Tay nhỏ của Triệu Chân Tâm vẫn tò mò và nghịch ngợm sờ lên mặt hắn, dạo chơi khắp nơi. Vầng trán cao rộng, chân mày dài rậm, sống mũi thẳng tắp, gò má thanh tú, quai hàm cương nghị,… Triệu Chân Tâm càng sờ càng thích. Việc “mượn rượu làm càn” này nếu được áp dụng với người mình thích và cũng thích mình thì thật đúng là một… thú vui tao nhã.
Ngược lại với Triệu Chân Tâm đang đắm chìm trong sự thoải mái vui vẻ, Thái Cẩn Ngôn lại đang căng thắng đến căng cứng và cứng đờ hết cả cơ thể lẫn tâm trí. Triệu Chân Tâm càng sờ, đôi môi của Thái Cẩn Ngôn càng mím chặt.
Có lẽ việc mím chặt như thế khiến cho đôi môi của Thái Cẩn Ngôn càng tăng thêm vẻ hồng nhuận. Điều đó càng làm Triệu Chân Tâm thích thú. Cậu thốt ra lời khen ngợi:
- Vốn dĩ tôi thấy đôi mắt của anh đã là rất đẹp rồi. Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, môi của anh cũng rất đẹp này!
Triệu Chân Tâm vừa nói vừa đưa đầu ngón tay mềm mại mát rượi vuốt nhẹ qua gương mặt Thái Cẩn Ngôn, tiến thẳng đến khu vực miệng và ngừng lại trên cánh môi của hắn. Ngón tay của cậu mân mê, chà xát, phác hoạ hình dáng đôi môi đầy đặn, dày mà không thô, lại còn mềm mại và ấm nóng, quyến rũ người ta đến say mê. Triệu Chân Tâm càng chơi đùa càng nghiện. Cậu nghiêm túc và cẩn thận dùng đầu ngón tay hưởng thụ đa dạng xúc cảm từ đôi môi mê người đó.
Cả hai đang hưởng thụ và chịu đựng những xúc cảm kỳ lạ và mới mẻ truyền đến từ đôi môi, Thái Cẩn Ngôn nhột nhạt, ngứa ngáy và nóng ran hết cả người. Mắt thấy động tác của Triệu Chân Tâm càng ngày càng quá mức, Thái Cẩn Ngôn mở miệng định nhắc nhở:
- Em...
Thái Cẩn Ngôn chỉ thốt lên được một tiếng thì thảng thốt im bặt. Bởi vì, hắn vừa hé đôi môi ra là ngón tay lạnh lẽo non mịn của Triệu Chân Tâm bất ngờ cắm vào trong khoang miệng ấm áp của hắn. Cả hai đều có chút giật mình. Nhưng trái với sự sững sờ đến cứng đờ cả người của Thái Cẩn Ngôn, Triệu Chân Tâm chỉ sựng lại một chút. Rồi cậu lại thích thú tiếp tục động tác. Ngón tay bé xinh của cậu chẳng khác gì một chú nai con lạc đường, tò mò mà thăm dò hoàn cảnh mới mẻ, hoàn toàn xa lạ nhưng vô cùng hấp dẫn.
Thái Cẩn Ngôn cảm thấy hắn thật sự không xong rồi. Hắn ngửa đầu tránh né, nhưng khoảng cách của cả hai quá gần, ngón tay của Triệu Chân Tâm vẫn dễ dàng đuổi theo, xâm nhập và chiếm đóng trong khoang miệng của hắn. Nơi vốn chỉ dùng để nạp đồ ăn thức uống và truyền ra âm thanh, nay lại xuất hiện một “vật thể lạ” mà Thái Cẩn Ngôn cắn thì không dám, nhả ra lại không nỡ.
Ngón tay mềm mại ấy nhẹ nhàng cọ qua chân răng của Thái Cẩn Ngôn, khiến hắn nhột nhạt. Ngón tay mát rượi ấy mơn trớn vòm họng nóng hổi của Thái Cẩn Ngôn, khiến hắn mê muội. Ngón tay ấy như một hiệp khách tung hoành ngang dọc, như cá gặp nước bơi lội tung tăng, khuấy đảo đến nghiêng trời lệch đất trong miệng của Thái Cẩn Ngôn khiến hắn gần như ngừng thở.
Thái Cẩn Ngôn đờ đẫn vì đê mê và sợ hãi. Hắn không dám nói ra bất cứ một từ nào nữa. Bởi vì Thái Cẩn Ngôn biết, nếu hắn phát ra bất cứ âm thanh gì, thì đầu lưỡi của hắn sẽ khó có thể khống chế mà quấn quanh ngón tay đầy hấp dẫn kia. Hắn sợ đầu lưỡi bẩn thỉu của hắn làm vấy bẩn ngón tay sạch sẽ của Triệu Chân Tâm.
Bước chân vốn vững vàng của Thái Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng rối loạn. Và dù Thái Cẩn Ngôn đã cố gắng khống chế nhưng hơi thở của hắn vẫn bị xúc cảm khó tả trong khoang miệng làm cho trở nên dồn dập. Làn hơi ấm nóng ấy trực tiếp phả lên cổ tay tinh xảo trắng nõn của Triệu Chân Tâm khiến Thái Cẩn Ngôn giật mình. Hắn xấu hổ và áy náy vì những xúc cảm xấu xa của bản thân. Thái Cẩn Ngôn bỗng hoang mang. Liệu có phải là cậu đang cố ý trêu chọc hắn, quyến rũ hắn không? Triệu Chân Tâm đang muốn thử nghiệm định lực và sự ngay thẳng của hắn? Hay là, cậu chỉ vô tình, ngây thơ không biết những động tác này của cậu đã tra tấn Thái Cẩn Ngôn đến khổ sở như thế nào?
Càng nghĩ càng rối, Thái Cẩn Ngôn len lén nhìn xuống. Nhìn một cái rồi, Thái Cẩn Ngôn không thể rời mắt được và cũng không thể nào thôi tự trách bản thân được. Sao hắn lại có thể nghĩ xấu cho Triệu Chân Tâm như thế? Trên gương mặt ngây thơ của cậu, cặp mắt hoa đào long lanh kia chỉ tràn ngập sự tò mò và thích thú khi khám phá ra điều mới lạ, không hề có một chút ý tưởng xấu xa dơ bẩn nào như trong suy đoán của hắn, và như chính tâm tư của hắn.