- Anh đến thì tốt rồi. Anh vào trong sắp xếp lại bàn làm việc cho ổn thỏa đi. Tôi ra ngoài một lát sẽ quay lại ngay. Mọi chuyện đợi tôi quay về rồi giải thích với anh sau.
Thái Cẩn Ngôn nói xong thì quày quả đi ngay. Trong lòng của hắn đang rất thấp thỏm lo lắng. Không biết vì sao mà Triệu Chân Thành đã nghe được tin tức rằng Thái Cẩn Ngôn muốt “bắp ép” em trai của anh đến công ty làm việc cho hắn. Thế là anh nổi trận lôi đình, gọi điện thoại đến mắng Thái Cẩn Ngôn té tát, còn ra lệnh cho hắn phải ngay lập tức đến nhà giải thích ngay với anh, không chấp nhận cho hắn nói qua điện thoại. Lâm Thanh Liên còn dùng căn bệnh cao huyết áp của Triệu Chân Thành và bệnh tim chưa hoàn toàn khỏi hẳn của chị để làm áp lực với Thái Cẩn Ngôn, không cho phép hắn thoái thác. Đối diện với anh trai và chị dâu của Triệu Chân Tâm cùng với bệnh tình của họ, từ trước đến nay Thái Cẩn Ngôn đều không có cách nào khác là chấp nhận cúi đầu. Cho nên Thái Cẩn Ngôn phải vội vã đi ngay, không kịp nói năng gì nhiều với Phương Hiệp Hòa.
Bước ra khu vực hành lang, Thái Cẩn Ngôn lấy điện thoại định gọi cho Triệu Chân Tâm để nhờ cậu cùng đi giải thích cho anh trai và chị dâu giúp hắn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thái Cẩn Ngôn lại chần chừ. Việc Triệu Chân Tâm muốn đến công ty của hắn làm việc đã khiến Triệu Chân Thành tức giận như thế, chắc chắn là cậu đã không nói trước với anh trai. Như thế có nghĩa là, Triệu Chân Tâm chỉ muốn tự bản thân giám sát hắn, điều tra hắn chứ không muốn anh trai phải bận lòng. Nếu hắn gọi Triệu Chân Tâm đi cùng, Thái Cẩn Ngôn lo ngại rằng sẽ khiến cậu cảm thấy khó xử. So giữa việc bản thân bị anh trai vợ đánh mắng với việc vợ có khả năng bị khó xử, Thái Cẩn Ngôn không cần nghĩ nhiều, dứt khoát cất điện thoại vào sâu trong túi. Chép miệng một cái, thở hắt ra một hơi, Thái Cẩn Ngôn chuẩn bị tinh thần bước vào giữa cơn bão tức giận của anh trai và chị dâu vợ.
Triệu Chân Tâm đứng nấp sau bức tường, nghe được tiếng thở hắt ra đầy u uất của Thái Cẩn Ngôn, nhìn thấy bóng lưng cô độc của hắn mà chạnh lòng vô cùng. Triệu Chân Tâm cảm nhận được Thái Cẩn Ngôn đang có tâm sự. Nhưng cậu cũng cảm nhận được, Thái Cẩn Ngôn quả thật đang muốn che giấu tâm sự với cậu. Thế nên Triệu Chân Tâm đứng yên, không gọi Thái Cẩn Ngôn, cũng không đuổi theo hắn. Cậu không muốn bứt dây động rừng, khiến cho tảng băng ngu ngốc kia lại càng khép kín bản thân chặt chẽ hơn. Triệu Chân Tâm muốn tự mình điều tra, tìm hiểu tâm sự của Thái Cẩn Ngôn. Và cơ hội điều tra của cậu đang mở ra vô cùng rộng, bởi vì ngay khi Thái Cẩn Ngôn vừa đi vào thang máy, Phương Hiệp Hòa ngay lập tức lấy điện thoại ra, bấm nút gọi và thì thà thì thào nói:
- Tổng giám đốc đã đi rồi. Cậu mau mang “hàng” đến lầu chín cho tôi ngay.
Một chữ “hàng” thì thào thốt ra từ miệng của Phương Hiệp Hòa, giữa không gian vắng lặng của cả tầng lầu lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Triệu Chân Tâm nghe được mà sửng sốt. Hàng? Hàng gì? Hàng cấm sao? Lẽ nào… Phương Hiệp Hòa buôn lậu? Triệu Chân Tâm nghĩ ra khả năng đó liều lắc đầu, tự phủ nhận suy luận của chính mình. Tình bạn giữa Thái Cẩn Ngôn với Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi sâu nặng, chân thành và trung thành đến mức nào, ở kiếp trước, Triệu Chân Tâm đã hiểu khá rõ.
Kiếp trước, sau khi Triệu Chân Tâm kết hôn với Thái Cẩn Ngôn thì ban đầu cậu vốn không có ấn tượng gì mấy với Phương Hiệp Hòa. Không giống với Lê Thiên Chi luôn tỏ vẻ hằn học, căm ghét Triệu Chân Tâm ra mặt, Phương Hiệp Hòa đối với Triệu Chân Tâm chỉ có thể dùng mấy chữ “lạnh nhạt xa cách” để hình dung. Cho nên, suốt mấy năm làm vợ của Thái Cẩn Ngôn, Triệu Chân Tâm vẫn luôn giữ thái độ “kính nhi viễn chi” đối với hai người bạn thân nhất của chồng. Hai người kia cũng luôn tìm cách tránh mặt cậu, hạn chế tiếp xúc trực tiếp để tránh xảy ra mâu thuẫn hoặc tranh cãi, bực tức không đáng có.
Cho đến một lần Thái Cẩn Ngôn gặp tai nạn hôn mê mấy ngày thì Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi mới chủ động đến tìm Triệu Chân Tâm để tuyên bố di chúc của Thái Cẩn Ngôn và bàn giao tất cả những di vật của Thái Cẩn Ngôn lại cho cậu.