Triệu Chân Tâm muốn Thái Cẩn Ngôn bộc lộ và biểu lộ những dáng vẻ mà cậu thích. Thế nên, Triệu Chân Tâm cao giọng hỏi:
- Thái Cẩn Ngôn! Anh thật sự không chê tôi?
- Không có!
- Anh sẽ luôn làm theo lời của tôi?
- Ừ!
Có được tiếng “ừ” này của Thái Cẩn Ngôn, nụ cười của Triệu Chân Tâm liền ranh mãnh hiện ra. Cậu nghiêm nghị nói:
- Thật sao? Vậy anh mở miệng ra đi.
Mặc dù hơi khó hiểu, nhưng đối với Thái Cẩn Ngôn, yêu cầu của Triệu Chân Tâm là lớn nhất. Cho nên hắn không hề do dự mà ngoan ngoãn nghe lời. Cái miệng của Thái Cẩn Ngôn vừa hé ra, một ngón tay thon nhỏ đã thọc ngay vào. Xúc cảm quen thuộc này làm Thái Cẩn Ngôn sững ra.
Nếu vừa rồi ngón tay của Triệu Chân Tâm còn chút rụt rè, như là bước chân của một chú nai con đi lạc đang dò dẫm tìm đường. Vậy thì hiện tại ngón tay của cậu lại như móng vuốt của một bé mèo hoang nhỏ nghịch ngợm, tùy ý càn quét trong miệng Thái Cẩn Ngôn. Thậm chí, cậu còn lớn mật khiêu khích, vừa đâm thọc vừa lôi kéo, vừa quấn lấy đầu lưỡi của hắn.
Nhưng điều khiến Thái Cẩn Ngôn sợ hãi không chỉ là động tác của Triệu Chân Tâm. Mà là… hắn nhớ ra, trên ngón tay của cậu vẫn còn dính “quỳnh dịch” ngọt ngào. Ngón tay ấy vừa rồi đã quyện lấy nước thơm trong miệng cậu, bây giờ lại đang mang theo một ít số nước thơm ấy, hòa nhập vào vòm họng của hắn.
Lần đầu tiên Thái Cẩn Ngôn cảm nhận được cái gọi là “trao đổi quỳnh dịch hương tân” trong tiểu thuyết mà Triệu Chân Tâm nhắc đến. Trong thoáng chốc, Thái Cẩn Ngôn có ý định sẽ truy lùng và mua, thậm chí là, cướp hết
số tiểu thuyết đáng… đáng… đáng trân trọng kia. Nhưng ý định đó chỉ thoáng trong phút chốc ngang qua tâm trí của Thái Cẩn Ngôn. Bởi vì sau đó, khi các ngón tay đã mỏi, Triệu Chân Tâm ngừng hành động lại.
Sự đột ngột dừng tay của Triệu Chân Tâm làm Thái Cẩn Ngôn chới với. Hắn không kìm chế được, khe khẽ nhúc nhích đầu lưỡi, rụt rè liếm nhẹ vào ngón tay của Triệu Chân Tâm một cái. Triệu Chân Tâm tủm tỉm cười, nhẹ nhàng lúc lắc ngón tay vài cái. Chiếc lưỡi của Thái Cẩn Ngôn như mê đắm, vội vã quấn lấy ngón tay, quyến luyến dây dưa.
Lúc này, Thái Cẩn Ngôn đã gần như đắm chìm trong xúc cảm mới mẻ và kỳ diệu này. Khi hắn chủ động quấn lấy Chân Tâm, trong cơ thể của hắn lại bùng lên một ngọn lửa. Ngọn lửa ấy vô hình vô dáng nhưng hừng hực nóng, đốt cháy định lực của Thái Cẩn Ngôn, cũng thiêu rụi luôn cả cái sự tự ti và lo âu lắm chuyện kia của hắn.
Bấy giờ, trông Thái Cẩn Ngôn càng tăng thêm vẻ đẹp trai đầy quyến rũ. Hai cánh môi của hắn đã được “quỳnh dịch” phủ đầy, trở nên hồng nhuận, bóng loáng. Triệu Chân Tâm không nhịn được nữa. Cậu rút ngón tay ra. Và trong lúc Thái Cẩn Ngôn còn theo phản xạ vô thức mà vươn đôi môi hấp dẫn kia tới trước, thì Triệu Chân Tâm rướn lên, áp đôi môi hồng hồng của cậu lên hai cánh môi của Thái Cẩn Ngôn, mút nhẹ một cái.
Thái Cẩn Ngôn như bị sét đánh trúng, toàn thân rần rật đến choáng váng. Đôi môi của hắn bỗng như tê dại. Triệu Chân Tâm lại còn ngây thơ liếm liếm mép, híp mắt vừa thưởng thức vừa khen ngợi:
- Thái Cẩn Ngôn, môi của anh thật là mềm, thật là ấm, hình như lại còn hơi ngòn ngọt nữa.
Lần đầu tiên trong lòng Thái Cẩn Ngôn không đồng ý với nhận xét của Chân Tâm. Môi của hắn sao có thể ngọt được. Thứ ngọt ngào kia, chẳng phải chính là đôi môi bé xinh của Triệu Chân Tâm hay sao? Trong lúc Thái Cẩn Ngôn cũng đang len lén mím miệng lại để đưa lưỡi nếm vị ngọt còn vương trên môi, thì Triệu Chân Tâm chép chép miệng tiếc nuối. Hương vị cậu vừa nếm được đã nhanh chóng tan đi rồi.
Cậu bé thỏ con tham ăn không chấp nhận được điều này. Thế là cậu lại chồm lên, áp môi lên miệng của Thái Cẩn Ngôn mà giơ răng ngà ra mà cắn, rồi mút. Triệu Chân Tâm lại còn thè cái lưỡi bé xinh men theo kẽ răng của Thái Cẩn Ngôn mà khám phá vòm miệng của hắn. Rõ ràng là ngòn ngọt, mềm mềm, thơm thơm, âm ấm,… Cậu bé thỏ con “ăn” món ngon đến mê mẩn, làm gã “chó điên mặt lạnh” bị đảo điên đến quên hết cả đất trời.
Ban nãy chỉ là mấy ngón tay thon, còn bây giờ là hai cánh hoa đào mềm mại thơm ngát. Ban nãy chỉ là chút “quỳnh dịch” dính trên ngón tay, còn bây giờ là cả một hồ ngọt ngào ấm áp gần như vô tận. Ban nãy, Thái Cẩn Ngôn còn cố gắng giữ được chút lí trí cuối cùng để trấn định tinh thần. Nhưng bây giờ… Bây giờ, hắn mà còn giữ được lí trí, còn trấn định được tinh thần nữa thì hắn đã không còn là con người bình thường rồi, cũng không còn là đàn ông bình thường luôn.