Mục lục
Vợ Yêu Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thanh Dung không có cách nào thờ ơ trước trái tim của mình, lời nói của Lâm Thành Phong đã làm cô rung động, khiến trái tim vốn đã không chịu yên của cô một lần nữa dậy sóng.

“Sao anh biết hôm nay tôi đi gặp bố mẹ Viên Minh?” Bạch Thanh Dung cắn mỗi, che giấu nội tâm đang dậy sóng của mình, “Chẳng lẽ anh có ý đứng đợi ở đây, ngăn tôi đi gặp bố mẹ Viên Minh sao?”

“Đúng, anh không muốn để em gặp bố mẹ Viên Minh, anh ích kỷ vậy đấy. Thanh Dung, đây là cơ hội cuối cùng của anh rồi, anh sẽ không để em rời xa anh thêm một lần nào nữa! Đi cùng anh được không? Đừng đi gặp bố mẹ Viên Minh…” Lâm Thành Phong nói, bước mấy bước về phía trước nắm lấy tay Bạch Thanh Dung.

“Lâm Thành Phong, anh bỏ tay ra…” Bạch Thanh Dung cự tuyệt, muốn đẩy tay hắn ra nhưng cô còn chưa kịp hành động thì cơ thể Lâm Thành Phong đã đổ sụp xuống, nếu như không phải cô đỡ kịp thời thì chắc chắn hắn sẽ ngã rất đau.

“Sao vậy? Lâm Thành Phong, anh làm sao vậy?” Bạch Thanh Dung hoảng hốt hét lên, Lâm Thành Phong trong lòng cô luôn là một người mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại trở nên yếu ớt như vậy, như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ vụn ra, khiến cô không kìm được mà bắt đầu sợ hãi.

Cô thật sự rất sợ Lâm Thành Phong sẽ biến mất khỏi thế giới này…

Cô đã phải nếm trải một lần rồi, cô không muốn lại phải có lần hai nữa.

“Không sao, chỉ là vết mổ hơi đau một chút…” Sắc mặt Lâm Thành Phong trắng bệch, cắt không còn một giọt máu nhưng hắn lại mỉm cười, cười rất vui, “Thanh Du, em đang lo lắng cho anh sao? Em biết không, nhìn thấy em lo cho anh như vậy trong lòng anh rất vui, điều này chứng minh là em quan tâm anh, đúng không…”

Giọng nọi của hắn rất nhẹ, rõ ràng là đang rất đau, trên trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi.

“Đừng nói nữa, em đưa anh tới bệnh viện…” Nước mắt Bạch Thanh Dung rơi không kiểm soát được, cô thật sự rất đau lòng.

“Mộ Ngôn, Tịch Nhan, các con quay về trước đi, hôm nay chúng ta không đi gặp ông bà Viên nữa, mẹ phải…đưa bố các con vào bệnh viện…” Bạch Thanh Dung nghẹn ngào nói.

“Vâng, mẹ ơi, mẹ yên tâm, bọn con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt…” Hai đứa bé đứng bên cạnh đã nghe rõ mồn một những gì mà Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong nói với nhau. Không ngờ người đàn ông anh tuấn cao lớn hơn cả cha Viên lại là cha đẻ của bọn chúng!

Hơn nữa cha còn yêu mẹ tới vậy, điều này khiến bọn chúng có ấn tượng rất tốt với người cha đột nhiên xuất hiện này. Bọn chúng rất mong cha và mẹ có thể ở bên nhau bởi vì đây là cha đẻ của bọn chúng mà!

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn dắt tay nhau quay về phòng triển lãm.

Nghe thấy Bạch Thanh Dung nói vậy, nét cười trên mặt Lâm Thành Phong càng rõ.

Thực ra trong lòng người phụ nữ này, cô vẫn rất thích hắn, vẫn rất quan tâm hắn.

Như vậy có phải là khả năng thắng của hắn càng lớn có phải không?

Nếu như lần này Bạch Thanh Dung có thể tha thứ và cho hắn cơ hội, vậy thì nhất định hắn sẽ thể hiện thật tốt, không để cho trái tim Bạch Thanh Dung phải chịu thêm bất cứ tổn thương gì nữa!

“Sếp Lâm, anh sao vậy?” Bạch Thanh Dung đang định đỡ Lâm Thành Phong dậy lại nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói của Cường.

Cường vừa phụ một tay đỡ Lâm Thành Phong vừa than phiền: “Bác sĩ nói rồi, sức khỏe của anh bây giờ rất yếu, không được xuống giường đi lại, phải nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng anh cứ không nghe lời, hôm qua còn gặp mặt cậu ba nhà họ Viên. Lúc nghe nói anh ta gọi anh ra gặp mặt, anh có biết là em lo lắng thế nào không? Nhà họ Viên đó là trùm xã hội đen, cậu ba nhà đó cũng là một tên lòng dạ độc ác. Em rất lo anh sẽ trúng kế của anh ta, sẽ bị gạt, dẫu sao thì sức khỏe của anh cũng đang rất kém…”

“Được rồi, Cường, đừng nói mấy lời vô ích nữa, đưa tôi tới bệnh viện đi…” Lâm Thành Phong nén đau, cắt lời Cường.

Bây giờ Thanh Dung vẫn chưa biết thân phận thực sự của Viên Minh. Mặc dù hắn biết sau khi Thanh Dung biết được thân phận thật của Viên Minh thì tỉ lệ thắng của hắn càng lớn nhưng thật sự hắn không muốn chính miệng mình nói ra sự thật rằng Viên Minh là một tay côn đồ xã hội đen.

Như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy bản thân thắng không vẻ vang!

“Cậu ba nhà họ Viên… là Viên Minh à? Anh ấy… là cậu chủ xã hội đen?” Bạch Thanh Dung ngờ vực trước lời của Cường, sao lại như vậy. Viên Minh là xã hội đen, hơn nữa còn là một tay lòng dạ gian ác…

Điều này không hề giống với Viên Minh trong ấn tượng của cô, Viên Minh là một người nho nhã lịch sự, là người biết khiêm tốn, cử chỉ cũng hết sức ấm áp, sao có thể là dân xã hội đen được?

“Đúng, cô Bạch, chuyện lớn như vậy chẳng lẽ cô không biết? Không phải cô và cậu ba nhà họ Viên… ở bên nhau rất lâu rồi sao?” Cường kinh ngạc nói.

Thân phận của Viên Minh chẳng phải bí mật gì trong giới thượng lưu. Tài sản và địa vị mà nhà họ Viên có được ngày hôm nay là do những thủ đoạn bẩn thỉu, trong đó có không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt của người khác, thậm chí còn là máu và cả sinh mạng.

Bạch Thanh Dung rất kinh ngạc, cô biết thân phận của Viên Minh không rõ ràng, anh cũng cố tình che giấu thân phận thật trước mặt cô. Nhưng cô lại không ngờ Viên Minh lại là một người có thân phận như vậy.

Nhưng, sau khi biết được chân tướng này, Bạch Thanh Dung không hề có cảm giác thất vọng hay buồn bã gì, ngược lại, cô thở phào nhẹ nhõm.

Viên Minh lừa gạt cô, nếu như cô đề nghị chia tay thì có phải cũng là lẽ đương nhiên, là hợp tình hợp lý rồi đúng không?

Khoảnh khắc này, thậm cô rất cảm kích Viên Minh vì đã cho cô một cái cớ, một lý do như vậy.

“Được rồi, những chuyện đó đều không quan trọng nữa, chúng ta đưa anh ấy vào viện trước đã…” Bạch Thanh Dung nói với Cường, hai người hợp sức dìu Lâm Thành Phong lên xe. Lâm Thành Phong nằm trong lòng Bạch Thanh Dung, bản thân cảm thấy vô cùng hài lòng.

Đến bệnh viện, Lâm Thành Phong được đưa vào phòng cấp cứu. Trước lúc vào cấp cứu, Lâm Thành Phong cứ một mực nắm lấy tay Bạch Thanh Dung không chịu buông.

Bạch Thanh Dung biết suy nghĩ của anh, nhẹ giọng an ủi: “Anh đi kiểm tra xem thế nào trước đi, yên tâm, em sẽ không đi, em sẽ ở đây đợi anh…”

Nghe thấy Bạch Thanh Dung nói vậy, Lâm Thành Phong mới buông tay ra: “Nói lời giữ lời, đừng đi, đợi anh….”

Lâm Thành Phong đã đau tới mức nói không rõ chữ nữa, nhưng vẫn nói hết câu một cách khó khăn.

Bạch Thanh Dung ngậm nước mắt, gật đầu.

Lâm Thành Phong vừa được đưa vào phòng cấp cứu thì Viên Minh gọi điện tới. Bạch Thanh Dung nhìn số điện thoại, tậm trang rất phức tạp nhưng cuối cùng vẫn quyết định bắt máy.

“Thanh Dung, bây giờ em đang ở đâu? Gặp chuyện gì trên đường tới à, có cần anh đi tìm bọn em không?” Giọng nói Viên Minh vẫn dịu dàng như trước.

“Viên Minh, xin lỗi, em nghĩ, em không thể đi gặp bố mẹ anh rồi…” Bạch Thanh Dung trầm ngâm một hồi sau đó quyết định nói thẳng.

“Tại sao, cho anh một lý do!” Giọng nói Viên Minh dường như lạnh đi vài phần.

“Viên Minh, em nghĩ chúng ta không hợp, chúng ta chia tay đi, được không?” Bây giờ em… muốn trở về bên cạnh Lâm Thành Phong, dẫu sao anh ấy mới là cha ruột của bọn trẻ. Bọn em… mới là người một nhà…” Bạch Thanh Dung nói, giọng điệu mang vẻ hối lỗi.

“Em nói gì? Em muốn quay về bên cạnh Lâm Thành Phong?” Viên Minh như càng tức giận, giọng nói u ám lạnh lẽo truyền đến từ chiếc điện thoại khiến Bạch Thanh Dung cảm thấy không rét mà run.

“Xin lỗi Viên Minh, thật sự em không thể tiếp nhận anh, em… không thể để con mình sống trong một dòng họ xã hội đen. Em chỉ muốn sống một cuộc sống của người bình thường, không muốn vì mối quan hệ của mình mà con em cũng phải sống những ngày chém chém giết giết, ra ngoài cũng cần vệ sĩ bảo vệ, cả đời không thể sống những ngày tự do tự tại. Viên Minh, tha thứ cho em, em thật sự không thể ở bên anh, xin lỗi…” Bạch Thanh Dung nói hết những lời từ tận đáy lòng.

“Là Lâm Thành Phong nói cho em biết à? Hắn nói cho em biết thân phận của anh có phải không?”

“Không phải, anh đừng quan tâm tại sao em biết. Tóm lại bây giờ em đã quyết định rồi, em thật sự không thể đến với anh, xin lỗi. Sau này xin anh đừng liên lạc với em nữa…” Bạch Thanh Dung nói dứt câu thì lập tức ngắt điện thoại.

Xử lý xong chuyện với Viên Minh, nói hết những lời này ra, Bạch Thanh Dung cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sau này cô sẽ ở bên cạnh người đàn ông mà cô yêu. Cô tin lời hắn nói, hắn sẽ yêu cô và bọn trẻ!

Viên Minh nghe thấy tiếng “tút tút” từ điện thoại, khuôn mặt vốn anh tuấn bắt đầu biến thành dữ tợn.

Hôm qua anh với Lâm Thành Phong đánh cược, cược rằng rốt cuộc Bạch Thanh Dung quan tâm tới ai hơn. Bây giờ sự thực đã được chứng minh, trong lòng Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong quan trọng hơn anh rất nhiều!

Anh thua rồi, nhưng anh không phục!

Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong, các người quên mất hỏi xem tôi có đồng ý hay không!

Ánh mắt Viên Minh lóe lên sự hung ác, anh gọi một cuộc điện thoại, dặn dò vài câu. Sau khi ngắt điện thoại, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười gian ác, lạnh lẽo.

Bạch Thanh Dung ở trong viện đợi Lâm Thành Phong, gọi điện cho bọn trẻ biết chúng ở nhà rất ngoan thì yên tâm hơn rất nhiều.

Cường là trợ lý thân cận, biết con Bạch Thanh Dung thực ra là giọt máu của tổng giám đốc đương nhiên cũng không được sơ suất vì vậy liền chọn trong công ty một cô gái cởi mở, yêu trẻ con đến phòng triển lãm chăm sóc cậu chủ và cô chủ.

Sau khi Bạch Thanh Dung biết thì lại càng yên tâm hơn về sự an toàn của bọn trẻ.

Sau khoảng một tiếng, Lâm Thành Phong được đẩy ra từ phòng cấp cứu.

Bác sĩ nói cơ thể hắn không có gì đáng ngại, may mà vẫn trẻ khỏe, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ không sao, Bạch Thanh Dung nghe vậy mới yên tâm.

Thấy Lâm Thành Phong vẫn đang ngủ cô quyết định đi mua chút cháo, đợi hắn tỉnh lại ăn một chút sẽ tốt cho dạ dày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK