Bạch Thanh Dung kéo cánh cửa tủ đựng trang phục phụ nữ mà hôm qua cô nhìn thấy ra, tỉ mỉ kiểm tra quần áo bên trong, quả nhiên những bộ quần áo mới tinh còn nguyên nhãn mác vẫn ở trong đó. Lâm Thành Phong nói những bộ quần áo này chưa có người mặc quả nhiên là thật.
Bạch Thanh Dung chọn một bộ đồ tây màu tím nhãn hiệu Chanel mặc vào, nhìn rất già dặn mà lại quyến rũ, khi cô bước ra từ phòng thay đồ cũng là lúc Lâm Thành Phong đã rửa mặt xong: “Em lấy máy tính ra lên mạng mà xem đi, đừng vội đi ra ngoài.” Lâm Thành Phong vừa cài nốt cúc áo vừa lạnh nhạt nói.
Bạch Thanh Dung gật đầu: “Cảm ơn anh.” Lời nói này của Lâm Thành Phong như một lời nhắc nhở Bạch Thanh Dung, đúng vậy, lên mạng xem trước thôi, cần quái gì phải tự làm mình mệt nhọc chạy ra ngoài chứ.
“Tôi đi đây.” Lâm Thành Phong khoác thêm chiếc áo bên ngoài cho bộ vest rồi tạm biệt Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung theo bản năng trả lời: “Đi đường cẩn thận.”
Lúc này Bạch Thanh Dung thực sự cảm thấy hai người họ tựa như một cặp vợ chồng đang chào tạm biệt nhau buổi sáng vậy, nhưng rồi cô nhanh chóng lắc đầu, chắc là do mình nghĩ nhiều quá rồi.
Sau khi Lâm Thành Phong đi Bạch Thanh Dung mới mở máy vi tính ở trên bàn ra, lạch cạch gõ bàn phím, nhìn thấy vô vàn công ty với các chức vụ khác nhau trên trang thông báo tuyển dụng, cô lại nhớ lại câu nói tối qua của Lâm Thành Phong.
“Kế hoạch nghề nghiệp của mình? Kinh nghiệm của mình sao?” Bạch Thanh Dung thẫn thờ nhìn vào màn hình máy tính, ngành mà cô theo học trên đại học là ngành thẩm mỹ và kỹ năng hội họa mỹ thuật chất lượng cao, nhưng bản thân cô lại không theo học hết, đương nhiên không thể có ưu thế lớn được.
Bạch Thanh Dung ngẩn người cầm con chuột di tới di lui trên trang mạng, đột nhiên Bạch Thanh Dung nhìn thấy một công việc thu hút sự hứng thú của cô: trợ lý thiết kế đá quý! Yêu cầu: Chịu được khổ cực và có khả năng hội họa.
Đôi mắt Bạch Thanh Dung lóe lên một tia sáng, không phải cô vừa hay hợp với công việc này sao? Hơn nữa bản thân cô cũng rất thích đá quý, đặc biệt là những viên đá quý mang màu sắc lộng lẫy đến chói mắt kia chính là điểm mạnh của bậc thầy màu sắc Bạch Thanh Dung.
Nhưng khi nhìn thấy cột bằng cấp, Bạch Thanh Dung kích động đến mức dường như trái tim cô rơi xuống một chậu nước lạnh vậy, lạnh thấu tim.
“Ding… Ding… Ding…” Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Bạch Thanh Dung cầm điện thoại lên nhìn thấy thông báo tin nhắn trên màn hình, lời nhắn không nhiều chỉ có duy nhất hai chữ: “Cố lên!” Ký tên: Ông xã.
Bạch Thanh Dung ấn vào ô ghi chú chuyển từ “ông xã” thành Lâm Thành Phong, người đàn ông này cũng thật là, nhưng nghĩ tới dáng vẻ Lâm Thành Phong ngồi trên xe cầm điện thoại nhắn tin, không hiểu sao Bạch Thanh Dung bỗng cảm thấy rất buồn cười.
Cái tên núi băng nghìn năm kia cũng biết gửi tin nhắn sao? Bạch Thanh Dung cười hì hì thành tiếng, cô cười tới mức khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô càng thêm lộng lẫy.
Lúc cô sắp gập điện thoại lại, lại nhìn thấy trong danh bạ hiện lên một cái tên khác: Hạ Dũng.
Bạch Thanh Dung nhớ tới chiếc đồng hồ trong ngăn kéo, chi bằng nhân cơ hội mình vẫn rảnh rỗi chưa phải đi làm trả lại chiếc đồng hồ cho Hạ Dũng. Trong thẻ của cô vừa hay cũng còn tiền, nhân tiện trả tiền viện phí cho Hạ Dũng luôn.
Lúc này Bạch Thanh Dung gửi cho Hạ Dũng một tin nhắn: “Hạ Dũng, em là Bạch Thanh Dung đây, sáu giờ tối nay em đợi anh ở quảng trường Thời Đại nhé, em muốn mời anh ăn lẩu, anh có rảnh không?”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Hạ Dũng trả lời: “Được, không gặp không về nhé.” Nhanh như vậy mà Hạ Dũng đã trả lời tin nhắn của cô, không biết vì sao Bạch Thanh Dung cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ. Sau khi đặt điện thoại xuống, Bạch Thanh Dung mở một số trang web học tập lên.
Cô rời khỏi giới mỹ thuật quá lâu rồi, phải bổ sung một chút kiến thức có liên quan trên mạng thôi, cô lấy giấy và bút ra tùy ý mô phỏng lại vài sợi dây chuyền dựa theo ý nghĩ của mình.
Tiếng tin nhắn vang lên như một lời nhắc nhở, Bạch Thanh Dung nghiêng đầu nhìn dòng tin nhắn trên màn hình: “Thanh Dung, anh bắt đầu xuất phát đây.” Ký tên: Hạ Dũng!
Bạch Thanh Dung mới giật mình nhận ra thì ra đã sắp đến sáu giờ tối rồi, cô vội vã đứng dậy bước vào phòng thay đồ chọn một chiếc váy suông hiệu Prada màu trắng đơn giản rồi thay, đi tới lấy chiếc đồng hồ từ trong ngăn kéo tủ phía đầu giường ra cho vào túi xách.
Đi tới ngân hàng cách căn hộ không xa rút khoảng ba mươi lăm triệu đồng, cô đón một chiếc taxi đi đến quảng trường Thời Đại.
Trong phòng bao ở quán lẩu.
Hương thơm ngào ngạt của nồi canh sườn đang sôi sùng sục lan tỏa khắp căn phòng, sau khi nhân viên phục vụ bưng rau cải được đựng trong chiếc đĩa tinh xảo ra: “Xin chào quý khách, món ăn của quý khách đã được đưa lên đủ cả rồi ạ, chúc quý khách ngon miệng.”
“Nhìn có vẻ ngon đấy.” Hạ Dũng cầm đũa lên gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát của Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, em ăn thử xem có độc không, nếu không có thì anh mới ăn.”
Bạch Thanh Dung cười cắn một miếng sườn: “Ừm, nước thịt đậm đà, có độ dai, ngon lắm…” Nhìn dáng vẻ ăn uống ngon miệng của Bạch Thanh Dung, Hạ Dũng vốn chẳng thấy đói bỗng nhiên cũng thấy bụng mình reo ọc ọc, gắp vài miếng sườn trong nồi lên ăn.
Quả thực rất ngon, những món ăn đầu bếp trong nhà làm cũng chẳng được ngon miệng như thế. Lúc ăn mấy miếng sườn, còn nhúng thêm rất nhiều rau cải trong nồi lẩu, từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra đến bây giờ anh chưa từng thấy thì ra lại có món ngon đến vậy.
Rất nhanh, trên bàn chỉ còn lại một đống hỗn độn. Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng đã no nê cả rồi, cũng đã rất lâu Bạch Thanh Dung chưa từng được ăn bữa ăn nào vui vẻ đến thế. Ở nhà họ Lâm mặc dù có đầu bếp nhưng cô luôn cảm thấy thiếu thốn cái gì đó, bữa lẩu ăn cùng Hạ Dũng lần này là bữa ăn ngon nhất mà cô được ăn gần đây.
“Ừm, cũng ăn xong cả rồi, xem ra rất hợp khẩu vị của anh nhỉ.” Bạch Thanh Dung nhấp một ngụm trà rồi cười nói với Hạ Dũng. Hạ Dũng vỗ cái bụng đã ăn đến no căng của mình: “Quả thực rất ngon, trước nay anh chưa từng được ăn bữa ăn nào ngon đến vậy.”
Bạch Thanh Dung híp mắt nói: “Vậy sau này em sẽ thường xuyên đưa anh đến đây ăn nhé, ăn no quá rồi, chúng ta đi dạo một chút đi.”
Hạ Dũng gật đầu: “Tính tiền.” Nhân viên phục vụ bước đến đặt hóa đơn lên bàn: “Chào quý khách, của quý khách tổng cộng là 1.830.000 đồng ạ.”
Bạch Thanh Dung cầm túi lên chuẩn bị trả tiền, Hạ Dũng trực tiếp đưa cho nhân viên phục vụ vài tờ 500.000 đồng: “Không cần thối lại.” Bạch Thanh Dung không bằng lòng nói: “Hạ Dũng, đã nói là em mời anh ăn cơm rồi mà, sao anh lại trả tiền vậy chứ?”
Hạ Dũng đứng dậy cười nói: “Đi thôi, lần sau đến lượt em mời anh.”
Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng chậm rãi đi bộ dọc bờ sông, hai người tựa như một cặp vô cùng xứng đôi, người đi đường hốc chốc lại đánh giá hai người họ.
“Oa, anh ấy đẹp trai quá đi!” Một em gái si mê lên tiếng.
Bạch Thanh Dung khẽ nhếch mép cười: “Anh cũng khiến nữ giới si mê quá nhỉ.” Hạ Dũng nhíu mày nghiêng đầu nhìn Bạch Thanh Dung: “Bao gồm cả Thanh Dung em sao?”
“Đừng có mà chọc anh, chúng ta đến quán rượu trước mặt bờ sông kia ngồi chút đi.” Bạch Thanh Dung kéo Hạ Dũng đi đến quán rượu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh dòng sông, ngắm nhìn ánh đèn hòa lẫn với dòng nước chảy, ngắm nhìn tòa nhà cao tầng trong thành phố, gió mát nhè nhẹ thổi càng khiến lòng người vui vẻ thoải mái.
Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng gọi hai ly cocktail.
Bạch Thanh Dung lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ và một chiếc phong bì gói hơn ba mươi lăm triệu: “Hạ Dũng, đây là đồng hồ cùng với tiền thuốc men anh đã ứng giúp em, cảm ơn anh nhé.”
Hạ Dũng không nhận lại chiếc đồng hồ và tiền mặt mà thản nhiên nói: “Thanh Dung, anh đã nói là không cần rồi mà, hơn nữa chúng ta là bạn bè, em cầm về đi.”
Bạch Thanh Dung cương quyết đặt đồng hồ và tiền mặt vào trong lòng Hạ Dũng: “Anh nhận lấy trước đi, có như vậy chúng ta mới là bạn bè được.” Hạ Dũng thấy vẻ mặt kiên định của Bạch Thanh Dung, cười đeo đồng hồ vào cổ tay, sau đó đặt ba mươi lăm triệu vào túi của Bạch Thanh Dung: “Anh không biết nên để đâu, hay là em cứ giữ giúp anh đi.”
“Thôi đươc, đợi lát nữa anh về em đưa cho anh nhé.” Bạch Thanh Dung chỉnh lại mái tóc bị gió làm rối, Hạ Dũng chăm chú nhìn góc nghiêng hoàn hảo của Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, giờ em đang làm ở đâu?” Hạ Dũng chẳng biết gì về cô ngoại trừ việc cô tên là Bạch Thanh Dung sống ở Lưu Lý Bình, vì vậy anh muốn hiểu hơn về Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung thở dài khẽ nói: “Em còn đang tìm việc đây này.”
Hạ Dũng khẽ nhíu mày: “Tìm được chưa?”
Bạch Thanh Dung nâng ly cocktail mà nhân viên phục vụ vừa đưa lên rồi nhấp một ngụm: “Vẫn chưa, hôm nay em thấy có một công việc là nhà thiết kế đá quý, em nghĩ mình khó có thể được nhận cho vị trí này.”
“Sao thế? Công ty kia rất khó vào sao? Sao em lại không được nhận cơ chứ?” Hạ Dũng thấp giọng nói.
“Không phải, là… vì… em còn chưa học xong đại học…” Sau khi nói xong, vành mắt Bạch Thanh Dung có chút hoen đỏ, bàn tay to lớn của Hạ Dũng khẽ nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Bạch Thanh Dung rồi an ủi cô: “Có học đại học hay không thực ra cũng chẳng quan trọng đâu.”
Bạch Thanh Dung lắc đầu lắc đầu như trống bỏi: “Không phải… Không phải đâu… Em…”
Kể từ sau khi Bạch Thanh Dung bỏ học cho tới nay, rất hiếm người nhẹ nhàng an ủi cô như Hạ Dũng bây giờ, và hầu như chẳng có ai bỏ mặc tất cả để giúp đỡ cô mà không cần báo đáp như Hạ Dũng cả.
Lúc này bàn tay của Hạ Dũng khiến cô thêm yên lòng, dường như Bạch Thanh Dung cảm thấy ở Hạ Dũng có một cảm giác ấm áp như một người bạn tri kỷ lâu năm vậy, khiến cô có chút không kiềm chế được cảm xúc của mình.
“Thanh Dung, em sao vậy?” Hạ Dũng dịu dàng hỏi.
Bị Hạ Dũng hỏi như vậy, bức tường thành trong lòng Bạch Thanh Dung nhanh chóng sụp đổ, vành mắt cô đỏ hoe nói: “Thực ra, em rất muốn học hết đại học, chỉ vì muốn em được học hết đại học như bao người mà một mình mẹ em đã phải làm mấy việc trong cùng một lúc, vậy mà em… em…”
Nói xong, Bạch Thanh Dung nghẹn ngào khóc, cô đã nhịn sự xót xa này lâu lắm rồi, cô không hề để lộ trước mặt Lâm Thành Phong, nhưng Hạ Dũng lại khiến cô có cảm giác tin tưởng và nhẹ nhõm không nói thành lời.
Hạ Dũng ôm Bạch Thanh Dung vào lòng rồi khẽ vỗ nhẹ lên lưng cô: “Thanh Dung, không sao đâu, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa thì nó cũng đã qua rồi.”
Bạch Thanh Dung vùi đầu vào trong lòng ngực ấm áp của Hạ Dũng, khẽ lau nước Tắt: “Hạ Dũng, em lại mất mặt trước mặt anh rồi.”
Giọng nói ôn hòa dễ nghe của Hạ Dũng vang lên trên đỉnh đầu Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, chúng ta là bạn bè mà, vì thế nếu em có khó khăn hay gặp chuyện buồn gì thì cứ nói với anh.”
“Hạ Dũng, gặp được anh giống như gặp được người bạn tri kỷ lâu năm vậy.” Bạch Thanh Dung khàn giọng nói, lúc này cô thực sự cảm thấy có được một người bạn như Hạ Dũng quả là một chuyện vô cùng may mắn..
“Thanh Dung, vị trí nhà thiết kế đá quý đó anh có thể giúp em có được cơ hội đi phỏng vấn.” Hạ Dũng thấp giọng nói, Bạch Thanh Dung thoát ra khỏi cái ôm của Hạ Dũng, lau đi những giọt nước Tắt còn đọng lại trên khóe mi rồi khẽ nói: “Không cần đâu, cảm ơn anh Hạ Dũng, em vẫn nên tự dựa vào sự cố gắng của mình thì hơn.”
“Anh chỉ giúp em giành được cơ hội phỏng vấn thôi, còn cụ thể có thể phỏng vấn thành công hay không thì vẫn dựa vào khả năng của em.” Hạ Dũng nâng ly rượu lên tao nhã nhấp một ngụm.
Bạch Thanh Dung cầm thật chặt ly rượu trong tay: “Nhưng nếu em không qua thì sao?”
“Thanh Dung, có một số chuyện phải thử mới biết được.” Hạ Dũng khoanh tay tựa lưng vào ghế: “Cho dù em qua được vòng phỏng vấn cũng là dựa vào năng lực của em, đừng áp lực tâm lý như vậy.”
Bạch Thanh Dung nâng ly rượu lên: “Cảm ơn anh, Hạ Dũng, từ khi chúng ta quen biết nhau đến bây giờ anh vẫn luôn giúp đỡ em!” Hạ Dũng nâng ly rượu lên cụng ly với Bạch Thanh Dung: “Lần sau nhớ đưa anh đi ăn lẩu…”
Bạch Thanh Dung cười ngọt ngào nói: “Chuyện nhỏ, để em mời nhé.”
Dưới ánh trăng, nước sông đen như mực không ngừng chảy, trong nước phản chiếu bóng dáng hai người đang vui vẻ trò chuyện với nhau, ánh sáng mờ mở ảo ảo, màn sương mờ che phủ như đang chìm đắm trong cõi mộng.