Lấy hộp thuốc cho bà Bạch rồi rót một cốc nước nóng, để bà Bạch ống thuốc rồi đi ngủ xong, cô nằm trên giường trong căn nhà mới, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Trong lòng luôn có một thứ cảm giác kỳ lạ, không nói rõ được cũng không biết rõ. Lần đầu tiên cô thấy bên mình thiếu một người, bắt đầu từ lúc nào không có Lâm Thành Phong cô lại không ngủ được thế này.
Bạch Thanh Dung vẫn truyền bá cho mình cái suy nghĩ phải rời xa Lâm Thành Phong trong tiềm thức, nhưng bây giờ cô thực sự đã rời xa Lâm Thành Phong rồi. Trong lòng cũng không vui và kích động như tưởng tượng, ngược lại còn có một chút thất vọng mất mát.
Trong đêm tối, chớp chớp đôi mắt to trong suốt, không biết tại sao mình lại mất ngủ, trong đầu toàn là hình bóng của Lâm Thành Phong.
Bạch Thanh Dung lo âu khép chăn qua đầu trong lòng lặng lẽ đếm cừu: một con, hai con, ba con, bốn con, một trăm mười lăm con, cừu vui vẻ, cừu lười biếng, cừu xinh đẹp.
Bạch Thanh Dung cứ trợn tròn mắt như vậy đến khi bình minh, nhìn ngoài cửa sổ nắng ban mai từ từ xuyên qua rèm cửa rọi sáng phòng ngủ. Bạch Thanh Dung nhìn chằm chằm hai cuồng mắt to dậy đánh răng rửa mặt, làm bữa sáng.
“Thanh Dung, nhìn đôi mắt gấu trúc của con đi, tối qua không ngủ được lại còn nghĩ tới tên làm con tổn thương kia?” Bà Bạch ngồi dựa vào ở đầu giường cầm bữa sáng mà cô mang tới ần cần hỏi han.
“Sao có thể chứ, mẹ, mới chuyển qua đây, con chưa quen giường.” Cô lấy hộp thuốc trong cái tủ cạnh đầu giường cho bà Bạch uống thuốc xong: “Mẹ, ăn bữa sáng xong nhớ uống thuốc. Hôm nay con đến bệnh viện tìm bác sĩ nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho mẹ.”
“Bà Bạch gật đầu: “Thanh Dung, mẹ nghĩ là điều dưỡng ở nhà là ổn rồi. Không cần đi bệnh viện đâu.”
“Mẹ, con biết mẹ không thích ở bệnh viện. Chúng ta phải để bác sĩ xem tình hình của mẹ bây giờ có thể điều dưỡng ở nhà không, nếu như bác sĩ nói không có vấn đề, thì chúng ta sẽ ở nhà được không?” Bạch Thanh Dung kiên trì dỗ dành bà Bạch.
Đừng nói bà Bạch không muốn đến bệnh viện, bà ấy vừa nghĩ tới phải ở bệnh viện lâu như vậy, chính bản thân bà cũng không thể chịu được. Chưa kể trước lúc cô mười lăm tuổi, mẹ cô là con gái nhà quyền quý, mười ngón tay không cần động vào cái gì. Bây giờ bệnh tật tóc bạc mọc sớm, nghĩ tới đây trong lòng Bạch Thanh Dung đau xót.
Bà Bạch thấy biểu cảm của cô bất thường, hiểu con gái không ai bằng mẹ. Không cần hỏi cũng biết con gái mình đang nghĩ cái gì, bà Bạch bỏ ly nước xuống thở dài: “Thanh Dung, con nhỡ kỹ người sống trên đời giàu sang có lúc, chỉ cần tâm niệm củng cố bản thân sống tốt thì cái gì cũng không quan trọng.”
Bạch Thanh Dung hít hít mũi, gật đầu nặng nề. Mẹ nói đúng, đời người trăm năm dài như vậy luôn phải trải qua một vài khó khăn, nếu như cuộc sống không thay đổi một chút, không có thay đổi lớn thì có khác gì với ăn no chờ chết.
“Chủ tịch, phía bạn cô Bạch không hỏi được gì.” Cường phiền não nói, nhớ lại bộ dạng của Phạm Lan Lan không sợ trời đất hỏi gì cũng không biết đó, cậu ta và cô ấy lằng nhằng rất lâu cũng hỏi được gì.
Không biết vì sao, Cường không dùng bạo lực như trước kia với Phạm Lan Lan, để cô ấy nói ra thứ mà Cường muốn biết, Cường biết Phạm Lan Lan biết rõ hướng đi của cô Bạch, đàn ông đối mặt với gái đẹp luôn không biết phải làm sao.
Lúc này, Cường cũng như vậy. Anh ta không đành dùng lực với Phạm Lan Lan, đành phải lấy thông tin của cô Bạch từ chỗ khác.
Lâm Thành Phong sâu xa nhìn Cường: “Vậy à? Cường cậu bây giờ ngày càng biết làm việc rồi.” Lâm Thành Phong đợi cả đêm mà Cường lại đem về câu trả lời như vậy, anh đương nhiên rất thất vọng, Cường đã theo anh mười năm, từ trước tới giờ chưa làm anh thất vọng.
Lần này, chuyện quan trọng như thế. Một chút thông tin Cường cũng không mang về được, chẳng trách Lâm Thành Phong tức giận.
“Cậu chủ, tối qua tôi đã xem qua người ở thành phố X dường như không có tin tức của cô Bạch. Đã tìm tất cả thông tin hành khách của các bến xe, sân bay cũng không thấy tung tích của cô Bạch.” Cường cung kính cúi đầu báo cáo.
“Tối qua cô Bạch đã đến bệnh viện đón bà Bạch rồi, theo lý mà nói cô Bạch đưa bà Bạch ốm yếu đi, tất cả hệ thống ra vào trong thành phố đều phải có thông tin của họ, nhưng lại không tìm thấy họ trong thành phố. Tôi sẽ cố gắng tìm kiếm.”
Sắc mặt Lâm Thành Phong u ám, khẽ nhíu mày, trong lòng anh càng chắc chắn một việc. Người con gái đó đã tìm Hạ Dũng giúp, nếu không trong thời gian ngắn cô ấy không thể dưới mắt anh không thấy bóng dáng tăm hơi được.
“Hạ Dũng không có động tĩnh gì sao?” Lâm Thành Phong lạnh nói, Cường chỉ khẽ ngẩng đầu liếc chủ tịch một cái rồi chán nản lắc đầu.
“Tiếp tục trông chừng. Nghĩ cách theo dõi vị trí điện thoại của Bạch Thanh Dung, cho dù cậu dùng bằng cách nào.” Lâm Thành Phong mặc định Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng có liên lạc, đã liên lạc với Hạ Dũng mơ tường hão huyền với Bạch Thanh Dung, anh ấy nhất định sẽ chủ động đi tìm Bạch Thanh Dung.
Sắc mặt Cường ngừng lại, mã điện thoại của Bạch Thanh Dung không phải cậu ta không tìm ra. Nhưng Bạch Thanh Dung đã tắt máy rồi, không còn cách lần theo dấu vết, nhưng lệnh của chủ tịch như núi, không thể không làm.
Cường cắn răng, thuận theo Lâm Thành Phong tiếp tục đi tìm Bạch Thanh Dung.
Lâm Thành Phong ngồi xuống ghế làm việc bằng da thật, hồ sơ và kế hoạch trên bàn đều sắp chồng chất như núi rồi. Vì chuyện của Bạch Thanh Dung, anh không còn sức để xử lí công việc.
Trong lòng luôn nhớ Bạch Thanh Dung, chỉ cần tìm thấy người con gái ấy rồi giữ bên mình anh mới yên tâm. Ngoài vì người mười năm trước ra, anh chưa từng ăn ngủ không yên như vậy.
Đã nhiều năm như vậy, anh cho rằng mình cũng không gặp lại được người có thể khiến mình không kiềm lòng nổi. Nhưng anh ta nghĩ sai rồi, Bạch Thanh Dung xuất hiện. Từ đó trái tim của anh đều bị từng cử chỉ của cô thu hút.
Tối hôm qua, Lâm Thành Phong cũng cả đêm không ngủ, ngồi im lặng ở vườn hoa cả đêm. anh không ngừng nghĩ lại thời gian sống chung với Bạch Thanh Dung, thậm chí nhìn trăng sáng trên trời cầu nguyện.
Chỉ cần cho anh khi tìm được Bạch Thanh Dung, anh nhất định đối tốt với cô, tuyệt đối không phụ lòng cô.
Cường vừa mói rời đi nhanh chóng mở cửa đi vào: “Chủ tịch, tìm được rồi. Tôi nhờ người bạn làm việc trong cơ quan cục tình báo ở nước U hỗ trợ tìm được rồi.”
Lâm Thành Phong kích động từ trên ghế xông tới: “Lập tức đi tới.” Cường còn chưa phản ứng kịp, Lâm Thành Phong đã sải bước đi ra ngoài.
Cường định thần lại, bước nhanh theo sau Lâm Thành Phong: “Chủ tịch, cô Bạch bây giờ ở thành phố Y. Tôi lập tức cho người chuẩn bị máy bay, ba mươi phút có thể đến.”
“Nhanh lên, bây giờ chúng ta ra sân bay.” Lâm Thành Phong nôn nóng nói, Bạch Thanh Dung biến mất trong phạm vi khả năng của anh đã 24 tiếng, theo pháp luật có thể báo án có người mất tích rồi.
Máy bay kéo một đường mây trắng dài trên bầu trởi xanh biếc của thành phố, Lâm Thành Phong nhìn lên trời xanh mây trắng cao mấy nghìn mét. Đợi gặp được người con gái ấy anh muốn nói gì, lẽ nào đánh ngất xỉu rồi đưa đi sao?
Dưa hái xanh không ngọt, người vợ mà bức hôn không thân mật. Cho dù anh có cương quyết muốn đưa cô ấy về, cô ấy cũng sẽ chạy đi lần thứ hai, lần thứ ba. Lâm Thành Phong biết tiến hành một vụ mua bán nhất định phải có thẻ bài buôn bán với đối phương, vụ làm ăn này mới có thể thành công.
Nhưng giữa anh và người con gái ấy, trong tay anh có thể có thẻ bài gì. Nghĩ đến đây trở nên đau đầu, chỉ là một người con gái mà đã khiến anh có chút khoanh tay bó gối.
Lúc Bạch Thanh Dung xuống nhà nhận chuyển phát nhanh, nhìn thấy trong khu ở đậu một chiếc xe Lamborghini màu tím bạc. Không khỏi chăm chú nhìn thêm, không khỏi chậc lưỡi: Không nhìn ra, người giàu ở khu này nhiều như vậy. Ngày ngày nhìn thấy không phải Mercedes-Benz thì là BMW, hôm nay còn có thể thấy Ferrari.
Bây giờ thu nhập bình quân đầu người cả nước cao vậy sao? Một khu dân cư bình thường có thể có Lamborghini, cửa xe mở ra, một người đàn ông đẹp trai lịch lãm bước xuống xe.
Bạch Thanh Dung không thể tin nhìn người đàn ông đó, khuôn mặt, dáng người, ánh mắt quen thuộc đang nhìn về phía cô. “Lâm Thành Phong.” Bạch Thanh Dung vốn cho rằng mình nhìn thấy Lâm Thành Phong sẽ chạy trốn, sợ hãi không thôi.
Nhưng đều không có. Nghĩ tới Lâm Thần Phòng vì cô mà đi từ thành phố X xa xôi đến thành phố Y, thời gian của người mạnh như anh ta đều rất đáng tiền. Bây giờ nhìn thấy Lâm Thành Phong trong lòng cô lại có chút nhảy nhót reo mừng.
Nhìn khuôn mặt, hình bóng quen thuộc càng lúc càng gần, Bạch Thanh Dung lại quên không nhanh chóng chạy đi, đừng quay đầu. Mà lại đứng ngây người ra đó.
Biết khuôn mặt làm mình mất ngủ cả đêm qua đó đã ngay trước mắt Bạch Thanh Dung mới định thần nghi ngờ nói: “Sao anh lại ở đây?”
Lâm Thành Phong lạnh lùng nhìn Bạch Thanh Dung: “Câu này đáng lẽ là anh hỏi em chứ, vợ của anh, sao em không ngoan ngoãn ở nhà mà sao lại ở đây.”
“Đây chính là nhà của tôi.” Bạch Thanh Dung trả lời Lâm Thành Phong một cách thỏa đáng, trong lòng Bạch Thanh Dung lúc này nhắc nhở bản thân: Bạch Thanh Dung không phải sợ, anh ta không phải sư tử ăn thịt người. Anh ta chỉ là tên côn đồ thối tha ức hiếp mày, không có thực hiện thỏa thuận gì với lưu manh.
“Hừ, nhà của em? Sao anh không biết.”
“Chủ tịch Lâm, những chuyện nhỏ nhặt này đâu cần anh biết.”
“Về với anh.”
“Không.”
“Tại sao?”
“Tôi nói rồi, đây mới là nhà của tôi.”
“Đừng quên, anh là chồng của em.”
“Chủ tịch Lâm cũng đừng quên, anh đã làm gì với tôi?”
“Cho nên, em chán ghét anh như vậy, muốn rời khỏi anh, yêu thương giãi bày với người đàn ông khác sao?”
“Anh nghĩ như nào thì là như vậy đi, Lâm Thành Phong, tôi muốn bỏ đi là tôi thật sự không muốn lấy anh. Mẹ tôi đang ở nhà đợi tôi, tôi phải về rồi.”
“Nếu như anh không đồng ý thì sao? Bạch Thanh Dung, chỉ cần anh muốn thì ý kiến của em cũng không quan trọng.” Lâm Thành Phong ngạo mạn nói.
Ngón tay Bạch Thanh Dung xoa nhẹ hộp chuyển phát nhanh, lạnh nhạt nói: “Thế thì chủ tịch Lâm có được chỉ là xác chết thôi.” Tuy nhìn Bạch Thanh Dung chỉ là một cô gái mảnh mai, nhưng cố chấp một chút cũng sẽ không thua Lâm Thành Phong.
“Em dám uy hiếp anh?” Lâm Thành Phong tức giận nhìn Bạch Thanh Dung, người con gái này lại không thương tiếc tính mạng của mình như vậy. Lại có thể thà chết chứ không muốn nhìn thấy anh?
Bạch Thanh Dung cúi thấp đầu: “Không phải uy hiếp, chỉ là không muốn. Chủ tịch Lâm anh đã có thân thể của tôi rồi còn cần gì phải dồn ép không tha.” Giọng nói có chút buồn bã.
Nghe thấy trong lòng Lâm Thành Phong rất khó chịu, chuyện đó anh quả thực không khống chế được. Nhìn thái độ lạnh nhạt và ánh mắt lạnh băng của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong muốn từ bỏ ý nghĩ cưỡng ép đưa Bạch Thanh Dung đi.
“Được, thế tùy em.” Nói xong, Lâm Thành Phong quay người rời đi, vẻ mặt Bạch Thanh Dung ngơ ngác ngổn ngang trong gió. Người đàn ông ngang ngược muốn đưa cô đi các kiểu, sao bây giờ nói đi là đi.
Đàn ông quả nhiên chỉ có như vậy. Bạch Thanh Dung nhìn bóng lưng Lâm Thành Phong rời đi, cười đau khổ.
Lâm Thành Phong cũng không ngoảnh đầu đi về phía Lamborghini, anh phải tìm thấy thẻ bài có thể đạt được trong giao dịch giữa anh và Bạch Thanh Dung. Người con gái ấy mới có thể ngoan ngoãn ở cạnh anh, sự quen biết của họ không phải là vụ giao dịch này sao?
Nếu muốn một người ở bên cạnh mày mãi mãi, vậy thì phải khiến cô ấy tự nguyện đồng ý mới được.
Lamborghini nhanh như chớp đã đi xa, Bạch Thanh Dung cũng mang hộp chuyển phát nhanh về nhà. Sau khi mở cửa thở hổn hển bỏ hộp chuyển phát nhanh xuống, thở không ra hơi cầm bình và cốc nước trên bàn rót cho mình một cốc uống ừng ực.
“Mẹ, con về rồi! Haizzz, thật không ngờ chỗ dụng cụ vẽ tranh và thuốc màu này cũng nặng lắm.” Bạch Thanh Dung nhìn vào phòng ngủ chính chào bà Bạch, nhưng phía cửa bên đó không có tiếng đáp lại.
Trong căn phòng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chỉ có tiếng thở và tiếng tim đập của Bạch Thanh Dung. Cô đi tới cửa phòng bà Bạch khẽ mở cửa: “Mẹ, mẹ sao thế?”
“Mẹ, mẹ sao thế!” Còn chưa dứt lời Bạch Thanh Dung liền hét lên, mặt bà Bạch tái nhợt nằm trên giường, khóe miệng và vạt áo trước ngực đều là máu đỏ tươi.