“Sơ yếu lý lịch đâu?” Lâm Thành Phong lạnh nhạt nói, trong lúc Bạch Thanh Dung đang trầm tư suy nghĩ xem bản thân mình có thể làm được công việc gì thì bị câu nói của Lâm Thành Phong cắt ngang.
“Đợi lát nữa đi, tôi đi copy ra một bản.” Bạch Thanh Dung cười đáp lại.
“Em có định hướng gì trong sự nghiệp của mình?” Lâm Thành Phong quay lại nhìn Bạch Thanh Dung, vậy mà Bạch Thanh Dung lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Bạch Thanh Dung, em còn chưa học xong chương trình đại học, kinh nghiệm làm việc lại không có, em có thể làm được việc gì chứ? Cho dù em tìm được việc đi chăng nữa thì em có kế hoạch gì cho sự nghiệp của mình không? Công ty sẽ không cần những người không có năng lực đâu.” Lâm Thành Phong nghiêm túc nói.
Bạch Thanh Dung ngẩn người ra, từng câu từng chữ người đàn ông này thốt ra vô cùng sắc bén, lại nói đúng trọng tâm. “Dừng xe, tôi muốn xuống đây.” Lúc này Bạch Thanh Dung thực sự chẳng muốn ở cùng người đàn ông này một chút nào.
Cường nhìn gương chiếu hậu, Lâm Thành Phong khẽ gật đầu, lúc này Cường mới dừng xe bên lề đường cho Bạch Thanh Dung xuống xe. Sau khi Bạch Thanh Dung xuống xe, cô nhìn theo chiếc xe của Lâm Thành Phong biến mất giữa dòng xe cộ đông đúc chốn phố xá sầm uất.
Bạch Thanh Dung cẩn thận suy nghĩ lại những lời Lâm Thành Phong nói trước đó, quả thật cô còn chưa học xong đại học, kinh nghiệm cũng chẳng có, việc duy nhất cô có thể làm là những công việc vặt vãnh hằng ngày sao? Đột nhiên trong đầu Bạch Thanh Dung lóe lên một ý nghĩ, mình cũng có thể làm trợ lý mà.
Hồi còn đi học, bản thân cô cũng thường xuyên giúp các thầy cô giáo và cán bộ nhân viên trong trường, xử lý rất nhiều công việc văn phòng, chuyện này chắc cũng không có vấn đề gì. Nói là phải thực hành ngay, rất lâu sau Bạch Thanh Dung mới tìm được một tiệm photocopy, cô mất khoảng 2 tiếng đồng hồ cặm cụi gõ máy tính, cuối cùng cũng đánh xong bản sơ yếu lý lịch của mình.
Nhân tiện mượn luôn máy tính của quán photo lên mạng tìm thông tin những công ty cần tuyển dụng vị trí trợ lý, sau khi lấy giấy bút ghi lại địa chỉ và số điện thoại, cô cầm theo sơ yếu lý lịch của mình bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm việc làm.
Liên tục chuyển xe để tìm địa chỉ các công ty, mà khoảng cách giữa các công ty lại rất xa nên Bạch Thanh Dung mệt lử sau một ngày dài tìm việc. Bạch Thanh Dung cảm thấy chân mình như sắp gãy đến nơi, bèn tìm một chỗ ngồi ở trong công viên rồi tháo giày ra cẩn thận xoa bóp chân.
Hôm nay cô đã nộp đơn xin việc vào hai công ty, mà đối thủ có rất nhiều người là nghiên cứu sinh và là những người đã có nhiều năm kinh nghiệm, mặc dù nhân sự công ty khách sáo bảo cô về nhà đợi tin, nhưng Bạch Thanh Dung biết so với những ứng viên xuất sắc đó cô bị đánh trượt là điều chắc chắn rồi.
“Thành phố X lớn như vậy, mình không tin nơi này không có chốn dung thân cho Bạch Thanh Dung này, cố lên, ngày mai lại tiếp tục.” Bạch Thanh Dung tự cổ vũ mình như vậy, đột nhiên cảm thấy trên mặt có vài giọt nước. Ngẩng đầu nhìn lên đã thấy mây đen giăng kín cả bầu trời, những hạt mưa tí tách rơi trên mặt đất.
Thấy trời mưa, Bạch Thanh Dung vội xách giày cao gót, đi chân đất chạy khắp nơi tìm chỗ để trú mưa, mưa càng lúc càng lớn, quần áo trên người Bạch Thanh Dung cũng ướt sũng cả rồi.
Chạy ra khỏi công viên, Bạch Thanh Dung ngẩng đầu lên nhìn thấy một ngôi nhà kiểu xưa, cô nhanh chóng chạy về phía ngôi nhà kiểu xưa ấy, giống như nó là cứu tinh của đời cô vậy. Nhấn chuông ở dưới lầu, tiếng chuông vang lên vài lần thì cánh cửa sắt bật mở, Bạch Thanh Dung bước nhanh lên tầng trên. Người mở cửa là một người phụ nữ, thân hình vô cùng nóng bỏng với mái tóc xoăn màu nâu, đôi chân thon dài và mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ, lộ ra đường cong vô cùng hoàn mỹ.
Cô gái đó hét lên chói tai: “Thanh Dung? Là em sao? Sao em lại ướt sũng như vậy?” Bạch Thanh Dung đi vào trong, đóng cửa lại rồi vội vàng nói: “Chị Lan Lan, mau tìm cho em một bộ quần áo để em thay trước đã.”
Bạch Thanh Dung vội vàng thay bộ quần áo mà Phạm Lan Lan đưa cho, dùng khăn mặt lau mái tóc ướt sũng của mình, Phạm Lan Lan bưng một bát canh gừng ra đặt trước mặt Bạch Thanh Dung: “Uống bát canh gừng này cho ấm người trước đi.”
Bạch Thanh Dung mỉm cười nhận lấy bát canh: “Cảm ơn chị Lan Lan, chị tốt quá.” Sau khi uống xong bát canh gừng cay xè lại có vị hơi ngọt đó, cả người Bạch Thanh Dung đã không còn thấy lạnh nữa.
“Thanh Dung, đêm đó ở Thiên Đường Nhân Gian đã xảy ra chuyện gì vậy, chị tìm mãi vẫn không tìm được tin tức của em, hỏi quản lý họ cũng nói không biết, em làm chị lo gần chết đấy.” Phạm Lan Lan lo lắng nhìn Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung đặt bát xuống, kéo tay Phạm Lan Lan lại gần rồi kể lại tình hình của mình gần đây, chỉ giấu chuyện cô giả kết hôn với Lâm Thành Phong. Cô đã hứa với Lâm Thành Phong là sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, vì vậy ngay cả Phạm Lan Lan – bạn thân nhất của mình cô cũng không nói ra.
Phạm Lan Lan đau lòng nhìn Bạch Thanh Dung: “Chuyện cũng đã qua rồi, còn về chuyện công việc chị sẽ nghĩ cách giúp em.” Ánh mắt của Bạch Thanh Dung tối sầm lại: “Lần bán đấu giá đêm đầu của em cũng là chị giúp em, chị Lan Lan, em đã làm phiền chị nhiều rồi.”
Phạm Lan Lan mỉm cười hiểu ý: “Thanh Dung à, chuyện của em cũng là chuyện của chị mà, có gì mà phiền phức chứ. Ở Thiên Đường Nhân Gian chị có quen mấy ông chủ, tìm cho em một công việc không khó.”
Thấy Phạm Lan Lan toàn tâm toàn ý vì mình như vậy, trong lòng Bạch Thanh Dung cảm thấy vô cùng ấm áp, cô cảm kích nói: “Không cần đâu ạ, chị Lan Lan, em muốn dựa vào chính năng lực của bản thân mình để làm việc, kiếm tiền nuôi bản thân mình và phụng dưỡng mẹ.”
Nghe Bạch Thanh Dung nói vậy, Phạm Lan Lan cũng không tiếp tục vấn đề đó nữa mà đổi sang chủ đề khác: “Thanh Dung, khó khăn lắm mới gặp được em, hôm nay chị mời em đi bar chơi nhé.” Bạch Thanh Dung rất ít đi bar, cũng chưa uống rượu bao giờ, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt Phạm Lan Lan, cô cũng không tiện từ chối, lập tức đồng ý.
Quả thực lâu lắm rồi cô không gặp Phạm Lan Lan, nhớ khi mẹ cô đưa cô chuyển tới sống ở đường Lộc Hương, cô cũng không có nhiều bạn bè, chỉ có mình Phạm Lan Lan chơi cùng cô và chăm sóc cô giống như một người chị vậy, vì vậy mà quan hệ giữa cô với Phạm Lan Lan rất tốt.
Mẹ cô gặp nạn cũng nhờ có Phạm Lan Lan mà bản thân cô mới gặp được Lâm Thành Phong ở Thiên Đường Nhân Gian, xét về tình về lý đều không tiện từ chối.
Phố đã lên đèn, trong một góc giữa thành phố sầm uất.
Dưới ánh đèn lờ mờ, nhân viên pha rượu uyển chuyển lắc mình, vô cùng nhã nhặn rót một ly rượu cocktail năm màu; ánh đèn neon chớp sáng chớp tắt, thu hút những tâm hồn đói khát đang cần sự an ủi, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc hòa quyện với mùi rượu.
Phạm Lan Lan gọi vài người bạn tới cùng uống rượu trò chuyện, tiếng ca dao dân ca trong quán bar êm ái như tiếng nước chảy, giọng ca ấm áp của ca sĩ trong quán đã sưởi ấm lòng người hiu quạnh. Bạch Thanh Dung lặng lẽ ngồi ở một bên xuống sofa nhìn Phạm Lan Lan chơi đùa, chốc chốc lại khẽ nhấp một ngụm Vodka trong tay.
“Chị Lan Lan, em vào phòng vệ sinh một lát.” Bạch Thanh Dung đi tới chỗ Phạm Lan Lan nói thầm vài câu, Phạm Lan Lan vui vẻ chỉ hướng đến phòng vệ sinh cho Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung đi vệ sinh xong, cô đứng trước bồn rửa tay sửa sang lại quần áo tóc tai rồi mới đi ra ngoài, đi thẳng tới chỗ Phạm Lan Lan đang ngồi. Một người đàn ông say bí tỉ đụng phải Bạch Thanh Dung, khắp người nồng nặc mùi rượu khiến người khác dù kính trọng nhưng cũng không muốn lại gần.
Khi gã say rượu đó loạng choạng đụng vào Bạch Thanh Dung, gã còn không cầm chắc ly rượu trong tay mình, choang… Ly rượu rơi vỡ tan tành, rượu đổ đầy trên sàn.
“Không được đi, cô em làm đổ rượu của anh rồi đấy.” Gã say rượu nắm lấy tay của Bạch Thanh Dung rồi lên tiếng, Bạch Thanh Dung quay đầu lại nhìn gã say quắc cần câu đó đã uống say đến mức đỏ mặt tía tai rồi, cô không vui nói: “Rõ ràng là do anh không cầm chắc, buông tôi ra.” Bạch Thanh Dung nói rồi rút tay mình ra khỏi tay gã.
Vốn dĩ đầu óc của gã đã có chút mơ hồ, nhưng trong nháy mắt khi Bạch Thanh Dung quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Thanh Dung, hai mắt gã bỗng mở to gấp mấy lần. Đây đúng là cô gái đẹp, sao có thể buông tha dễ dàng như vậy được.
Thấy Bạch Thanh Dung muốn bỏ đi, gã vội nắm lấy cánh tay Bạch Thanh Dung: “Đụng phải anh đây mà muốn bỏ chạy sao? Đừng mơ.”
Bạch Thanh Dung thấy gã không dễ bỏ qua như vậy cũng hơi hoảng sợ: “Anh buông tay tôi ra, cùng lắm thì tôi đền cho anh ly rượu khác là được chứ gì, buông ra.”
Tay gã giữ chặt lấy tay Bạch Thanh Dung: “Cho cô em hai lựa chọn, hoặc là ra ngoài uống với anh đây vài ly, hoặc là cô em liếm sạch chỗ rượu đổ trên sàn đó đi.”
Bạch Thanh Dung trợn trừng mắt nhìn gã: “Anh đừng có mơ, mau buông tay tôi ra.” Nói rồi, cô dùng một chân giẫm lên chân gã, gã đau điếng người nên bàn tay đang giữ Bạch Thanh Dung cũng buông lỏng hơn một chút, Bạch Thanh Dung vội vàng thoát khỏi tay gã, bắt đầu chạy về phía Phạm Lan Lan.
Gã dai như đỉa đói giữ chặt Bạch Thanh Dung lại: “Con đĩ này, giữ thể diện cho mà không muốn.” Bạch Thanh Dung hét lên về phía Phạm Lan Lan: “Chị Lan Lan, chị Lan Lan cứu em với.” Nhưng Phạm Lan Lan đã sớm uống say, hoàn toàn không chú ý tới tình hình của Bạch Thanh Dung ở bên này.
Gã cười, miệng phả toàn mùi rượu vào người Bạch Thanh Dung, nói: “Kêu đi, hay là em ngoan ngoãn ra ngoài uống với anh đây vài ly đi.” Nói rồi gã lôi Bạch Thanh Dung ra ngoài cửa, Bạch Thanh Dung và gã cứ như vậy đôi co với nhau.
Trong phòng karaoke ở quán bar.
“Tề Vũ, sao lại bàn công chuyện ở quán bar thế này chứ.” Một người đàn ông mặc một bộ vest màu khói xám vô cùng sang trọng bình thản gọi điện thoại: “Sau này những chuyện như thế này đừng có gọi tôi tới.” Nói xong, vẻ mặt nghiêm túc kéo cửa đi ra ngoài, những vị khách ngồi trong phòng hát thấy vậy ai nấy đều mắt chữ O mồm chữ A.
“Buông tôi ra, đồ khốn, đồ lưu manh nhà anh mau buông tôi ra…” Một giọng nói quen thuộc truyền đến tai người đàn ông đó, ánh mắt người đó kiếm tìm nơi phát ra âm thanh, ở lối ra của quán bar có một người đàn ông và một cô gái đang giằng co, khuôn mặt cô gái đó rất quen, ánh mắt anh sáng lên: “Là cô ấy?”
Thấy mình sắp bị gã say rượu lôi ra ngoài, Bạch Thanh Dung càng lo lắng đấm đá vào người gã, nhưng sức mạnh của gã say rượu ày quả thực rất mạnh, cô có đẩy thế nào cũng không thoát ra được.
“Buông cô ấy ra.” Một giọng nói trầm mạnh của một người đàn ông truyền tới, nói xong liền đấm cho gã một cú. Cú đấm đó vừa nhã nhặn lại vừa đẹp mắt khiến cho gã say rượu kia trực tiếp nằm lăn ra đất, anh kéo Bạch Thanh Dung qua một bên: “Cô không sao chứ?”
Bạch Thanh Dung ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa cứu mình, là đôi mắt và khuôn mặt quen thuộc đó, cô không khỏi ngạc nhiên: “Hạ Dũng? Sao anh lại ở đây?” Bạch Thanh Dung kích động cầm lấy tay anh, anh cười dịu dàng đáp: “Tôi qua đây bàn chút công việc, sức khỏe của cô đã khá hơn chút nào chưa?”
Bạch Thanh Dung kéo Hạ Dũng ngồi xuống băng ghế bên cạnh: “Lần trước rời đi tôi không biết phải làm thế nào mới tìm được anh, đồng hồ của anh rơi ở chỗ tôi.”
Hạ Dũng ho nhẹ mấy tiếng: “Lần trước có việc gấp, lúc tôi tỉnh dậy thấy cô vẫn chưa tỉnh nên không nói với cô, mà cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sức khỏe của cô đã khá hơn chưa?”
Bạch Thanh Dung tinh nghịch cười nói: “Ừm, tôi khỏe hơn nhiều rồi, hôm nay lại có thể gặp được anh ở đây, lại cứu tôi một lần nữa, xem ra lần này phải lấy thân báo đáp giống như lời người ta vẫn hay nói rồi.”
Hạ Dũng ngây người ra một chút, hơi nhíu mày nhìn nụ cười ám áp như ánh sáng mùa xuân của Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung bị Hạ Dũng nhìn như vậy bỗng cảm thấy có chút bối rối, cười trừ nói: “Tôi đùa đấy…”
Nụ cười của Hạ Dũng khiến người ta cảm thấy mình đang đứng trong gió xuân ấm áp, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn Bạch Thanh Dung.
“Nhưng, tôi lại coi đó là thật…”