- À, ban nãy tôi thấy Ha Ha đã vào đây. Ha Ha đâu rồi?
Tay của gã “chó điên” nào đó đang vươn tới cầm đũa bỗng khựng lại một chút. Sau đó một giây, Thái Cẩn Ngôn tiếp tục bình tĩnh cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt đặt vào bát của Triệu Chân Tâm. Giọng nói của hắn càng bình tĩnh vô cùng:
- Nhóc con chơi đùa ban nãy chắc là mệt rồi. Ban nãy anh thấy nó về ổ chó. Có lẽ đã ngủ rồi, chúng ta đừng làm phiền Ha Ha nghỉ ngơi.
Triệu Chân Tâm không nghĩ nhiều, gật nhẹ đầu đồng ý. Dù thế nào đi nữa thì Triệu Chân Tâm cũng không thể nào hình dung được tình huống Thái Cẩn Ngôn lại ganh tị với Ha Ha tới mức không chỉ ấu trĩ so đo xem ai có thể chăm sóc cho cậu tốt hơn mà còn tới mức hắn “trở mặt” không thèm nghĩ tới tình nghĩa “cha con” mà vứt “con trai” vào ổ chó để nhóc con “tự sinh tự diệt” như thế. Cho dù là một người bình thường thì đã khó có thể ấu trĩ tới mức như vậy; huống chi Thái Cẩn Ngôn trong ấn tượng của Triệu Chân Tâm vẫn còn giữ khá vững thiết lập của một tảng băng bình tĩnh và trầm ổn. Triệu Chân Tâm hoàn toàn quên mất bản chất “chó điên” của tảng băng nào đó mà cầm bát lên, cúi đầu ăn cơm.
Thói quen của Triệu Chân Tâm là khi ăn không nói. Thế nên, không khí đầm ấm của buổi cơm chiều bỗng trở nên yên ắng vô cùng, chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau lách cách. Thái Cẩn Ngôn thì lại không thích sự im lặng này một chút nào. Hắn đã rất mong chờ bữa cơm gia đình như thế này, mong chờ đã gần nửa đời người. Huống chi, đây còn là bữa cơm chiều đầu tiên hắn được cùng trải qua với Triệu Chân Tâm. Cứ để bữa cơm này trôi qua trong lặng lẽ như thế, Thái Cẩn Ngôn không cam tâm. Hắn nín nhịn rồi lại nín nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa. Thái Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, vờ như lơ đễnh tìm chủ đề mở chuyện:
- Chị hai, à, ý anh là, chị dâu của em, đã… khỏe hơn chưa?
Triệu Chân Tâm mỉm cười, vui vẻ đáp:
- Đã ổn rồi ạ. Ngày mai là chị ấy có thể xuất viện rồi.
Thái Cẩn Ngôn chớp mắt, tiếp tục kìm nén sự hào hứng, giả vờ lãnh đạm hỏi tiếp:
- Chị ấy xuất viện vào lúc nào? Để anh sắp xếp thời gian rồi cùng em đi đón chị dâ…
- Không cần đâu. Anh không cần miễn cưỡng bản thân, xáo trộn công việc. Thủ tục xuất viện cũng không quá phức tạp, em có thể đi một mình cũng được.
Thái Cẩn Ngôn còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Triệu Chân Tâm ngắt lời. Bất giác Thái Cẩn Ngôn cảm thấy nghẹn cứng cả người. Cổ họng của hắn nghẹn thắt lại, trong lồng ngực lại càng nghẹn khuất. Quả nhiên là Triệu Chân Tâm vẫn còn rất chán ghét hắn, bằng chứng là cậu không hề muốn cho hắn cùng đi với cậu để đón chị dâu xuất viện. Thật ra, vấn đề sức khỏe của Lâm Thanh Liên vẫn luôn được Thái Cẩn Ngôn quan tâm. Hắn đã đưa phương thức liên lạc của mình cho y tá và hộ lý chăm sóc cho Lâm Thanh Liên, kèm theo một số tiền lớn, không chỉ để họ tận tâm làm việc gấp đôi bình thường mà còn kịp thời nhắn tin thông báo tình hình sức khỏe của Lâm Thanh Liên cho hắn biết. Thế nên việc sáng mai Lâm Thanh Liên được xuất viện, Thái Cẩn Ngôn đã biết từ mấy hôm nay rồi. Hắn còn căn dặn Phương Hiệp Hòa sắp xếp lịch trình để chừa lại thời gian trống cho ngày mai. Thế nhưng mà, toàn bộ công sức và tấm lòng của Thái Cẩn Ngôn bây giờ đều thành dã tràng se cát biển đông, nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì.
Sự nghẹn khuất của Thái Cẩn Ngôn, một lần nữa, vốn được hắn cho rằng đã che giấu rất tốt thế nhưng vẫn được Triệu Chân Tâm nhạy bén cảm nhận được. Cậu biết, nếu mình từ chối không để Thái Cẩn Ngôn đi cùng thì tảng băng ngốc nào đó sẽ lại suy nghĩ linh tinh. Nhưng Triệu Chân Tâm thật sự không muốn Thái Cẩn Ngôn phải sắp xếp công việc chỉ việc riêng của gia đình cậu.
Trong kiếp trước, Triệu Chân Tâm vẫn còn nhớ rõ, thời gian này Thái Cẩn Ngôn đang rất bận rộn vì tập đoàn Thắng Lợi đang phải cạnh tranh một dự án lớn nào đó. Nếu hắn phải dồn việc hoặc bớt việc để có thời gian cùng cậu đi đón chị dâu thì ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc. Hơn nữa, Triệu Chân Tâm vẫn chưa chắc chắn rằng chị dâu của cậu đã bớt ác cảm với Thái Cẩn Ngôn hay chưa. Nếu để Thái Cẩn Ngôn vất vả sắp xếp công việc lại chỉ để nhận về những câu mắng mỏ, những lời ác ý thì thật không đáng. Tuy nhiên, Triệu Chân Tâm cũng không nỡ để tảng băng ngốc nhà mình tủi thân quá lâu. Cậu nhai nuốt xong miếng cơm trong miệng rồi nói tiếp:
- Thật ra thì, ngày mai anh hai cũng không thể đón chị dâu, nên em phải đi thay. Dạo này anh hai hình như rất bận rộn.