Lâm Thành Phong nheo mắt nhìn Bạch Thanh Dung: “Đúng vậy, không muốn sao?”
Bạch Thanh Dung ngước mắt bình tĩnh nhìn Lâm Thành Phong, nói nhỏ: “Mọi thứ đều nghe theo anh.” Bạch Thanh Dung là người muốn rời đi, cô tuyệt đối sẽ không gả cho Lâm Thành Phong, chỉ là để trấn an tâm trạng của anh nên Bạch Thanh Dung mới nghe theo anh, không xảy ra xung đột với anh nữa.
Đối mặt với Bạch Thanh Dung dịu dàng nhỏ nhẹ, Lâm Thành Phong luôn cảm giác cô có chỗ nào đó không đúng, nhưng mình lại không thể nói ra được: “Thanh Dung, em thực sự không trách anh sao?”
“Thành Phong, anh đã muốn cho em một hôn lễ rồi, sao em còn có lòng trách anh chứ.” Bạch Thanh Dung nói nhỏ: “Mệt mỏi cả ngày rồi, anh thay áo sơ mi ra để em giặt cho anh.”
Lời này của Bạch Thanh Dung khiến trong lòng Lâm Thành Phong yên tâm hơn không ít, quả nhiên phải lấy được trái tim một cô gái rồi mới đến được thân thể cô ấy. Biểu hiện của Bạch Thanh Dung làm anh càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình, Lâm Thành Phong đưa hai tay lên đỡ vai Bạch Thanh Dung, đặt Bạch Thanh Dung ngay ngắn trước mặt mình.
“Thanh Dung, em có yêu cầu gì với hôn lễ không?” Lâm Thành Phong thật lòng hỏi ý Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong mỉm cười: “Cái này à, anh thông báo đột ngột quá em nhất thời cũng không nghĩ ra. Đợi em nghĩ ra rồi trả lời anh được không?”
Tuy Bạch Thanh Dung không thật sự muốn kết hôn với Lâm Thành Phong, nhưng cô cũng không thể nói thẳng là nghe theo anh hết được. Như vậy chẳng phải là dễ bị vạch trần sao? Cô gái này chẳng có suy nghĩ gì về hôn lễ của chính mình.
“Được, em suy nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi nói với anh, anh cho người đi chuẩn bị.” Lâm Thành Phong đạt được câu trả lời hài lòng, đứng dậy đến phòng để đồ thay một chiếc áo len màu be và một chiếc quần thoải mái.
Bạch Thanh Dung lần đầu nhìn thấy Lâm Thành Phong mặc thoải mái như vậy, đồ vest nghiêm chỉnh khiến anh thoạt nhìn kiêu căng tao nhã. Bây giờ bộ quần áo thoải mái này lại khiến anh đẹp trai và dịu dàng thêm vài phần, nhưng trên người vẫn lộ ra vẻ ngầu lạnh lùng.
Lâm Thành Phong cẩn thận nhìn hoa tươi xung quanh, hoa hồng, hoa lục bình, hoa cúc, hoa hải đường, trong đó hoa hải đường nhiều nhất. Trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng: “Thanh Dung, em thích hoa hải đường lắm sao?”
Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng lại sốt sắng như ngàn con ngựa chà đạp. Lúc này cô ước gì Lâm Thành Phong mau đi tắm rửa để cô còn gửi tin nhắn cho Phạm Lan Lan, tính cảnh giác của người đàn ông này rất mạnh, cô không thể gửi bất kỳ tin tức gì dưới cái nhìn của anh.
“Thành Phong, cũng không còn sớm nữa. Anh đi tắm đi rồi mình ngủ, em cầm quần áo của anh xuống lầu giặt.” Bạch Thanh Dung vừa mới định đứng dậy đã bị Lâm Thành Phong kéo tay lại: “Thanh Dung, em đang nóng lòng mong mình ngủ sớm một chút?” Trong giọng nói nghiêm túc vô cùng mờ ám.
Bạch Thanh Dung không khỏi cúi thấp đầu, khẽ cắn môi, vẻ mặt và điệu bộ thẹn thùng hoàn toàn rơi vào mắt Lâm Thành Phong.
“Không đứng đắn.” Bạch Thanh Dung vờ gắt lên, nhẹ nhàng gạt tay Lâm Thành Phong ra cầm quần áo lên đi xuống lầu dưới. Gương mặt lạnh lùng đẹp trai của Lâm Thành Phong hiện lên một nụ cười nhạt đẹp đẽ.
Sau khi Bạch Thanh Dung cầm quần áo xuống lầu ngâm nước, vội vàng cầm di động lên gửi một tin nhắn Wechat cho Hạ Dũng: “Trưa mai anh có thể lái xe đến trung tâm thương mại quốc tế tìm em không?”
Không ngờ Hạ Dũng lập tức trả lời lại: “Được.” Bạch Thanh Dung chọn một biểu tượng hoa hồng gửi cho Hạ Dũng, Hạ Dũng ở đầu dây bên kia thỏa mãn tắt di động cuộn trong chăn ngủ một cách hạnh phúc.
Bạch Thanh Dung nhanh chóng giặt xong quần áo, lúc quay lại phòng ngủ Lâm Thành Phong đã tắm rửa xong nằm trên giường đọc tạp chí kinh tế và tài chính.
“Qua đây.” Lâm Thành Phong nhẹ giọng nói với Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung nghe lời leo lên giường, rúc vào lòng Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung chủ động khéo léo như vậy lại một lần nữa khiến trong lòng Lâm Thành Phong tràn ngập sự ngọt ngào.
“Thành Phong, em đã nghĩ ra hình thức hôn lễ rồi.” Bạch Thanh Dung tựa đầu trong ngực Lâm Thành Phong thủ thỉ.
“Ồ? Nhanh thế sao, em muốn hôn lễ kiểu gì?” Lâm Thành Phong cưng chiều dụi dụi cằm mình lên trán Bạch Thanh Dung.
Đây là lần đầu tiên Bạch Thanh Dung chủ động đòi hỏi anh, hơn nữa còn liên quan đến lễ kết hôn thiêng liêng của hai người họ. Dù Bạch Thanh Dung muốn hái sao trên trời để trang trí lễ kết hôn thì Lâm Thành Phong cũng sẽ hái xuống cho cô.
Bàn tay nhỏ bé của Bạch Thanh Dung vẽ những vòng tròng trên ngực Lâm Thành Phong: “Cái này thì không vội nói với anh. Ngày mai em và Cường ra ngoài tìm một dịch vụ tổ chức hôn lễ viết sơ qua những nội dung chính, đến lúc đó anh sẽ biết thôi.”
Bàn tay nhỏ bé của Bạch Thanh Dung di chuyển trên ngực gợi lên từng đợt sóng tình, ánh mắt Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung say đắm. Người đàn ông trong lúc ý loạn tình mê là dễ nới lỏng cảnh giác nhất.
“Được thưa tiểu yêu tinh dụ người.” Bàn tay to của Lâm Thành Phong bắt đầu ma sát trên lưng Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung thẹn thùng dùng bàn tay nhỏ bé đẩy Lâm Thành Phong ra: “Hôm nay em tới ngày đó, không tiện.”
Lâm Thành Phong nghe vậy hiểu ý Bạch Thanh Dung, nắm bàn tay nhỏ của cô lên môi hôn một cái, nhỏ giọng nói: “Vậy phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ đi!” Trong lòng lại không vui hàng nghìn lần, anh mới có được Bạch Thanh Dung chưa bao lâu, còn chưa thỏa mãn cảm nhận sự dịu dàng của Bạch Thanh Dung, kỳ kinh của Bạch Thanh Dung đã tới rồi.
Ôm Bạch Thanh Dung mềm mại, Lâm Thành Phong nghĩ thầm, dù sao bọn họ là vợ chồng cũng còn nhiều thời gian, ngày tháng sau này còn dài. Khóe môi mỉm cười thỏa mãn, hai mắt nhắm nghiền tiến vào giấc mộng đẹp.
Mà Bạch Thanh Dung trong ngực anh, trong đôi mắt đen láy thông minh lại hiện lên sự sắc bén. Nhếch miệng cong lên một nụ cười gian xảo, cô biết kế hoạch của mình sắp thành công rồi.
Hôm sau lúc Lâm Thành Phong thức dậy, Bạch Thanh Dung vẫn đang ngủ say. Lâm Thành Phong hôn mấy cái liền vào trán Bạch Thanh Dung rồi mới lưu luyến không rời, mặc đồ xong tới công ty.
Lâm Thành Phong vừa mới đóng cửa ra ngoài, Bạch Thanh Dung liền mở mắt. Đôi mắt đã không còn sự dịu dàng đằm thắm như tối hôm qua mà lại sâu như một hồ nước vậy, Bạch Thanh Dung rời giường nhanh chóng rửa mắt xong xuôi, thay quần áo xong cầm túi xách xuống lầu.
Cường đã đợi cô sẵn ngoài cửa, Bạch Thanh Dung lịch sự gật đầu chào Cường rồi lên xe: “Cường, đến trung tâm thương mại quốc tế tìm người tổ chức hôn lễ trước. Hôm qua quên mua cà vạt cho chủ tịch Lâm rồi.”
Cường vừa nghe Bạch Thanh Dung lại mua đồ cho chủ tịch nhà mình thì mỉm cười nói: “Được, cô Bạch.”
Chiếc xe êm ả chạy trên đường.
Bạch Thanh Dung lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Hạ Dũng: “Chờ em ở cổng phía bắc trung tâm thương mại quốc tế, em đến ngay.” Trên màn hình nhanh chóng hiện lên tin nhắn trả lời của Hạ Dũng: “Thanh Dung, anh đang trên đường. Lát gặp!”
Bạch Thanh Dung bỏ di động vào túi xách, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: Lâm Thành Phong, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa. Mọi thứ cô làm tối qua đều chỉ là để tê liệt tính cảnh giác của Lâm Thành Phong, tiện cho việc cô bỏ trốn.
Chọn đi trung tâm thương mại quốc tế cũng là vì ở đó đông người, cho dù Cường có bản lĩnh hơn nữa thì bắt được cô giữa biển người đến đi trong thời gian ngắn cũng là chuyện ly kỳ.
Tim Bạch Thanh Dung đập thình thịch, không biết vì sao cô đã có thể rời khỏi người đàn ông kia ngay lập tức nhưng lòng cô cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, tâm trạng lại có chút phức tạp.
Những chuyện từ khi quen biết Lâm Thành Phong ở Thiên Đường Nhân Gian đến giờ hiện lên từng chút một trong đầu Bạch Thanh Dung, giọng nói người đàn ông kia, dáng vẻ khi cười, bộ dạng tức giận, bộ dạng sầm mặt.
“Cô Bạch, chúng ta đến rồi.” Tiếng nói của Cường kéo suy nghĩ của Bạch Thanh Dung về hiện thực: “Được.” Bạch Thanh Dung mở cửa sau xuống xe đi vào trung tâm thương mại quốc tế, Cường theo sát phía sau. Hai người một trước một sau xuyên qua biển người náo nhiệt.
Ánh mắt Bạch Thanh Dung không ngừng nhìn về chỗ đậu xe ven đường, cô tìm xe của Hạ Dũng. Sắp vào trong trung tâm thương mại quốc tế tới nơi rồi mà Bạch Thanh Dung vẫn chưa tìm được xe Hạ Dũng, trong lòng không khỏi sốt sắng.
Đây là cơ hội tốt nhất để cô rời khỏi Lâm Thành Phong, nếu bỏ lỡ, sau này không biết lúc nào mới lại có cơ hội. Tiếng di động tút tút kêu lên.
Trên màn hình di động hiện lên: “Thanh Dung anh thấy em rồi, anh ở hướng mười hai giờ của em.” Bạch Thanh Dung đưa tay vờ sửa lại chút tóc rối rồi nhìn sang bên phải mình.
Một chiếc Maybach màu đỏ, chiếc xe ngông cuồng và màu sắc như vậy nhất định là không thể nghi ngờ gì nữa. Bạch Thanh Dung nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh, xuyên qua đám người rốt cuộc cũng thấy được một quầy báo đông người nhất bên đường.
Bạch Thanh Dung dừng bước xoay người lại cười nói với Cường: “Cường, anh có tiền mặt không?” Cường lôi từ túi áo vest của mình ra một cái vì màu đen thật dày đưa cho Bạch Thanh Dung: “Cô Bạch, tiền mặt đều ở đây.”
“Cảm ơn anh, Cường. Tôi muốn qua bên kia mua một ít tạp chí.” Bạch Thanh Dung nhìn về phía quầy báo: “Cũng may là anh mang theo tiền mặt.”
Cường có chút nghi ngờ nhìn Bạch Thanh Dung: “Cô Bạch, muốn xem tạp chí gì cứ báo với người làm nhà họ Lâm trực tiếp đặt là được rồi. Không cần phải đích thân đi mua phiền phức như vậy.”
Bạch Thanh Dung chỉ cười nhạt nhìn chứ không nói gì, nở một nụ cười bí ẩn rồi đi về phía quầy báo. Bạch Thanh Dung cười lên trông rất đẹp, nhưng Cường lại cảm thấy tuy lúc này cô Bạch cười đẹp thật, nhưng càng có mùi âm mưu hơn.
Bạch Thanh Dung đi nhanh về phía quầy báo, Cường bước dài bám sát phía sau. Bạch Thanh Dung đi càng nhanh tim lại càng đập mạnh, cô đã hoàn toàn không để ý đến tiếng ồn ào trong đám đông, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Trán và mũi vì căng thẳng và thở dồn dập nên đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, Bạch Thanh Dung mua mấy quyền tạp chí vừa dày vừa nặng ở quầy báo, trực tiếp đưa cho ông chủ một tờ tiền giá trị lớn, nói thẳng: “Không cần thối lại.”
Sau đó cầm lấy tạp chí vội vã rời khỏi quầy báo, trên gương mặt già nua của chủ quầy phía sau nở một nụ cười tươi như hoa, thầm nghĩ hôm nay vị khách đầu tiên của mình chính là một thần tài, nhìn bóng lưng Bạch Thanh Dung hô to: “Cảm ơn cô, lần sau lại ghé nhé.”
Bạch Thanh Dung dùng sức nắm chặt tạp chí trong tay ném về phía đầu Cường, Cường bị Bạch Thanh Dung bất thình lình ném tạp chí, nhất thời không đề phòng nên bị tạp chí đập một cái đau thấu cõi lòng.
Bạch Thanh Dung thấy cơ hội đã đến, cong chân lên chạy thật nhanh về phía xe Hạ Dũng, vừa chạy vừa lấy ra một xấp tiền thật dày từ trong chiếc ví màu đen của Cường, tung lên không trung như rải hoa rồi hét lên: “Nhặt tiền thôi.”
Đồng tiền đỏ chói mệnh giá cao bay bay trong đám người như bông tuyết, mọi người vừa nhìn thấy tiền bay đầy trời, ai nấy đều như điên mà giành giật lấy.
Cường nhìn bóng dáng Bạch Thanh Dung rời đi, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong rồi. Đợi khi cậu ta đuổi theo Bạch Thanh Dung thì đã bị mắc kẹt trong đám đông giành giật tiền, người là động vật mà một khi mất đi lý trí, điên cuồng giành giật lẫn nhau sẽ như một bức tường đồng vách sắt, khó có thể vượt qua.
Bạch Thanh Dung cũng không quay đầu lại, chạy thật nhanh về phía chiếc Maybach màu đỏ của Hạ Dũng, vừa chạy vừa điên cuồng rải những đồng tiền đỏ. Cho dù Cường muốn đuổi theo cũng không chống nổi biển người đông nghìn nghịt này, chỉ có thể nhìn bóng dáng yếu ớt của Bạch Thanh Dung dần dần khuất dạng.
Bạch Thanh Dung chạy đến trước xe của Hạ Dũng, nhanh chóng mở cửa xe nhảy lên ghế phụ, thở hồng hộc nói dồn dập: “Không kịp giải thích nữa, mau lái xe!”
Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung nheo mắt cười: “Chuyện nhỏ, tuân chỉ.” Sau đó nhanh chóng khởi động xe mà chạy, khi đám người đã tản ra hết Cường mới đuổi tới thì nào còn có thể nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa.
Cường buồn bực đấm một đấm vào không khí, lần này thì xong rồi. Người trong lòng chủ tịch nhà bọn họ bỏ trốn ngay trước mắt cậu ta, cậu ta sao có thể ăn nói với chủ tịch của mình chứ.