Trong tivi, phát thanh viên mặc một bộ quần áo chuyên nghiệp, bắt đầu đưa tin: “Trên mạng xã hội đang đồn đại về việc một nữ sinh viên phá hoại gia đình người khác, hiện giờ cô ta đang sống trong căn biệt thự này, nhưng khi đông đảo bạn bè trên mạng xã hội phá cửa xông vào, người trong cuộc đã nhảy qua cửa sổ chạy trốn. Đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi diễn biến tiếp theo của câu chuyện, kính xin quý vị chú ý.”
Đinh Mẫn Ly đắc ý nhấn nút tắt tivi, trong lòng cũng đã vui đến mức nở hoa rồi. Đặc biệt là lúc nghe phát thanh viên nói Bạch Thanh Dung phải nhảy qua cửa sổ chạy trốn, thiếu chút nữa cô ta đã cười to thành tiếng: “Bạch Thanh Dung, cuối cùng cô cũng có ngày hôm nay. Đáng đời!”
Không ngờ hiệu suất làm việc của Tony lại cao như thế. Nhanh nhẹn, lưu loát thật không uổng công theo cô lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy. Chuyện này truyền ra ngoài, bây giờ trong mắt mọi người cô ta đã hoàn toàn trở thành cô chủ của nhà họ Lâm, hiện tại cũng chỉ còn thiếu giấy chứng nhận kết hôn mà thôi.
Cô ta cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Tony: “Kế hoạch ban đầu làm rất khá, theo như thời gian đã định, nhớ phát tán những hình ảnh mà tôi gửi cho anh.” Đối phương rất nhanh gửi tới biểu tượng ok.
Đôi môi đỏ mọng rực rỡ như lửa của cô ta cười thêm xán lạn, khẩu vị cũng rất tốt. Cô ta đứng dậy, dặn dò thím Trương hầm hai con gà, tảng đá cản đường của cô ta đã sắp bị loại bỏ, cô ta nên bồi dưỡng cơ thể thật tốt.
Chiếc xe Rolls-Royce màu xám bạc chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự bên hồ Thiên Đàng. Từ trên xe, một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu vội vàng bước xuống, nhanh chóng đi vào.
Bên trong biệt thự vô cùng bừa bộn, chị Trịnh đang bận rộn dọn dẹp rau cỏ với trúng thối rơi đầy đất, cửa chính cũng bị người ta đạp đến tả tơi không chịu nổi.
Đôi mắt sắc bén của Lâm Thành Phong mang theo đầy vẻ tức giận, anh lạnh lùng nói với Cường ở phía sau: “Những kẻ gây ra chuyện này, một người cũng không được bỏ qua. Còn nữa, tất cả các nhà đài đã đưa tin đều chèn ép cho tôi.”
“Vâng thưa chủ tịch, tôi sẽ lập tức đi làm.” Cường nhận lời ra tới ngoài nhà gọi điện thoại dặn dò người đi giải quyết. Thấy Lâm Thành Phong quay về, chị Trịnh giống như gặp được chúa cứu thế: “Ai da, cậu chủ, cậu đã trở lại rồi.”
“Cô Bạch đâu?” Nhìn đống đổ nát lộn xộn trong biệt thự, chân mày anh càng nhíu chặt hơn, nhiều người như vậy nhất định cô rất sợ hãi.
“Cô Bạch đã nhảy qua cửa sổ chạy trốn, cũng may cô ấy được người khác cứu rồi. Cậu chủ, tình cảnh hôm nay cậu không biết đâu, nếu như cô Bạch ở đây, nhất định sẽ…” Chị Trịnh khóc lóc kể lể.
Lâm Thành Phong bước nhanh lên lầu, đi vào phòng ngủ. Lúc nhìn đến bàn đọc sách và sofa đang nằm chất đống bên cạnh cửa, ga giường bị cắt thành từng mảnh nằm ngổn ngang trên mặt đất, lửa giận trong lòng anh càng thêm mạnh mẽ.
Khí lạnh trên người tỏa ra nồng đậm khiến chị Trịnh đứng ở bên cạnh cũng cảm nhận được rét buốt, không nhịn được run lên.
“Đáng chết!” Anh rít ra hai chữ từ trong kẽ răng, tức giận đấm vào cánh cửa lung lay sắp đổ. Bỗng “rầm” một tiếng, cửa gỗ trực tiếp đổ xuống mặt đất, dọa cho chị Trịnh giật mình. Ở tầng dưới, Cường vừa mới nói chuyện điện thoại xong, nghe thấy âm thanh trên lầu truyền tới, anh biết rõ chủ tịch thực sự tức giận rồi.
Những kẻ đụng vào người của anh, từ trước tới nay chưa từng có ai có được kết cục tốt, đám người này thật đúng là nhổ lông trên mông cọp. Coi như bọn họ chạy đến biệt thự của anh gây rối thì thôi đi, đằng này còn dám ức hiếp người phụ nữ mà anh quan tâm.
Tuy bề ngoài chủ tịch đối xử lạnh nhạt với cô Bạch, nhưng Cường theo anh đã lâu như vậy, từ sau khi cô Bạch xuất hiện, anh thực sự như biến thành một người khác, thường xuyên làm ra chuyện khó hiểu vì cô. Cường biết, chủ tịch thật lòng để ý đến cô Bạch.
“Quay về nhà họ Lâm.” Trong lúc anh vẫn còn suy tư thì Lâm Thành Phong đã bước nhanh xuống lầu, đi tới cửa lớn, chỉ ném lại một câu nhẹ bẫng quanh quẩn bên tai Cường. Anh vội vàng theo Lâm Thành Phong lên xe, nổ máy rời khỏi biệt thự.
“Chủ tịch, tôi lập tức phái người tìm kiếm tin tức của cô Bạch.” Nghe Cường cẩn thận nói vậy, anh chỉ khẽ gật đầu.
Một lúc sau, anh lại lạnh lùng nói: “Hai giờ sau tổ chức một buổi họp báo cho tôi.”
Cường không thể tin nổi nhìn vẻ mặt của anh qua kính chiếu hậu, sau khi xác định anh thực sự nghiêm túc liền lập tức trả lời: “Tôi sẽ sắp xếp.”
Phải biết rằng vị chủ tịch này nhà anh chưa bao giờ muốn mở họp báo, lần này là vì cô Bạch sao?
Chiếc xe rất nhanh đã đi tới nhà họ Lâm. Sắc mặt anh u ám vội vàng bước lên lầu, mạnh mẽ đá văng cửa phòng của Đinh Mẫn Ly khiến cô ta đang nghỉ ngơi bị đánh thức.
Cô ta không vui mở mắt ra, đang định nổi giận nhưng khi thấy rõ người tới là Lâm Thành Phong lại lập tức thản nhiên cười nói: “Thành Phong, sao anh lại về vậy?”
Anh bước nhanh đến kéo cô ta ra khỏi giường, lạnh lùng nói: “Đinh Mẫn Ly, xem ra tôi đã đối xử với cô quá nhân từ rồi. Cô thật sự không biết thế nào là đủ.”
Bị dáng vẻ rét buốt của anh dọa sợ, cô ta bày ra vẻ mặt vô tội, ấm ức nói: “Thành Phong, em làm gì sai sao?”
“Hừ.” Anh hừ lạnh một tiếng, hất cô ta ra: “Tôi không thèm tranh cãi với phụ nữ. Trước đây cô đã làm ra chuyện gì tôi đều có thể xem như không biết, nhưng lần này cô thật quá đáng.”
“Lập tức cút khỏi nhà họ Lâm cho tôi. Từ nay về sau biến mất khỏi phạm vi thế lực của tôi.” Anh dứt khoát cắt đứt quan hệ với cô ta: “Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô.”
Từng giọt nước Tắt lăn dài trên khuôn mặt cô ta, người đàn ông cô ta yêu thương sâu đậm, ngày nhớ đêm mong lại vừa mới kêu cô ta cút ra ngoài. Cô ta biết, nhất định là do tin tức hôm nay đã khiến anh tức giận, vì vậy bèn khóc lóc kể lể: “Thành Phong, em không phải cố ý. Em không ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển thành như vậy.”
Cô ta ôm chặt eo anh từ phía sau, nước Tắt nước Tũi đều quẹt vào áo vest thủ công cao cấp của anh. anh chán ghét tránh xa cô ta: “Nhân lúc tôi còn chưa đổi ý, tốt nhất cô nên cút đi thật nhanh.” Mỗi câu mỗi chữ đều không hề có một chút tình cảm nào.
Cô ta bị anh đẩy mạnh, không kịp đứng vững mà ngã trên mặt đất: “Thành Phong, em đang mang trong mình dòng máu của anh đấy. Anh có thể giận em nhưng lẽ nào ngay cả con của mình anh cũng không cần sao?”
Cô ta che bụng mình lại, đau đớn rên rỉ: “Thành Phong, bụng em đau quá. Thành Phong.” Lâm Thành Phong khinh bỉ nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Đứa bé trong bụng cô không phải là con của tôi. Cô đừng tốn công vô ích nữa.”
“Không thể nào, nó chính là con của anh đấy.” Cô ta khàn giọng kêu lên. anh bỗng ngồi xổm xuống, bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của cô ta: “Cô cho rằng hôm đó ở trong khách sạn lấy được t*ng trùng của tôi mang đến bệnh viện Maria bên Mỹ làm thụ tinh nhân tạo thì nó sẽ là con của tôi sao? Y tá đã cầm nhầm t*ng trùng rồi, đứa bé trong bụng cô không biết là của ai đâu.”
Hắn đã vạch trần toàn bộ kế hoạch của cô ta, ngay cả việc cô ta đến bệnh viện nào anh cũng biết rõ như vậy chứng tỏ anh thực sự không hề lừa cô. Nếu đứa bé trong bụng cô ta không phải là của Lâm Thành Phong, vậy chẳng phải nó chính là con hoang sao?
Nhìn vẻ mặt rét lạnh của anh, trong lòng cô ta tựa như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm, vô cùng khó chịu, hơn nữa còn có chút đau nhức.
Bàn tay đang bóp cổ cô ta càng lúc càng chặt, cô ta bắt đầu cảm thấy hơi thở của mình chậm lại, dần trở nên khó khăn thậm chí không thể thở nổi. Lúc này, cô ta đã không còn để ý tới đau đớn từ trên cổ và thân thể truyền đến nữa.
Được lắm, đây chính là người đàn ông mà cô ta dành trọn năm năm thanh xuân để bầu bạn, cô ta gần như đã vứt bỏ tiền đồ rộng mở của mình, tung ra hàng loạt tin đồn với anh, thậm chí vì muốn được ở bên anh mà có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.
Từ lần đầu tiên gặp gỡ cô ta đã yêu anh sâu đậm rồi, từ đó về sau cô ta cảm thấy nhất định phải sống vì mình trong suốt quãng đời còn lại.
Vì muốn thấy anh nhiều hơn, cô ta thường xuyên hoãn lại lịch trình quảng cáo của nhiều thương hiệu cao cấp, chỉ để tham gia những buổi gặp gỡ nhàm chán của giới thượng lưu kia với anh.
Vào lúc sự nghiệp đang ở thời kỳ rực rỡ nhất, cô ta gần như đã dành toàn bộ thanh xuân để bầu bạn với người đàn ông này. Sau đó Bạch Thanh Dung xuất hiện, vì muốn ở lại bên cạnh anh, cô ta đã bất chấp tất cả, mặt dày lên giường với Giang Hiếu Thành vẫn luôn yêu cô ta sâu đậm, chỉ vì anh đồng ý giúp cô ta giải quyết Bạch Thanh Dung.
Việc lấy trộm t*ng trùng của Lâm Thành Phong làm thụ tinh ống nghiệm là do cô ta nghĩ ra. Giang Hiếu Thành đã giúp cô ta sắp xếp bác sĩ ở bên Mỹ, nhưng thật không ngờ lại xảy ra sơ suất. Cô ta thực sự không cam lòng.
Cô ta cảm thấy mình đã vì anh mà trả giá quá nhiều, sự nghiệp, tuổi thanh xuân, còn có thân thể của cô ta. Mặc dù Lâm Thành Phong chưa từng đụng vào cô ta, nhưng vì anh, cô ta đã phải dâng mình cho Giang Hiếu Thành, còn bị trời đất xui khiến mang thai con của người khác nữa.
Hóa ra yêu một người lại đau khổ như vậy. Lúc này, người mà cô ta yêu nhất lại vì một cô gái xuất hiện giữa đường mà mong sao cô ta có thể chết đi, không hề nhớ đến tình xưa.
Tuyệt vọng và đau đớn lan tràn khắp cõi lòng cô ta, không khí trong phổi càng ngày càng ít, ý thức cũng dần mất đi. Cô ta cho rằng, có lẽ mình sẽ chết trong tay anh.
Thấy cô ta không còn động tĩnh gì nữa, anh bỗng buông tay, lạnh lùng nói: “Cô còn chưa xứng đáng được chết ở nhà họ Lâm, đừng để tôi gặp lại cô nữa.” Nói xong, anh nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
Dường như sức lực cả người cô ta đều bị rút sạch, cô ta mệt mỏi nằm trên mặt đất, lặng lẽ khóc thầm.
Biệt thự ven biển.
Tề Vũ đưa thức ăn mua từ bên ngoài vào phòng. Lúc này, Hạ Dũng với Bạch Thanh Dung ngồi ở trên bàn không ai nói câu nào, nhất là Bạch Thanh Dung, tuy rằng bề ngoài cô không có biểu hiện gì nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn cố gắng kiềm chế đau khổ.
Sau khi bày hộp đồ ăn lên bàn, cậu ta lập tức lui ra ngoài. Hạ Dũng đi tới bên cạnh, vỗ nhẹ vào vai cô: “Thanh Dung, ăn chút gì trước đi.”
Cô khẽ gật đầu nói: “Hạ Dũng anh ăn đi. Em không thấy ngon miệng, thực sự không ăn được.”
“Thanh Dung, người có lỗi là bọn họ chứ không phải là em, em đừng dùng sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình.” Anh đau lòng nói: “Em càng như vậy, những người đó lại càng vui vẻ. Em nên ăn cơm thật no, sau đó ngủ một giấc. Cứ như bình thường mới có thể khiến bọn họ tức chết.”
“Em ngồi đây dằn vặt chính mình, sinh ra bực bội, đó không phải là càng khó chịu sao?”
Câu nói này của anh đã làm cô sáng tỏ, đôi mắt u tối bỗng trở nên lấp lánh sáng ngời, cô vỗ mạnh vào ngực anh: “Anh nói đúng, đây cũng không phải là vấn đề của em. Hạ Dũng, anh thật biết an ủi người khác.”
Đột nhiên bị cô vỗ vào ngực, anh ho khan vài tiếng, cười nói: “Thanh Dung, nhìn em dịu dàng thế kia, vì sao sức lực lại lớn như vậy chứ?”
Cô ngượng ngùng cười: “Ai da, ai da, vừa rồi còn đang bực mình nên ra tay hơi mạnh một chút.” Hạ Dũng mỉm cười lắc đầu, lấy ra món thịt gà cuốn cho cô: “Mau ăn chút gì đi.”
Cô cầm lấy khoanh thịt gà vẫn còn đang nóng định cắn, đột nhiên dường như nhớ tới điều gì đó lại chán nản đặt xuống, chu miệng nhỏ như có điều suy nghĩ.
Thấy vậy anh hỏi: “Vẫn không muốn ăn à?”
“Tuy rằng anh đã ép tin tức xuống, nhưng danh tiếng của em xem như bị hủy rồi. Trong mắt tất cả mọi người, em chính là kẻ xấu xa đến mức không thể chịu nổi, nhìn dáng vẻ kích động của bọn họ cũng đủ biết. Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại bay xa ngàn dặm.” Bạch Thanh Dung buồn phiền nói.
Lúc này, anh rất muốn động viên cô nhưng không biết nên nói gì. Đối với một cô gái, danh tiếng quan trọng giống như mạng sống vậy, cô khó chịu như thế cũng là bình thường. Không có cô gái nào bị người ta lên mạng bôi nhọ danh dự còn có thể bình tĩnh ăn uống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Anh rất hiểu hoàn cảnh lúc này của cô, không biết làm sao chỉ đành thở dài một hơi, anh cũng không còn cảm thấy muốn ăn nữa.
“Chủ tịch, chủ tịch, chuyện của cô Bạch có tiến triển mới rồi.” Tề Vũ bước nhanh vào phòng, mừng rỡ nói.
Hai người đều bị lời này của Tề Vũ hấp dẫn, đồng loạt quay sang nhìn cậu ta. Thấy bọn họ lập tức nhìn về phía mình, Tề Vũ không kịp phản ứng chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ.
Không khí lắng đọng ba giây.
“Còn đứng ngây ở đó làm gì, mau nói đi.” Hạ Dũng không kiềm chế được lên tiếng. Lúc này, Tề Vũ mới nhanh chóng đi đến trước mặt hai người, đưa điện thoại di động đang phát sóng chương trình truyền hình trực tiếp cho bọn họ xem.
Trên màn hình điện thoại, không ngờ Lâm Thành Phong lại tổ chức họp báo trước mặt công chúng vì cô.