Thái Cẩn Ngôn hưng phấn đến nỗi không nghĩ được gì nữa, trong đầu hắn đều là nụ cười của Triệu Chân Tâm cùng với hai cụm từ “em ở nhà chờ anh về” và “đi thăm chị dâu”. Sáng sớm đầu tiên sau khi tân hôn, Thái Cẩn Ngôn hết lần này tới lần khác cảm nhận được thái độ thân thiện và hòa hợp của Triệu Chân Tâm, đây có phải biểu thị rằng cậu cũng không tới mức chán ghét cuộc hôn nhân này không?
Bởi vì hưng phấn quá mức, vậy nên Thái Cẩn Ngôn suýt chút nữa quên đi Ha Ha đang ở trong sân. Lúc hắn mang thức ăn cho chó đến, Ha Ha đã đói đến ủ rũ, trông thấy Thái Cẩn Ngôn, cậu chàng cuống cuồng chui ra khỏi ổ chó, kích động sủa liên hồi. Thái Cẩn Ngôn thoáng áy náy với “con trai”, dịu giọng dỗ dành:
- Đói bụng rồi phải không, ăn nhiều một chút đi.
Thái Cẩn Ngôn đem thức ăn cho chó đổ vào trong chậu của Ha Ha. Sau đó hắn ngồi xổm một bên sờ lấy đầu chú, vừa khen ngợi lại vừa như khoe khoang:
- Con biết không, vợ của cha nói với cha là cảm thấy con rất đáng yêu đó. Vợ của cha của con còn khen là cha của con rất khéo chọn, cũng rất khéo nuôi nữa đó.
Ha Ha ăn được mấy miếng, nghe tiếng lải nhải, quay đầu nhìn Thái Cẩn Ngôn một chút rồi lại vùi đầu vào chậu, ăn đến quên cả đất trời. Thái Cẩn Ngôn bật cười. Từ sau khi Triệu Chân Tâm cất lời khen, Thái Cẩn Ngôn càng nhìn càng thấy Ha Ha đáng yêu, đẹp trai chẳng kém gì hắn.
Reng… reng… reng…
Thái Cẩn Ngôn còn đang ngẩn người ngắm dung nhan của “con trai” thì bỗng giật mình vì tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt. Thái Cẩn Ngôn lấy điện thoại di động của mình ra xem, hoá ra là Lê Thiên Chi gọi tới.Thái Cẩn Ngôn bấm nút nhận cuộc gọi của Lê Thiên Chi, nhướng mày hỏi:
- Có chuyện gì?
- Anh quên rồi hả? Không phải anh để cho em tới đón Ha Ha sao?
Lê Thiên Chi hùng hồn hỏi ngược lại. Thái Cẩn Ngôn nhìn Ha Ha đang ăn vui vẻ trước mặt một chút, mỉm cười. Hắn đưa tay xoa xoa đầu chó con, rồi nói vào điện thoại:
- Cậu không cần tới nữa.
- Cái gì mà không cần tới chứ, em đã gần tới nới rồi. Chỉ còn một ngã tư nữa là tới nhà anh rồi đấy.
- Tôi không đưa Ha Ha cho cậu nữa.
Thái Cẩn Ngôn nói rất bình tĩnh mà khiến cho Lê Thiên Chi muốn nhảy dựng. Cậu chàng gào lên qua điện thoại:
- Không đưa nữa? Tại sao? Em đã mua rất nhiều thức ăn với mấy thứ đồ chơi cho chó rồi. - Lê Thiên Chi khoe khoang. -Tất cả đều sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi Ha Ha thôi.
Thái Cẩn Ngôn mỉm cười, dịu giọng giải thích, cũng pha lẫn chút khoe khoang:
- Triệu Chân Tâm không có sợ chó, cậu ấy nói Ha Ha rất đáng yêu. Cậu ấy còn khen tôi khéo chọn chó, lại rất khéo nuôi nữa. Tôi không đưa Ha Ha cho cậu nữa đâu.
- ...
Lê Thiên Chi nghẹn lời một lúc rồi lại gào lên trong điện thoại:
- Thái Cẩn Ngôn! Anh là thằng khốn! Anh vì vợ anh mà trở mặt với bạn bè còn nhanh hơn nướng bánh tráng thế à? Còn đống thức ăn cho chó và đồ chơi cho chó chất đầy ở nhà tôi thì phải làm sao đây? Chả có nhẽ tôi tự dùng à?
Thái Cẩn Ngôn nhếch môi, nghiêm giọng:
- Pháp luật không có cấm cậu tự dùng!
- Anh!
- Nếu cậu không muốn dùng thì cứ gửi chúng sang đây cho Ha Ha. Nhưng bây giờ thì không được, tôi sắp phải đi làm rồi, buổi chiều tôi và Chân Tâm cũng phải ra ngoài có việc, sáng mai tôi còn đi công tác. Cậu gởi bằng đường bưu điện đi.
Lê Thiên Chi giận đến mức cúp điện thoại trước. Lần đầu tiên trong cuộc đời làm luật sư của mình, Lê Thiên Chi phải gặp cảnh cạn lời không nói được thành câu như thế. Cậu chàng trợn mắt nhìn trừng trừng vào chiếc điện thoại, trong lòng hừng hực lửa giận. Cậu muốn tuyệt giao với Thái Cẩn Ngôn. Cậu không thèm kết bạn với loại người trở mặt nhanh như lật sách thế, cậu không muốn làm việc với một Tổng giám đốc tráo trở như thế. Nhưng mà… Lê Thiên Chi thở dài. Cậu lại không nỡ. Tiền lương mà Thái Cẩn Ngôn trả quả thật rất cao, tình nghĩa mà Thái Cẩn Ngôn đã trao ra cũng còn quá sâu nặng. Nếu chỉ vì chuyện của một con chó mà cậu dám trở mặt với Thái Cẩn Ngôn, Phương Hiệp Hòa nhất định sẽ đay nghiến cậu đến tận cuối đời mất.
Trong lúc Lê Thiên Chi đang tự mình tìm cớ để không phải nói lời tuyệt giao với bạn bè, thì trong sân vườn, Thái Cẩn Ngôn đã cất điện thoại, ôm đầu của Ha Ha dùng sức xoa cho đến khi bộ lông của chú chó xù lên như nhúm bông rối thì mới chịu ngưng. Sau đó hắn vào ga – ra, tự mình lái xe đến công ty mà trong lòng vui phơi phới.