Chỉ có thể lựa chọn giả vờ như không nhìn thấy Lâm Thành Phong, chậm rãi cởi đồng phục bệnh nhân trên người ra. Bạch Thanh Dung rất ghét mặc đồng phục bệnh nhân, cô luôn cảm thấy mặc thứ này rất xui xẻo.
Bạch Thanh Dung vừa cởi đồng phục bệnh nhân ra, vứt bỏ trên giường thì Lâm Thành Phong đã thu hết cảnh đẹp vào mắt. Sắc mặt lạnh lùng của anh khẽ dịu đi một chút, Bạch Thanh Dung cũng âm thầm liếc nhìn Lâm Thành Phong.
Cô tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy anh, cầm lấy quần áo ở bên cạnh, nhanh chóng thay đổi, coi như Lâm Thành Phong chỉ là không khí vậy. Bạch Thanh Dung thay đồ xong, đứng dậy, đi xuống giường chỉnh sửa lại quần áo một chút, sau khi nhìn thấy vết bỏng ở bắp chân thì cô đột nhiên dừng lại một giây.
Một giây ngắn ngủi này đã bị Lâm Thành Phong bắt được: “Sẽ không để lại sẹo!” Lâm Thành Phong thản nhiên nói.
“Ồ…” Bạch Thanh Dung khẽ đáp lại một tiếng. Vừa nãy cô dừng lại không phải vì lo lắng chân sẽ để lại sẹo, mà là vì cô đột nhiên cảm thấy những tháng ngày sau này của cô sẽ không còn yên ổn nữa.
Bạch Thanh Dung đi đến bên cạnh Lâm Thành Phong: “Anh làm việc của anh đi, tôi về trước!” Lâm Thành Phong đưa tay ra ôm lấy eo Bạch Thanh Dung, thấp giọng nói: “Em về chỗ nào? Căn hộ kia đã bị đốt cháy rồi.”
“Ở đây còn có nhiều người, anh thả tôi ra.” Bạch Thanh Dung nghiêm túc nói. “Em là vợ tôi, tôi muốn làm gì thì làm cái đó.” Lâm Thành Phong ôm eo Bạch Thanh Dung, nhanh nhẹn đi ra ngoài.
“Chào chủ tịch Lâm!” Trên đường đi, y tá, bác sĩ đi ngang qua đều cung kính chào hỏi Lâm Thành Phong. Không ít y tá nữ đều kinh ngạc nhìn về phía Bạch Thanh Dung, sau đó xì xào bàn tán.
Bạch Thanh Dung đã quen gặp mấy tình huống như vậy nên không phản ứng gì. Chỗ có Lâm Thành Phong, đương nhiên sẽ thu hút được sự chú ý của phụ nữ. Người đàn ông này không chỉ đẹp trai đến mức khiến người ta không thể quên, mà năng lực và tài sản của anh cũng là sự hấp dẫn trí mạng đối với phụ nữ.
Vất vả lắm mới đến được cửa vệnh viện, viện trưởng và tất cả các chủ nhiệm khoa đều cung kính chào Lâm Thành Phong. Cường đã mở sẵn cửa xe, đứng cạnh đó chờ Lâm Thành Phong lên xe.
Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung, không nhìn đám người viện trưởng cái nào, trực tiếp lên xe. Cường nhanh chóng theo sát, sau đó đóng cửa lại, còn đưa cho Lâm Thành Phong một chiếc hộp: “Chủ tịch, hôm qua đồng hồ của anh đã rơi trong vụ hỏa hoạn, đây là đồng hồ mới.”
Lâm Thành Phong tiếp nhận đồng hồ, nhanh chóng lấy ra đeo lên cổ tay, sửa lại tay áo sơ mi một chút.
Bạch Thanh Dung nhìn đồng hồ của Lâm Thành Phong đến mức ngẩn người. Cô luôn cảm thấy hình như bản thân cô đã quên mất thứ gì đó nhưng cô lại không nhớ nổi.
“Em thích thứ này sao?” Lâm Thành Phong thản nhiên nói.
Bạch Thanh Dung thu hồi suy nghĩ, xoay đầu sang một bên: “Không…”
“Vậy thì em nhìn gì chứ? Nếu em thích thì tôi sẽ tặng cho em!” Lâm Thành Phong gỡ đồng hồ đeo tay xuống, đeo vào tay Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung im lặng, đưa lại đồng hồ cho Lâm Thành Phong: “Tôi không có thói quen đeo đồng hồ, cũng không thích đeo.”
Đột nhiên, Bạch Thanh Dung nhớ tới một vật. Đồng hồ của Hạ Dũng! Đồng hồ của anh vẫn ở trong túi xách của cô! Đây là lần đầu tiên có bạn bè tặng quà cho cô, hơn nữa còn là Rolex phiên bản giới hạn vô cùng đắt đỏ…
“Dừng xe ở phía trước đi! Tôi có việc…” Bạch Thanh Dung đột nhiên lên tiếng. Lâm Thành Phong nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Cường, dừng xe lại!”
Sau khi chiếc Rolls-Royce màu xám dừng vào bên đường, Bạch Thanh Dung chuẩn bị xuống xe, vẻ mặt khó xử: “Anh có thể cho tôi mượn ba trăm nghìn không?”
“Em muốn làm gì?”
“Chuyện của phụ nữ mà thôi… Sao anh lại tò mò cả mấy chuyện đó vậy?” Bạch Thanh Dung cười nói.
Lâm Thành Phong rút một chiếc ví màu đen từ túi trong của bộ âu phục ra, ném cho Bạch Thanh Dung: “Không đủ tiền thì quẹt thẻ, mật khẩu 741659.”
Bạch Thanh Dung cầm ví tiền dày cộp của Lâm Thành Phong, hơi kinh ngạc: “Tôi chỉ cần ba trăm nghìn mà thôi, tôi sẽ trả cho anh.”
Lâm Thành Phong không vui: “Nói xong chưa? Xuống xe!”
Thấy Lâm Thành Phong như vậy, Bạch Thanh Dung sợ anh sẽ đòi lại ví tiền, cho nên nhanh chóng xuống xe. Nhìn xe của Lâm Thành Phong biến mất ở góc ngoặt, cô mới đưa tay ra vẫy một chiếc taxi: “Bác tài, cho tôi đi đến căn hộ Lưu Lý Bình.”
Tài xế quay đầu đi đến vị trí căn hộ Lưu Lý Bình. Chiếc Rolls-Royce màu xám từ góc cua bám theo. Lâm Thành Phong không chớp mắt nhìn chiếc xe phía trước. Anh cảm thấy rất ngạc nhiên, người phụ nữ này ở thành phố X không có người thân thích, cô có thể làm được gì đây?
Tài xế nhanh chóng đưa Bạch Thanh Dung đến căn hộ Lưu Lý Bình. Sau khi Bạch Thanh Dung trả tiền, cô lập tức chạy về phía nhà cũ, lúc này, ở đây đã trở thành một đống đổ nát.
Trong không khí dường như còn lưu lại mùi cháy khét, Bạch Thanh Dung cẩn thận đi vào bên trong, không ngừng tìm kiếm. Mỗi tấc đất đều được cô tìm kiếm kĩ càng.
“Khụ, khụ!” Bạch Thanh Dung ho khan. Tro bụi ở đây làm bẩn bộ đồ mới mà cô vừa thay, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên bẩn thỉu.
Bạch Thanh Dung hoàn toàn không để ý, cô chỉ chăm chú tìm kiếm đồng hồ đeo tay mà Hạ Dũng tặng. Hạ Dũng là người bạn đầu tiên ở thành phố X của cô, cô rất quý trọng người bạn này, cũng rất quý chiếc đồng hồ đeo tay kia, cho nên cô nhất định phải tìm được.
Bạch Thanh Dung tìm kiếm cẩn thận trong đống đổ nát nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của chiếc đồng hồ, Bạch Thanh Dung vỗ trán: “Ôi, mình thật ngốc! Tối hôm qua mình đã bỏ vào ngăn cuối của chiếc tủ trên đầu giường, tuy mọi thứ đều cháy rụi nhưng chắc hẳn chiếc đồng hồ đó vẫn sẽ còn nguyên vẹn…”
Bạch Thanh Dung đứng dậy đi đến nơi đã từng là phòng ngủ. Vụ hỏa hoạn đêm qua cháy rất lớn, nhưng chiếc tủ nhỏ bên giường chỉ bị cháy phần ngoài, không bị thiêu rụi.
Bạch Thanh Dung cẩn thận kéo ngăn tủ cuối cùng ra. Tro bụi bay tán loạn. Bạch Thanh Dung đưa tay phẩy phẩy tro bụi, nhìn thấy chiếc đồng hồ vẫn nằm nguyên vẹn trong ngăn tủ, cô vui vẻ vô cùng.
Cô cẩn thận lấy đồng hồ ra, dùng tay áo lau chùi, thấy kim giây trên đồng hồ vẫn còn chạy theo quy luật, Bạch Thanh Dung bật cười: “May quá, vẫn chưa bị hỏng!”
Hành động này của Bạch Thanh Dung đã rơi vào mắt của Lâm Thành Phong đang đứng ở tầng hai của căn hộ đối diện. Lâm Thành Phong chỉ nhìn thấy Bạch Thanh Dung vất vả tìm kiếm thứ gì đó trong đống đổ nát, hoàn toàn không để ý đến việc cả người bị dính bẩn, đến khi tìm được thì lại cười vui vẻ như vậy…
Ánh mắt u ám của Lâm Thành Phong nhìn chằm chằm Bạch Thanh Dung ở phía xa: “Rốt cuộc là thứ gì mà khiến người phụ nữ này vui vẻ như vậy?”
Lâm Thành Phong lấy điện thoại ra: “Cường, ngăn cô ấy lại!”
Sau khi nghe lệnh của chủ tịch, Cường lập tức lái xe về phía Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung đang vui vẻ cầm đồng hồ của Hạ Dũng đi ra khỏi cửa chính của Lưu Lý Bình thì đột nhiên bị chiếc xe Rolls-Royce quen thuộc cản lại.
Cường hạ cửa kính xe xuống: “Cô Bạch, mời lên xe!” Bạch Thanh Dung biết Lâm Thành Phong nhất định đã theo dõi cô.
Cô cũng không biết làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn đi lên xe. Sau khi lên xe, Lâm Thành Phong cũng mở cánh cửa phía bên kia bước lên.
“Sao lại theo dõi tôi?” Bạch Thanh Dung bất mãn nói.
“Vì sự an toàn của em, tránh cho em đang đi giữa đường lại bị người khác bắt cóc.” Lâm Thành Phong lưu loát đáp trả.
“Anh…” Bạch Thanh Dung nghẹn lời. Cô biết Lâm Thành Phong nhất định đang nói dối, nhưng những lời này của anh lại khiến cho cô không cách nào phản bác được.
“Đồ trong tay em là gì vậy?” Lâm Thành Phong trầm giọng hỏi.
Bạch Thanh Dung giấu đồng hồ đeo tay ra sau lưng: “Không có gì, đồ tư trang của phụ nữ mà thôi.”
“Thật sao?” Lâm Thành Phong mạnh mẽ kéo Bạch Thanh Dung vào ngực mình, lấy được đồng hồ Rolex mà Bạch Thanh Dung đang cố gắng che giấu.
“Trả lại cho tôi đi! Anh là cướp sao?” Bạch Thanh Dung muốn đòi lại đồng hồ đeo tay kia, nhưng sức của Lâm Thành Phong mạnh hơn cô rất nhiều, hơn nữa anh cứ nắm chặt tay cô không buông, cô chỉ có thể khua tay một cách yếu ớt trong không trung.
Nhìn đồng hồ Rolex đắt đỏ phiên bản giới hạn trong tay, ánh mắt Lâm Thành Phong dường như sắp phun ra lửa. Người phụ nữ này bỏ anh lại, chạy về khu nhà đổ nát kia chỉ để tìm chiếc đồng hồ đeo tay này soa? Địa vị của chủ nhân chiếc đồng hồ này trong lòng cô hẳn là không tầm thường chút nào.
“Người đàn ông này là ai?” Lâm Thành Phong lạnh lùng hỏi. Tuy đang là giữa mùa hè nhưng khí lạnh từ người anh tỏa ra khiến Bạch Thanh Dung có cảm giác như bị ngâm trong hồ băng. Cường ngồi phía trước cũng cảm thấy toàn thân rét lạnh…
Bạch Thanh Dung nghe vậy lập tức kinh ngạc, ngừng giãy giụa. Tại sao nghe giọng điệu của Lâm Thành Phong lại giống như cô làm chuyện có lỗi với anh vậy?
“Một người bạn!” Bạch Thanh Dung lạnh nhạt trả lời. “Bạn? Đồ của bạn tặng đáng giá để em vội vã quay về tìm như vậy sao?” Lâm Thành Phong có chút ghen tị.
“Lâm Thành Phong, anh thật kì cục!” Bạch Thanh Dung bĩu môi: “Tôi cũng đâu có làm gì sai. Anh ghen vớ vẩn gì vậy? Trả đồng hồ lại cho tôi đi!”
“Anh ta là người em thích sao?” Lâm Thành Phong nhớ tới những lời Bạch Thanh Dung đã từng nói. Cô nói rằng cô đã có người mình thích, cho nên cô mới luôn luôn né tránh anh. Thì ra người cô thích chính là người đã tặng cho cô chiếc đồng hồ Rolex bản giới hạn này…
“Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, đây là quà anh ấy tặng cho tôi!” Bạch Thanh Dung không nhìn Lâm Thành Phong, cô hoàn toàn không hiểu vì sao anh lại nổi cơn điên như vậy.
“Bạn bè bình thường? Bạn bè bình thường sẽ tặng cho nhau đồng hồ Rolex bản giới hạn sao?”
“Anh ấy có tiền, thích tặng gì chẳng được?”
Lâm Thành Phong nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Có tiền sao? Tôi cũng có rất nhiều tiền! Tiền của anh ta có nhiều bằng tôi không?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Bạch Thanh Dung mơ hồ cảm giác được người đàn ông trước mặt không chỉ nổi điên một cách bình thường, nhưng cô cũng không hiểu cô đã làm gì khiến cho anh tức giận chứ?
“Tôi có thể làm được gì sao?” Lâm Thành Phong có chút mất mát, buông tay Bạch Thanh Dung ra, giọng nói khàn khàn: “Em thích anh ta từ lúc nào?”
“Tôi nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi, không có quan hệ gì khác. Anh tin hay không thì tùy!” Bạch Thanh Dung nhanh chóng tóm được chiếc đồng hồ Rolex bản giới hạn trong tay Lâm Thành Phong.
“Vậy sao em lại vội vàng về tìm chiếc đồng hồ này?”
“Đó là vì tôi rất coi trọng tình bạn này!” Bạch Thanh Dung nghiêm túc nói.
“Em không cần về nhà họ Lâm nữa.” Lâm Thành Phong nói.
Bạch Thanh Dung lộ vẻ mừng rỡ: “Không về nhà họ Lâm? Hợp đồng của chúng ta được hủy rồi sao?” Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Bạch Thanh Dung, trong lòng Lâm Thành Phong càng thêm khó chịu.
Lâm Thành Phong không trả lời Bạch Thanh Dung, trực tiếp nói với Cường: “Đi tới biệt thự bên hồ Thiên Đàng.” Cường nhanh chóng lái xe đi. Cậu ta không muốn chọc tức chủ tịch đang bừng bừng lửa ghen kia.
Hiện giờ, cậu ta chỉ muốn nhanh chóng đưa chủ tịch đến biệt thự, sau đó tan ca về nhà mà thôi. Sau khi gặp được cô Bạch thì biểu hiện của chủ tịch càng ngày càng kì lạ…
“Hóa ra là chuyển sang nơi ở khác…” Bạch Thanh Dung ủ rũ cúi đầu. Cô còn tưởng rằng Lâm Thành Phong muốn sớm hủy bỏ hợp đồng giữa hai người, mất công mừng hụt.
Lâm Thành Phong nhìn dáng vẻ mất mát của Bạch Thanh Dung, anh cảm nhận được cảm giác thất bại trước nay chưa từng có. Người phụ nữ này chung chăn gối cùng anh lâu như vậy mà lại chưa từng động lòng với anh sao?
Cõ lẽ, mỗi đêm ngủ cùng anh, cô đều suy nghĩ về chủ nhân chiếc đồng hồ kia… Nghĩ tới đây, Lâm Thành Phong cảm thấy trong lòng nhói đau, nhưng anh không cách nào trút giận lên Bạch Thanh Dung được.
Hẳn là Bạch Thanh Dung đã rung động với người đàn ông kia trước, anh chỉ là kẻ đến sau mà thôi. Anh vốn có thể mạnh mẽ cưỡng ép Bạch Thanh Dung trở thành người của mình, nhưng anh không muốn làm những trò đáng khinh như vậy.
Trong kinh doanh, Lâm Thành Phong có thể cố gắng kiên trì để đạt được mục đích.
Trong chuyện tình cảm, anh cũng giống vậy.