“Anh Lâm, mời anh tránh đường.” Bạch Thanh Dung nhã nhặn nhìn về phía Lâm Thành Phong, và Lâm Thành Phong cũng khẽ nghiêng người sang một bên. Bạch Thanh Dung cũng nhanh chóng đi về phòng ngủ, sau khi cất áo sơ mi thì cô cũng chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ.
“Cút ra ngoài.” Giọng nói như băng này ngoài Lâm Thành Phong thì còn có ai nữa chứ. “Ờ.” Bạch Thanh Dung lên tiếng trả lời rồi quay người đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đi thẳng về phía cổng lớn của nhà họ Lâm, mấy người bảo vệ đang trực ở đó thấy cô đi ra ngoài thì không hiểu gì cả: “Cô chủ, trời đã khuya như thế này mà cô còn muốn đi ra ngoài sao?”
Bạch Thanh Dung lịch sự mỉm cười nhưng không nói gì cả, cô không muốn dây dưa với Lâm Thành Phong. Vị chủ tịch cao quý kia cảm thấy nhục nhã khi bị lừa, còn cô thì sao, chẳng lẽ cô không cảm thấy nhục nhã mỗi khi bị anh đùa giỡn sàm sỡ sao? Bây giờ anh đuổi cô đi, cho dù không có xe, phải đi bộ thì cô cũng vui lòng.
Lâm Thành Phong cho rằng cô gái kia chỉ xuống phòng khách thôi, nào ngờ lại nhận được điện thoại của bảo vệ nói cô chủ vừa đi ra ngoài. Đến bây giờ thì ngọn lửa giận ở trong lòng của Lâm Thành Phong hoàn toàn bùng cháy. Cô gái kia xoay mình như chong chóng mà không nói được một câu xin lỗi sao. Từ sau khi cô gái này chuyển vào ở cùng thì anh càng ngày càng không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
Vậy mà bây giờ cô gái kia còn dám trực tiếp rời khỏi nhà họ Lâm nữa. Lâm Thành Phong càng nghĩ thì càng cảm không thể nuốt trôi cơn giận này. Sự tức giận bao trùm lấy Lâm Thành Phong, anh nhanh chóng đi ra ngoài.
Cường nhìn chủ tịch của mình qua kính chiếu hậu, cậu ta chưa bao giờ thấy ông chủ của mình tức giận như vậy. Vì vậy cậu ta không dám thở mạnh, cẩn thận lái xe.
Bạch Thanh Dung đang rảo bước trên đường, cô cũng biết mình nhất định sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm Thành Phong, bởi vì cô còn nợ anh hơn ba tỷ. Hơn nữa cô còn là người vợ trên giấy tờ của anh, và bọn họ mới kết hôn được một tháng nên Lâm Thành Phong sẽ không để cô ra đi một cách dễ dàng đâu.
Nhưng Bạch Thanh Dung lại có gan rời khỏi nhà họ Lâm, để người đàn ông kia biết được cô cũng biết tức giận. Cường lái xe rất chậm, một lúc sau thì cũng thấy Bạch Thanh Dung: “Chủ tịch…” Cường cẩn thận nhìn về phía Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong mở cửa xuống xe, đi về phía Bạch Thanh Dung, sau đó bế ngang cô lên rồi ném vào trong xe, đến khi về đến biệt thự thì anh vẫn tiếp tục bế cô đến thẳng phòng ngủ, mấy nhân viên bảo vệ và người giúp việc thấy cảnh này đều sợ ngây người, không ngờ chủ tịch lạnh lùng của bọn họ lại ôm cô chủ về nhà.
“Thật sự cảm thấy ghen tỵ với cô chủ mà.” Mấy người giúp việc nói nhỏ với nhau. Sau khi về đến phòng ngủ, Lâm Thành Phong trực tiếp ném Bạch Thanh Dung lên trên giường, còn cô không nói gì, cũng không phản kháng, mà chỉ yên lặng đứng dậy, đi về phía ghế sofa rồi ngồi xuống và im lặng.
Bạch Thanh Dung càng im lặng thì Lâm Thành Phong càng tức giận: “Tại sao em lại đi như vậy?”
“Là anh đuổi tôi đi.” Bạch Thanh Dung bình tĩnh trả lời. “Tại sao lại lừa gạt tôi?” Lâm Thành Phong đi đến trước mặt của Bạch Thanh Dung rồi nâng cằm của cô lên, và nhìn cô bằng ánh mắt ngạo mạn.
“Vì không muốn anh chạm vào tôi. Chủ tịch Lâm, chúng ta đã giao hẹn từ đầu, đây chỉ là một đám cưới giả, anh đã nói sẽ không chạm vào tôi, nhưng anh…” Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Thì ra là cô rất ghét anh, thậm chí có thể lừa gạt anh để có thể bảo vệ trinh tiết của mình. Lâm Thành Phong nghĩ đến đây thì cảm thấy trái tim mình đau nhói, anh không hiểu tại sao nhưng lời này của cô lại khiến anh cảm thấy vô cùng tức giận.
“Chán ghét tôi chạm vào em sao?” Lâm Thành Phong vừa gầm lên vừa xé rách quần áo của Bạch Thanh Dung, còn Bạch Thanh Dung lại không giãy giụa hay phản kháng, cô cảm thấy người đàn ông này đang rất giận dữ, nên cô chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung không có phản ứng nào, lại càng thêm điên cuồng. Anh lôi cô vào trong phòng tắm, xả nước lạnh vào bồn rồi ném cô vào trong.
“Nếu không thích tôi chạm vào em thì bây giờ em hãy lau cho sạch đi.”
Bạch Thanh Dung nằm trong bồn nước lạnh, tuy bây giờ đang là mùa hè nhưng cô cảm thấy nước vẫn lạnh thấu xương: “Lâm Thành Phong, anh lý trí một chút có được không…” Giọng nói của Bạch Thanh Dung trở nên khàn khàn. Người đàn ông này quá khó đoán, cảm xúc lúc nào cũng thay đổi như chong chóng mà không có lý do…
“Tôi ghét nhất là người khác lừa tôi.” Lâm Thành Phong nâng cằm của Bạch Thanh Dung lên rồi gằn từng chữ: “Hơn nữa, cô đã ngủ với tôi rồi mà vẫn cón để ý đến việc tôi chạm vào cô sao?”
“Không phải cô gái nào cũng là Đinh Mẫn Ly.” Bạch Thanh Dung cảm nhận được sự khinh bỉ của Lâm Thành Phong nên trả lời: “Hơn nữa người đẹp bên cạnh chủ tịch Lâm có rất nhiều, thiếu tôi cũng sẽ không ít đi.”
“Nhưng thêm cô vào cũng không nhiều.” Đôi mắt của Lâm Thành Phong lóe lên tia sáng: “Cô biết có bao nhiêu người muốn leo lên giường của tôi không?”
Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong rồi quay đầu sang một bên: “Tôi đã có người trong lòng, nên tôi hy vọng chủ tịch Lâm có thể làm theo những gì mà chúng ta đã ghi trong hợp đồng. Lần này lừa anh là tôi không đúng, mong anh có thể bỏ qua cho tôi.”
Lâm Thành Phong không hiểu sao anh đã nghe được lời xin lỗi của cô gái này nhưng cũng không thấy vui, thì ra là cô ta đang bảo vệ trinh tiết cho người mà cô yêu. Lâm Thành Phong cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lý trí nhanh chóng kéo anh về thực tế, hình như là anh đã quá để ý đến cô gái này rồi.
Lâm Thành Phong điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân rồi xoay người đi ra khỏi phòng tắm. Bạch Thanh Dung thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi cô định bước ra khỏi bồn tắm thì cảm giác hai mí mắt nặng trịch, tay chân cũng nhũn ra, không chút sức lực, sau đó mọi thứ xung quanh cô dần chìm vào bóng tối…
Lâm Thành Phong ngồi vào bàn làm việc và châm một điếu thuốc, bởi vì phòng ngủ không bật đèn nên chỉ một chấm lửa nhỏ cũng vô cùng lóa mắt. Lâm Thành Phong nghĩ lại những chuyện mà bản thân đã làm trong hôm nay, cảm thấy mình có hơi quá đáng, cảm xúc cũng dao động rất lớn. Không biết tại sao anh không thể khống chế cảm xúc của mình khi đứng trước cô gái đó, và cô cũng là người duy nhất dám đùa bỡn anh.
Anh nhìn về phía nhà tắm nhưng mãi không thấy Bạch Thanh Dung bước ra, chẳng lẽ cô sợ anh như vậy, sợ đến mức không dám ra khỏi nhà tắm.
Lâm Thành Phong dập tắt điếu thuốc rồi đi vào trong nhà tắm. Lúc này bồn tắm đã trở thành một bồn máu loãng, còn Bạch Thanh Dung ngất ở trong bồn.
“Cô bị sao vậy?” Lâm Thành Phong cho rằng cô gái này lại đang giở trò gì đó, nhưng khi anh vỗ vỗ lên khuôn mặt của cô thì mới phát hiện cả người cô đều lạnh ngắt như băng.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung không có phản ứng gì thì mới thật sự tin là cô đã xảy ra chuyện.
Anh lập tức bế cô ra khỏi bồn tắm rồi lao nhanh ra cửa: “Cường, Cường! Lập tức đến bệnh viện… nhanh lên…” Cường thấy chủ tịch đang ôm cô chủ bị hôn mê thì biết được sự việc lần này rất nghiêm trọng, vì vậy lái xe chạy như bay đến bệnh viện.
Lâm Thành Phong trực tiếp đi đến bệnh viện của nhà họ Lâm. Bác sĩ trực ban thấy Lâm Thành Phong thì không dám thờ ơ, lập tức sắp xếp y tá thay quần áo bệnh nhân cho Bạch Thanh Dung. Còn Lâm Thành Phong và Cường lặng lẽ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Lâm Thành Phong cố gắng kiềm chế sự lo lắng trong lòng mình, nếu anh không để cô ngâm mình trong nước lạnh thì có phải là cô sẽ không ngất xỉu không.
Đèn báo của phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, bác sĩ đẩy cửa đi ra: “Chủ tịch Lâm, bởi vì cô chủ đang đến kỳ, lại quá mức vất vả và bị cảm lạnh nghiêm trọng nên mới ngất xỉu, bây giờ đã không còn nguy hiểm, đợi sau khi cô chủ tỉnh lại thì về nhà nghỉ ngơi là được.”
Lâm Thành Phong nghe thấy cô gái kia không sao, thở phào nhẹ nhõm: “Cường, đợi đến khi cô Bạch tỉnh lại, cậu chở cô ấy về nhà nghỉ ngơi, tôi phải đi nước ngoài công tác.” Lâm Thành Phong muốn để cô nghỉ ngơi vài ngày, hôm nay bọn họ đã cãi nhau và anh không muốn bọn họ lại cãi nhau nữa, nếu không để ông nội phát hiện sẽ không tốt lắm.
Sau khi đã dặn dò hết mọi thứ, Lâm Thành Phong lập tức rời khỏi bệnh viện. Còn Cường ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang bệnh viện đợi Bạch Thanh Dung tỉnh lại…