại với đàn bà.
Ngược lại sau khi nhìn thấy Bạch Thanh Dung, khát vọng đối với Bạch Thanh Dung của thứ kia lại càng mạnh hơn, sau này sau khi quan hệ với Bạch Thanh Dung rồi, Lâm Thành Phong đã được hưởng mùi vị của Bạch Thanh Dung thì lại càng thêm mê mẩn thân thể Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung giống như yêu tinh, khiến hắn rơi vào vùng quê dịu dàng của cô mà không thể tự kiềm chế. Nếu không phải hiện tại Bạch Thanh Dung vẫn chưa yêu hắn, hắn rất muốn mỗi tối đều hung hăng ham muốn Bạch Thanh Dung.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, cảnh nóng không ngừng. Tiếng thở dốc và tiếng cơ thể ma sát vang lên bên tai không dứt, rất lâu sau hai người trên giường mới mệt mỏi nằm xuống.
Mỗi lần sau khi quan hệ với Lâm Thành Phong, cơ thể Bạch Thanh Dung đều như muốn rã rời, đôi mắt to trong suốt lúc này tràn đầy ủ rũ và bất đắc dĩ: “Tối qua anh đi đâu vậy?” Bạch Thanh Dung cũng không phải là quan tâm Lâm Thành Phong có về hay không, cô chẳng qua là cảm thấy nếu tối hôm qua Lâm Thành Phong ở bên ngoài ngủ với những cô gái khác, hôm nay lại quan hệ với mình thì khụ khụ khụ đúng là ghê tởm đến chết mà.
Thấy Bạch Thanh Dung cuối cùng cũng có dấu hiệu quan tâm mình một chút, vừa rồi thân thể thỏa mãn lúc này tinh thần cũng được thỏa mãn. Lâm Thành Phong vui vẻ nhẹ nhàng nói: “Báo thù cho em, người đâm em xuống sườn núi đều đã chết hết rồi. Sau này sẽ không có ai dám làm hại em nữa.”
Một câu nói của Lâm Thành Phong đánh tan hết thảy mệt mỏi trên người Bạch Thanh Dung, đã chết là có ý gì, lẽ nào tối qua Lâm Thành Phong quyết đấu với người ta rồi ư? Không nhìn ra người thoạt nhìn hào hoa phong nhã như Lâm Thành Phong lại có một mặt hiếu chiến đến vậy.
“Người đã chết, chẳng phải anh phạm pháp sao?” Bạch Thanh Dung nhỏ giọng nói, trong lòng càng thêm bất an, cô không ngờ tối hôm qua Lâm Thành Phong cả đêm không về lại là đi đánh đánh giết giết, tối hôm qua nhất định là đã kéo xác đi khắp nơi tìm chỗ chôn nên mới không về. Vừa nghĩ tới Lâm Thành Phong vì mình mà gây ra án mạng, trong lòng Bạch Thanh Dung bắt đầu áy náy.
“Sao thế? Bây giờ biết lo lắng cho chồng em rồi hả? Yên tâm, anh sẽ không để em sống làm quả phụ đâu.” Lâm Thành Phong cười kéo Bạch Thanh Dung vào trong ngực mình nhỏ giọng nói: “Em không xem tin tức hả? Trên đời này có những người sống nhưng tất cả mọi người lại muốn hắn chết, anh xử hắn như vậy cũng coi như để hắn bớt làm hại người khác.”
Bạch Thanh Dung nhớ tới tin tức tập đoàn xã hội đen ở Thanh Cảng bị tiêu diệt được các phương tiện truyền thông đưa tin, trong lòng càng thêm khiếp sợ. Cô biết Lâm Thành Phong là người làm việc quyết đoán độc ác, nhưng không ngờ Lâm Thành Phong lại vì cô mà trực tiếp tiêu diệt tập đoàn xã hội đen.
“Đáng không?” Bạch Thanh Dung vùi trong lòng Lâm Thành Phong nhỏ giọng hỏi, Lâm Thành Phong ôm lấy tay đang ôm eo của Bạch Thanh Dung, nắm thật chặt: “Vợ à, anh đã nói sẽ không để em chịu tổn thương, nếu có người làm hại em anh nhất định sẽ khiến hắn trả giá gấp mười lần, gấp trăm lần.” Lâm Thành Phong nghiêm túc nói.
Anh đang ôm Bạch Thanh Dung vốn không chú ý tới, khóe mắt Bạch Thanh Dung chảy ra một giọt nước mắt cảm động. Bạch Thanh Dung lúc này trong lòng tự trách vô cùng, nghĩ đến Lâm Thành Phong tối qua vì mình mà ra mặt, bản thân mình lại nghĩ hắn ra ngoài đi nhăng nhít như những người đàn ông khác.
Vừa rồi hắn trở về cô còn bày mặt lạnh với hắn, lúc nói chuyện với hắn còn tranh luận đúng là thật không nên. Cô lại một lần nữa thức tỉnh chính mình, thực ra Lâm Thành Phong vẫn luôn tốt với cô, nhưng lòng tốt ấy giống như tình yêu của người cha sẽ không chủ động nói ra, hoặc cố ý làm cho cô xem, Lâm Thành Phong luôn một mực im lặng đối tốt với cô.
Thấy cô gái nhỏ trong ngực đã không đáp lại, Lâm Thành Phong cả ngày mệt nhọc cộng thêm tối qua một đêm không ngủ. Vừa mây mưa một hồi cùng Bạch Thanh Dung, lúc này lại ôm cơ thể mềm mại của Bạch Thanh Dung, sinh lý và tâm lý đều được thỏa mãn Lâm Thành Phong bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi.
Tít tít tít điện thoại của Bạch Thanh Dung lần nữa reo lên vào lúc này. Lâm Thành Phong vốn định nhắm mắt lại đột nhiên liền mở ra, trên mặt xẹt qua một tia khó chịu, hơn nửa đêm rồi còn có ai gửi tin nhắn đến cho vợ mình chứ.