- Rốt cuộc anh có định sẽ về đó không?
- Không về.
Thái Cẩn Ngôn lắc đầu.Triệu Chân Tâm lại nhìn Thái Cẩn Ngôn rồi lại nhịn không được mà tiếp tục nói:
- Liễu Hồng Hạnh nói… hình như cha không vui.
Thái Cẩn Ngôn ngẩn ra một hồi lâu, cha của Triệu Chân Tâm không phải đã sớm qua đời rồi hay sao? Vì sao cậu lại biết được rằng cha không vui? Mãi đến một lúc sau hắn mới ngẫm ra được, “cha” mà Triệu Chân Tâm đang nói chính là cha ruột của hắn, ông Vạn Đại Phát. Kỳ thật hằng ngày Thái Cẩn Ngôn cũng không thường gọi Vạn Đại Phát là cha, thế nên tiếng gọi “cha” này của Triệu Chân Tâm lại làm Thái Cẩn Ngôn sinh ra một cảm giác thân cận. Cậu lại còn gọi chung một tiếng “cha” chứ không có phân biệt là “cha của anh” hay “cha của tôi”. Điều đó có phải là biểu thị rằng cậu đã xem người thân của hắn như chính người thân của mình rồi hay không? Thế nhưng… người thân của hắn thì… Thái Cẩn Ngôn dè dặt hỏi:
- Em muốn đi sao?
Triệu Chân Tâm cười một cái rồi trả lời:
- Ừm, thật ra thì, nếu anh muốn về đó thì em sẽ đi cùng anh. Việc này… em nghe theo quyết định của anh.
Hai câu “em sẽ đi cùng anh” và “em nghe theo quyết định của anh” làm Thái Cẩn Ngôn mát đến từng khúc ruột. Bỗng nhiên hắn cảm thấy bản thân tràn trề lòng dũng cảm. Hít sâu một hơi để hạ quyết tâm, Thái Cẩn Ngôn nhìn qua Triệu Chân Tâm rồi nói:
- Chắc em cũng biết năm mười tám tuổi anh mới được đón trở về nhà họ Vạn.
- Em biết.
Triệu Chân Tâm gật đầu. Thái Cẩn Ngôn dè dặt hỏi tiếp:
- Vậy em có muốn biết thân thế của anh không?
Thân thế? Triệu Chân Tâm chưa bao giờ nghĩ tới cậu sẽ hỏi thân thế của Thái Cẩn Ngôn. Một là bởi vì bên trong vòng tròn này vốn có rất nhiều lời đồn về thân thế của Thái Cẩn Ngôn, từ việc lúc hắn mười tám tuổi thì được đón về nhà họ Vạn, đến hắn trở thành người nắm toàn bộ quyền quyết định trong nhà họ Vạn, thân thế của hắn vẫn luôn là chủ đề của mỗi tiệc trà bên trong vòn tròn này. Hai là lúc Thái Cẩn Ngôn trở về nhà họ Vạn quá mức chật vật, tất cả mọi người trong cái vòng tròn này đều biết được thông tin từ Vạn Gia Bảo, lúc nhà họ Vạn tìm tới Thái Cẩn Ngôn, hắn đang đẩy một chiếc xe ba gác cùng bọn trẻ trong cô nhi viện đi nhặt ve chai.
- Ừm.
Triệu Chân Tâm gật đầu, bởi vì cậu biết Thái Cẩn Ngôn nếu đã mở miệng ra hỏi được câu hỏi này, thì cũng có nghĩa là hắn muốn kể cho cậu biết về thân thế của hắn. Đồng thời đó cũng là lúc Thái Cẩn Ngôn đang tự tay vạch ra vết sẹo trong lòng cho cậu thấy. Trong lòng của Triệu Chân Tâm vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Thái Cẩn Ngôn nhận được cái gật đầu của Triệu Chân Tâm thì hít sâu một hơi rồi nói:
- Anh biết bên ngoài có rất nhiều lời đồn về thân thế của anh, tất cả mọi người đều nghĩ rằng, anh là con riêng của Vạn Đại Phát.
Lúc Thái Cẩn Ngôn nói ra câu này thì cả người căng thẳng, bàn tay đang cầm thìa của hắn siết chặt lại thành quyền, xương ngón tay nhô lên như biểu hiện phần nào nỗi lòng của hắn.Triệu Chân Tâm nhìn thấy chiếc thìa gốm sứ đang bị Thái Cẩn Ngôn nắm chặt trong tay, cậu đau xót trong lòng, đưa bàn tay của mình phủ lên phía trên nắm đấm đang siết chặt kia, vỗ nhẹ vài cái như muốn san sẻ cùng hắn, lại như muốn vỗ về hắn. Thái Cẩn Ngôn cảm giác được phía trên lưng bàn tay của mình có một bàn tay mềm mại đang nhè nhẹ vỗ về, gương mặt sắc lạnh của hắn nhanh chóng hoà hoãn lại.
Trong lòng Thái Cẩn Ngôn thoáng ảo não. Hắn lại để lộ thêm một mặt xấu xí nữa của bản thân ra cho Triệu Chân Tâm nhìn thấy rồi. Không biết cậu có bị dọa cho sợ hãi hay không. Ngộ nhỡ… Bàn tay của Thái Cẩn Ngôn vừa thoáng buông lỏng đã lại siết chặt. Triệu Chân Tâm trong lòng cũng ảo não vô cùng. Cậu biết, tảng băng ngốc nhà mình lại suy diễn linh tinh nữa rồi. Thế là Triệu Chân Tâm đành nhẹ giọng nhắc nhở, cũng là gián tiếp thể hiện cho Thái Cẩn Ngôn biết, cậu vốn rất quan tâm đến hắn:
- Anh cẩn thận một chút, đừng vì quá xúc động mà để bản thân bị thương.
Thái Cẩn Ngôn đần độn buông lỏng bàn tay đang nắm chắc ra, tuy nhiên, dưới lực tác động của một tảng băng lạnh ngắt mang bản chất của một “con chó điên”, chiếc thìa trắng bằng sành sứ yếu ớt kia vẫn bị vỡ ra. Hai hàng chân mày của Triệu Chân Tâm nhíu lại. Trái tim của Thái Cẩn Ngôn như muốn vọt lên tới cổ họng. Cậu đang tức giận sao? Hay là chán ghét? Thế nhưng, ánh mắt của Triệu Chân Tâm khi nhìn vào bàn tay của Thái Cẩn Ngôn lại ngập tràn lo lắng. Bởi vì cậu nhìn thấy bên trong lòng bàn tay chai sần của Thái Cẩn Ngôn đã hằn sâu một vết đỏ. May mà vẫn chưa chảy máu.