Trong lòng thầm đoán, liệu có phải tại vì sự lơ là của mình mà khiến mẹ đi lại mệt nhọc. Cho nên mới không thoải mái, trong lòng Bạch Thanh Dung lúc này tự trách bản thân.
Sau khi phòng phẫu thuật tắt đèn, bác sĩ và y tá mệt mỏi đi ra. “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?” Bạch Thanh Dung sốt ruột bỏ kính rồi vội vàng hỏi.
“Trước kia người bệnh đã từng trải qua cuộc phẫu thuật lớn cấy ghép thận, đây là phản ứng bài tiết dị vật thường thấy.” Bác sĩ nghiêm túc nói: “Bây giờ người bệnh cần phải ở lại bệnh viện để trị liệu theo dõi tất cả các hướng, phản ứng bài tiết dị vật nghiêm trọng sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng. Chút nữa cô đi cùng tôi đến phòng làm việc ký hồ sơ bệnh án.”
Bạch Thanh Dung vội vàng đi theo bác sĩ tới phòng làm việc ký tên, lúc lật xem những hồ sơ chữ ký ấy một chuỗi chữ số Ả Rập đã đả kích đến lòng Bạch Thanh Dung, phí máy móc và phí giường nằm bệnh viện cộng lại đã năm trăm triệu.
“Bác sĩ, số tiền này qua mấy ngày nữa tôi sẽ tới thanh toán. Sắp xếp chữa trị cho mẹ tôi trước được không?” Bạch Thanh Dung khẩn cầu nhìn bác sĩ. Bác sĩ đẩy đẩy gọng kính viền vàng khó khăn nói: “Điều này tôi chỉ có thể làm theo quy tắc của bệnh viện. Cô à, cô đừng nói nhiều nữa, vẫn nên nhanh chóng về xoay tiền đi.”
Sau khi Bạch Thanh Dung ra khỏi phòng bác sĩ, quay về phòng bệnh trông coi mẹ. Mẹ vẫn đang trong cơn hôn mê, đôi mắt nhắm chặt. Phản ứng bài tiết dị vật là cửa ải khó khăn mà mỗi bệnh nhân phẫu thuật cấy ghép đều phải trả qua, những điều này trước đây Bạch Thanh Dung đã quên mất.
Cho nên mới đưa mẹ tới thành phố Y, sau này giai đoạn sau chăm sóc tốt mẹ sẽ nhanh chóng hồi phục. Bạch Thanh Dung lấy bút giấy trong túi ra để lại thư dặn dò cho mẹ, nói mình đi xoay tiền.
Cô lo lúc mẹ tỉnh dậy không thấy cô lại lo lắng, Bạch Thanh Dung ra khỏi bệnh viện rồi gọi điện cho Phạm Lan Lan: “Chị Lan Lan, có nhà ở cho vay đi vay có thể vay được bao nhiêu tiền?”
Phạm Lan Lan còn đang trong giấc mộng bị câu nói của Bạch Thanh Dung làm kinh ngạc: “Không phải chứ, vừa mới mua chưa được bao lâu đã cho vay thế chấp, em hút ma túy sao?”
“Chị Lan Lan, bệnh tình của mẹ em đột biến, em cần tiền.”
“Ha, chị làm cái gì. Cần bao nhiêu tiền em cứ nói với các chị.”
“Bảy trăm triệu.”
“Cái gì? Hay là em bán nhà đi, chỗ chị chỉ có vài trăm triệu thôi.”
“Chị Lan Lan, cho dù chị có em cũng không thể mượn chị. Tiền nhà còn chưa trả chị, bệnh tình của mẹ em khẩn cấp, chỉ có thể thế chấp nhà ứng phó trước.”
“Được, em chờ để chị hỏi người quen xem có số tiền này không rồi chị gọi cho em.”
“Vâng, cảm ơn chị. Chị Lan Lan!”
Sau khi Bạch Thanh Dung cúp điện thoại, đi trên con đường lớn không mục đích, tâm tình trong lòng như quả cà héo, không gượng dậy nổi.
Cô cho rằng sau khi cô rời bỏ Lâm Thành Phong cô sẽ cùng mẹ bắt đầu cuộc sống mới, nhưng bệnh tình của mẹ thay đổi thất thường lại lần nữa đổ bệnh. Có chút đả kích tới niềm thắp lại đam mê của Bạch Thanh Dung với cuộc sống, bất giác Bạch Thanh Dung đi tới quảng trường trung tâm của thành phố.
Ca sĩ lưu lạc quần áo rách rưới khản cổ hát bài hát:
Tất cả mọi vinh quang ngày hôm qua,
Đều đã trở thành hồi ức xa vời.
Cần cù chịu khó trải qua nửa cuộc đời,
Đêm nay lại bước vào mưa gió.
Tôi không thể trôi dạt theo sóng nước,
Vì những người tôi yêu.
Có khó khăn nữa cũng phải kiên cường,
Chỉ vì những ánh mắt mong chờ.
Khổ tâm như vẫn trong giấc mộng,
Xem thành bại đời người hào hùng,
Chẳng qua là làm lại từ đầu.
Bạch Thanh Dung ngồi ở cái ghế dài phía sau người ca sĩ lưu lạc, im lặng nghe bài hát cũ mãnh liệt dâng trào này. Ca từ lọt vào tai, từng chữ từng câu đều tựa như an ủi cô.
Sau khi người ca sĩ lưu lạc hát xong bài hát tình cảm mãnh liệt này, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Bạch Thanh Dung uống nước chỉnh giọng. Thấy vẻ mặt Bạch Thanh Dung đầy lo lắng: “Cô gái, ông trời trao chô cô một khuôn mặt xinh đẹp thế này, không phải cho cô dùng để âu sầu khổ não.”
“Anh đang nói chuyện với tôi sao?” Bạch Thanh Dung ngỡ ngàng nhìn người ca sĩ lưu lạc có giọng hát động lòng người này, một người đàn ông cực kỳ nam tính, khôn mặt râu quai nón hướng về phía Bạch Thanh Dung chỉ nhớ đôi mắt long lanh có hồn như ánh sáng chói mắt trong đêm đen.
“Ở đây còn có người khác sao?” Người ca sĩ uống vài ngụm ừng ực: “Tuy tôi không biết cô tại sao lại buồn rầu như vậy, nhưng người phiền muộn chỉ có hai nguyên nhân là vì tình, hoặc là vì tiền.”
“Người con gái xinh đẹp như cô không phải vì tình, chắc có lẽ vì tiền rồi.”
Bạch Thanh Dung bị sự suy đoán của người đàn ông trước mắt chọc muốn cười: “Anh đi qua nhiều nơi? Thấy rất nhiều người? Cho nên mới mặc định theo phỏng đoán của mình?”
Người đàn ông vặn chặt cái nắp trong tay: “Người đẹp, chuyện trên đời này đều có nhân quả tuần hoàn. Có nghèo đi chăng nữa cũng chỉ có cơm, bất tử sau cùng cũng chết.” Nói xong, người đàn ông đứng dậy lộ nụ cười như một cây gậy thần lấy dụng cụ chơi nhạc của mình lại tiếp tục hát bài tiếp theo “Trời cao biển rộng”.
Người qua lại trên phố chốc chốc lại bỏ ít tiền vào cái hộp đàn ghi-ta của anh ta, lời nói của người ca sĩ lưu lạc cũng làm tâm trạng của Bạch Thanh Dung tốt hơn nhiều.
Người khó khăn trên đời này nhiều như thế, bọn họ đều nỗ lực sinh sống, bản thân còn oán hận trong lòng cái gì?
Đôi khi sự an ủi của người lạ giống như ánh nắng mùa đông, rất thân thiết ấm áp. Bạch Thanh Dung im lặng nghe giọng hát tang thương của người ca sĩ lưu lạc đang khản giọng gào lên.
Điện thoại có tin nhắn: “Thanh Dung, số điện thoại anh Báo cho vay thế chấp thành phố Y 152****4587. Tình hình của em chị nói với anh Báo rồi, trực tiếp đến là được.”
Bạch Thanh Dung nhanh chóng trả lời Phạm Lan Lan: “Cảm ơn chị Lan Lan.” Xách túi lên sang bên đường bắt một chiếc xe, về nhà lấy giấy tờ nhà bất động sản.
Bạch Thanh Dung cầm điện thoại lên hẹn thời gian và địa điểm với anh Báo, lấy giấy tờ nhà rồi Bạch Thanh Dung vội vã bắt xe đến địa điểm đã hẹn với anh Báo.
Xe taxi hanh chóng đến một khu dân cư lụi tàn, Bạch Thanh Dung xuống xe rồi nhìn vào con phố lụi tàn không một bóng người. Trên tường hai bên khu dân cư đều mở khóa, nét vẽ nguệch ngoạc trên cống thoát nước.
Cuối cùng Bạch Thanh Dung cũng tìm được một cổng sắt màu đỏ, Bạch Thanh Dung thận trọng gõ vào cửa cốc cốc. Rất nhanh một tên xăm trổ đầy người bán hỏa thân, người đàn ông cao lớn đầu trọc mặc cái quần jean rách mở cửa không khách khí nhìn Bạch Thanh Dung: “Tìm anh cả của chúng tôi?”
Bạch Thanh Dung gật đầu, ánh mắt lo lắng không dám nhìn trực tiếp với tên đó. “Đi theo tôi.” Tên đó quay người đưa Bạch Thanh Dung vào trong sân đối diện với cửa chính trong nhà.
Trong nhà có ba bốn tên thanh niên đầu nhuộm các màu đang đáng mạt chược, trong đó một tên hơi lớn tuổi miệng ngậm điếu thuốc đánh bài, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới Bạch Thanh Dung: “Bạch Thanh Dung?”
“Vâng, anh là anh Báo?” Bạch Thanh Dung nói nhỏ, tên này khiến người ta cảm giác đặc biệt hung ác không phải anh Báo thì có thể là ai.
“Mang giấy tờ nhà không?” Anh Báo đang nói chuyện lại ăn một ván bài. Bạch Thanh Dung vội vàng lấy giấy tờ nhà trong túi ra nói: “Tôi mang, anh Báo.”
“Phá Quân, đi lấy tiền cho cô Bạch.” Một tên thanh niên tóc dài cắt tỉa lởm chởm vứt quân bài trên tay xuống: “Mẹ kiếp, tay hôm nay nhọ quá. Đợi tôi trở về chuyển ván.”
“Mau đi đi, Cúc nói nhảm nhiều vậy.” Hai tên bên cạnh giục Phá Quân. “ Cô Bạch, cô đi cùng người anh em của tôi đây đi làm hợp đồng. Lập tức đưa tiền mặt cho cô.”
“Cảm ơn anh Báo.” Bạch Thanh Dung cảm ơn xong rồi cùng tên đầu tóc lởm chởm gọi Phá Quân đi sang một căn phòng khác, trong phòng toàn là tủ hồ sơ. Tên đó tiện tay lấy một chồng giấy tờ trong ngăn kéo tủ ra đưa cho cô.
“Cô Bạch, nhà của cô là thế chấp, theo lý chỉ đưa cho cô ba trăm triệu tám phần trăm lợi tức. Nhưng Lan Lan và chúng tôi là chỗ quen biết cũ, đưa cô bảy trăm triệu bốn phần trăm lợi tức. Nhưng trong một năm phải trả hết cả vốn lẫn lãi, cô xem không có vấn đề thì ký đi.”
Bạch Thanh Dung lật qua lật lại điều khoản phía trên, vay nặng lãi cơ bản là những điều khoản vô lý. Bạch Thanh Dung đang cần tiền gấp đâu có để ý nhiều, lập tức ký luôn tên và số thẻ căn cước của mình rồi ấn dấu vân tay.
Phá Quân cầm giấy tờ của Bạch Thanh Dung cười nói: “Sảng khoái, đợi tôi đi lấy tiền cho cô.” Phá Quân quay người đi ra phía sau cái tủ hồ sơ, lúi húi một lúc rồi xách một cái túi nilon đen ném trước mặt cô: “Bảy trăm triệu đây, đếm đi?”
Bạch Thanh Dung mở túi nilon ra, bên trong toàn là tiền, Bạch Thanh Dung liếc mắt ước chừng có hai mươi cọc cảm kích nói: “Không cần đếm, tiếng tăm của anh Báo cũng không phải không đáng tin. Cảm ơn các vị.”
“Vậy không tiễn cô Bạch nữa, một năm sau nhớ trả cả gốc lẫn lãi.” Phá Quân nói không khách khí, Bạch Thanh Dung cười nói hai câu rồi mang túi nilon như chạy trốn ra khỏi ngôi nhà.
Xách túi nilon trong tay như xách túi thuốc nổ vậy, may mà Phá Quân dùng túi nilon màu đen để đựng, ai cũng không nghĩ tới bên trong là bảy trăm triệu.
Vì đề phòng ngộ nhỡ, Bạch Thanh Dung ra khỏi sân là nhanh chóng bắt xe rời khỏi khu lụp xụp đó đi về phía bệnh viện. Bảy trăm triệu này là số tiền cứu mạng Bạch Thanh Dung, cô không hy vọng số tiền này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hai tay nắm chặt cái túi nilon đen, cố gắng kìm nén sự căng thẳng của bản thân. Tài xế nhìn Bạch Thanh Dung cầm túi nilon đen như báu vật qua gương chiếu hậu càng chứng thực ý nghĩ trong lòng mình, nhếch miệng cười đắc ý.
“Cô gái, bây giờ con đường đến bệnh viện trong thành phố tắc nghiêm trọng. Nếu như cô có chuyện gấp tôi sẽ đi bằng con đường vòng nhỏ cho cô.” Tài xế giả vờ quan tâm hỏi Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung nhìn thông tin thẻ căn cước và giấy phép kinh doanh của tài xế hàng ghế trước, nghĩ là công ty taxi chính quy: “Bác tài xế, vậy đi đường vòng đi. Cảm ơn bác.”
Sau khi có câu trả lời của Bạch Tanh Du, trong lòng tài xế quả thực vui như nở hoa. Một chân đạp ga lái về phía ngoại thành, trong đầu Bạch Thanh Dung ngồi phía sau đều là bệnh tình của mẹ và làm sao để kiếm tiền để trả bảy trăm triệu cả gốc lẫn lãi cộng lại gần một tỷ.
Tuy Bạch Thanh Dung thầm mắng lãi quá cao của anh Báo, nhưng vừa nghĩ đến mình đến công việc đàng hoàng và thu nhập đều không, dựa vào một căn nhà vốn có thể mượn được bảy trăm triệu, lãi cao một chút cũng là bình thường.
Bạch Thanh Dung nhìn cảnh lao vùn vụt bên ngoài cửa sổ, từ thành phố đến con hẻm nhỏ vắng lặng rồi sau đó là đường núi, Bạch Thanh Dung bắt đầu thấy con đường này càng đi càng lệch, không giống con đường về bệnh viện mà là con đường đi ra khỏi thành phố.
“Bác tài xế, có phải là bác đi sai đường rồi. Đường này cảm giác như là đường đi ra khỏi thành phố.” Bạch Thanh Dung nghi ngờ chất vấn nhìn tài xế. Tốc độ xe của tài xế chẳng những không chậm lại mà càng đi nhanh hơn cười nói: “Đúng rồi đó, không sai, đây là đường đi ra khỏi thành phố.”
Bạch Thanh Dung cảnh giác siết chặt túi nilon trong tay nhíu mày gào nhỏ: “Anh muốn làm gì, rõ ràng là tôi muốn đến bệnh viện.”
“Cô gái, vội vàng đến bệnh viện trả tiền sao. Bệnh viện là cái động không đáy đốt tiền, đừng vùng vẫy vô nghĩa nữa, hay là đưa tiền cho anh đây, cả nhà anh đây già trẻ đều sẽ cảm kích em.” Tài xế cười gian xảo.
Trong lòng Bạch Thanh Dung hồi hộp: Chết rồi! Chết rồi! Chết rồi! Lại bị tên tài xế này theo dõi rồi, nhưng sao anh ta lại biết trong tay mình có tiền chứ?
Tài xế nhìn ra sự nghi hoặc của Bạch Thanh Dung từ gương chiếu hậu: “Cô em đến đó ai không biết là địa bàn của anh Báo chứ, còn xách bọc túi nilon đen đi ra đường đường chính chính, một cô gái như em không thể tới đó mua đậu phụ.”
“Dừng xe, anh mau dừng xe. Anh không dừng xe tôi nhay xuống đó.” Bạch Thanh Dung bắt đầu nóng nảy, nếu số tiền này xảy ra vấn đề thì cô phải tới đâu khóc chứ.
Thấy tài xế không động đậy, Bạch Thanh Dung vội vàng mở cửa, nhưng cho dù dùng sức thế nào đi chăng nữa cũng không mở được. Lúi húi một hồi lâu cửa xe cũng không hề hấn gì.
“Đừng uổng phí sức lực nữa, tôi khóa của xe rồi. Sao em mở được, đợi lát nữa tới nơi ngoan ngoãn nghe lời. Anh đây đảm bào em không xảy ra chuyện gì.” Tên tài xế cười ác độc, còn ngâm nga ca dao: “Tôi hôm nay rất vui gặp được thường dân.”