Mục lục
Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Cẩn Ngôn vừa vào nhà là đã được “con trai” chào đón nồng nhiệt như thế, trong lòng cảm động không thôi. Không uổng công hắn xem Ha Ha là “con trai ngoan”. Thái Cẩn Ngôn cúi xuống, xoa xoa đầu Ha Ha vài cái rồi đổi giày thành dép đi trong nhà, nhẹ nhàng bước vào phòng khách. Nơi chiếc ghế sa – lông to tướng, Triệu Chân Tâm đang nằm co người, ngủ ngon lành. Gương mặt của cậu ửng đỏ khiến Thái Cẩn Ngôn cau mày lo lắng. Triệu Chân Tâm bị sốt sao? Trong đầu vừa tự hỏi một câu, bàn tay của Thái Cẩn Ngôn đã đặt ngay lên trán của Triệu Chân Tâm rồi. Lúc hắn tỉnh hồn định thần nhìn lại thì không nỡ rút tay về, bèn giả vờ nghiêm túc kiểm tra nhiệt độ cho Triệu Chân Tâm.

Thật ra thì Triệu Chân Tâm chỉ hơi nóng hơn so với bình thường một chút chứ đến mức bị sốt. Tuy nhiên, Thái Cẩn Ngôn mới từ bên ngoài vào, tay của hắn lạnh lẽo hơn bình thường nên mới cảm thấy là cậu đang sốt. Sau khi sờ trán của Triệu Chân Tâm một lúc, tay của Thái Cẩn Ngôn đã ấm lên, không còn cảm thấy nhiệt độ chênh lệch quá nhiều nữa. Vốn là Thái Cẩn Ngôn còn muốn được đặt tay lên trán của Triệu Chân Tâm lâu hơn một chút, nhưng có lẽ do bàn tay của hắn quá thô ráp khiến cậu khó chịu. Triệu Chân Tâm cựa mình, miệng lầu bầu gì đó nghe không rõ. Thái Cẩn Ngôn cũng không biết Triệu Chân Tâm vừa nói gì, nhưng hắn có tật giật mình nên vội vàng rụt tay lại ngay.

Tay của Thái Cẩn Ngôn vừa thu lại thì tay của Triệu Chân Tâm đã rơi ra khỏi vị trí đặt trên bụng ban đầu, thõng thượt vươn xuống đất. Thái Cẩn Ngôn sợ cậu nằm sai tư thế sẽ không thoải mái sau khi thức dậy nên khom xuống, nhẹ nhàng bế Triệu Chân Tâm lên, chậm rãi bước lên lầu tiến vè phía phòng ngủ. Ha Ha thấy “cha đẹp trai” bế “mẹ xinh đẹp” đi lên lầu thì cũng tung tăng chạy theo. Nhưng lần này cậu chàng lại bị “cha đẹp trai” trừng mắt cho một cái, lại còn lắc lắc đầu mấy cái, ra hiệu cậu chàng không được đi theo. Ha Ha gầm gừ mấy tiếng tủi thân rồi ngoan ngoãn quay trở lại tấm nệm ngủ của mình nằm xuống.

Thái Cẩn Ngôn bế Triệu Chân Tâm vào phòng ngủ, vô cùng gượng nhẹ mà đặt cậu nằm lên nệm. Sau đó hắn còn cẩn thận lấy chăn đắp lại cho cậu. Nhưng tấm chăn vừa phủ lên người của Triệu Chân Tâm thì cậu đã tung chân, hất tay đẩy nó ra một bên. Thái Cẩn Ngôn cúi xuống nhặt lấy chiếc chăn, định đắp lại cho Triệu Chân Tâm thì bỗng giật sững người, nhìn chằm chằm vào bàn tay trái trống trơn của cậu. Sau đó, tầm mắt của hắn thoáng liếc lên cổ của Triệu Chân Tâm. Nơi đó có đeo một sợi dây chuyền không có mặt mà chỉ lồng một chiếc nhẫn bạc kiểu dáng đơn giản. Trên tay trái của Thái Cẩn Ngôn cũng có đeo một chiếc nhẫn kiểu dáng giống hệt như thế ở ngón tay áp út. Đó vốn là nhẫn cưới của bọn họ. Thái Cẩn Ngôn nghẹn một lúc lâu rồi mới khe khẽ thở dài. Thì ra Triệu Chân Tâm không hề muốn đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón tay áp út. Có lẽ cậu không muốn người khác biết rằng cậu đã kết hôn. Hoặc có thể chỉ là cậu không muốn người khác nhận ra cậu đeo cùng một cặp nhẫn cưới với hắn.

Trong lòng nặng nề, Thái Cẩn Ngôn đặt tấm chăn xuống giường rồi chống tay đứng dậy. Hắn phải rời khỏi căn phòng này thôi, nếu không, để cho Triệu Chân Tâm biết được rằng hắn đã thừa lúc cậu ngủ say mà “đột nhập” vào phòng ngủ của cậu như thế này thì cậu sẽ càng ghét hắn nhiều thêm và càng bất mãn với cuộc hôn nhân này hơn nữa.

Tuy nhiên, Thái Cẩn Ngôn đã đánh giá quá cao thể lực của bản thân. Hắn vừa mới kết thúc một buổi đàm phán khá căng thẳng với đối tác, lại phải đáp một chuyến bay dài về nước. Trong suốt chặng đường ấy, tâm trí của hắn vô cùng lo lắng bất an nên không có tâm trạng ăn uống gì cả. Cộng thêm với việc vừa từ bên ngoài lạnh lẽo bước vào bên trong căn nhà ấm áp khiến thân nhiệt của Thái Cẩn Ngôn thay đổi. Vừa rồi hắn lại còn cử động mạnh đột ngột nữa. Thế nên, Thái Cẩn Ngôn vừa đứng dậy thì ngay lập tức thấy đất trời chao đảo. Hắn choáng váng ngã khụy xuống.

Tiếng động vang lên khiến Triệu Chân Tâm đang ngủ bị giật mình thức dậy. Cậu nhìn thấy Thái Cẩn Ngôn đang nửa nằm nửa ngồi ở dưới sàn nhà, bên cạnh giường thì sửng sốt ngẩn ra. Cậu đang nằm mơ đúng không? Bởi vì ban nãy trước khi ngủ thiếp đi, cậu đã mong rằng lúc mở mắt ra sẽ nhìn thấy được Thái Cẩn Ngôn nên giấc mơ này mới chân thật đến thế, đúng không? Bằng không thì, tại sao bây giờ cậu lại đang nằm trên giường, trong phòng ngủ? Triệu Chân Tâm còn nhớ rõ ràng ban nãy cậu đang ôm Ha Ha ngồi trên ghế sô – pha ở phòng khách cơ mà?

Trong lúc Triệu Chân Tâm còn đang hoang mang và Thái Cẩn Ngôn còn đang choáng váng thì tiếng động mà Thái Cẩn Ngôn ngã xuống cũng đã đánh động đến Ha Ha đang tủi thân ở bên dưới. Cậu chàng vội vàng đứng chồm dậy, ngước nhìn lên lầu một lúc rồi dứt khoát phóng vọt lên các bậc thang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK