- Tốt nhất là anh chuộc lỗi cho tốt, nếu không tôi sẽ kể lại toàn bộ chuyện hôm nay cho ông chủ của tôi biết! Hứ!
Minh Nga lộc cộc gõ gót giày rời đi. Phương Hiệp Hòa cũng cầm lấy cốc trà sữa, cẩn thận bước vào thang máy đi lên lầu. Chỉ còn lại Lê Thiên Chi đứng hiu hắt như chiếc lá rời cành vô định rơi trong gió.
Lúc này Thái Cẩn Ngôn đang ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc, cẩn thận xem xét dự án đang triển khai. Tuy
nhiên, sau khi đã xem qua dự án một lượt rồi, Thái Cẩn Ngôn vẫn cảm thấy đầu óc của hắn chưa đủ tỉnh táo để phán đoán công việc. Những lời của Liễu Hồng Hạnh ban nãy quả thật đã để lại dư chấn rất lớn trong lòng của Thái Cẩn Ngôn. Bỗng nhiên Thái Cẩn Ngôn thèm một cốc cà phê đen. Hắn đưa tay cầm điện thoại, định nhờ Phương Hiệp Hòa sẵn tiện gọi giúp hắn một ly cà phê đen không đường theo thói quen. Nhưng màn hình điện thoại vừa sáng lên, Thái Cẩn Ngôn đã trông thấy tin nhắn của Triệu Chân Tâm:
“Hôm nay tôi đến quán cà phê thị sát, khi nào anh tan làm thì nhắn cho tôi, chúng ta cùng về nhà. - Triệu Chân Tâm.”
Con ngươi đen nhánh của Thái Cẩn Ngôn như phát ra ánh sáng lập lòe, ngón tay nắm chặt điện thoại không hiểu sao lại bắt đầu phát run. Chính Thái Cẩn Ngôn cũng không thể gọi tên chính xác cảm xúc trong lòng của hắn lúc này là gì nữa.
Lúc Phương Hiệp Hòa trở lại phòng làm việc của Tổng giám đốc thì nhìn thấy biểu hiện quái lạ của Thái Cẩn Ngôn, tay của anh cũng run lên, suýt chút thì đánh rơi cả cốc trà sữa. Thái Cẩn Ngôn nghe tiếng động mới ngẩng lên nhìn Phương Hiệp Hòa một cái. Thấy người đến là bạn tốt kiêm cộng sự thân tín, Thái Cẩn Ngôn không nhịn được, vừa muốn khoe khoang một chút lại vừa muốn nhờ cậy cố vấn một chút. Hắn nhỏ giọng hỏi:
- Anh Hiệp Hòa, Chân Tâm vừa nhắn tin muốn hẹn tôi cùng nhau về nhà, anh cảm thấy thế nào?
Cái miệng của Phương Hiệp Hòa còn chưa kịp khép lại đã phải hả ra thêm chút nữa. Thế nào là thế nào? Chuyện riêng của vợ chồng nhà anh mà anh lại hỏi tôi “cảm thấy thế nào” thì nghĩa làm sao? Phương Hiệp Hòa còn lâu mới dại dột nêu ra cái gọi là “cảm thấy thế nào”. Nhưng anh cũng không nỡ để Thái Cẩn Ngôn rối rắm một mình. Ngẫm nghĩ một lát, Phương Hiệp Hòa mới nhớ ra “đại sứ tình yêu” đang nằm trong tay của mình. Anh vội nhét cốc trà sữa vào tay của Thái Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng nói:
- Anh cứ làm theo trái tim của mình là được. Còn nếu như vẫn chưa thể quyết định thì uống một chút thức uống cho bình tâm lại, từ từ mà nghĩ xem bản thân anh mong muốn như thế nào.
Thái Cẩn Ngôn nhìn cốc trà sữa trắng ngà, béo ngậy trong mình, có chút ghét bỏ cau mày. Hắn lắc đầu:
- Tôi không uống thứ này đâu, vừa ngọt vừa ngấy. Anh gọi giúp tôi một ly cà phê đen không đường là được.
Phương Hiệp Hòa cười thần bí:
- Anh không uống hết cốc nước này thì chắc chắn anh sẽ hối hận, vô cùng hối hận đấy!
Thái Cẩn Ngôn khó hiểu hỏi lại:
- Tại sao tôi phải hối hận?
Phương Hiệp Hòa không nỡ trêu chọc thêm, vội nói rõ ra cho Thái Cẩn Ngôn biết:
- Cốc nước này là do Triệu Chân Tâm tự tay pha đấy. Nhân viên trong quán của cậu ấy đã mang đến tận đây để giao tận tay cho anh. Tôi vừa xuống sảnh gặp cô gái đó xong và được nhờ mang cốc nước này lên cho anh.
Thái Cẩn Ngôn ngẩn ra, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc xáo trộn. Hắn vừa mừng rỡ như điên vì biết rằng Triệu Chân Tâm đã tự tay pha thức uống cho hắn. Nhưng đồng thời Thái Cẩn Ngôn cũng có chút hụt hẫng vì Triệu Chân Tâm lại không đến mà chỉ nhờ vào người khác. Hơn nữa, thức uống mà cậu pha cho hắn cũng không phải là loại hắn vẫn quen uống. Trong lòng Thái Cẩn Ngôn bỗng nhiên thắt lại. Lẽ nào Triệu Chân Tâm vẫn còn giận hắn? Cậu lại ghét hắn nhiều thêm nữa rồi, đúng không? Cho nên cậu mới chướng mắt hắn, không muốn nhìn thấy mặt của hắn, đến cả thức uống mà hắn thường uống cũng khiến cậu cảm thấy không vừa mắt?
Thế nhưng tại sao cậu lại nhắn tin muốn chờ hắn cùng về nhà?
Thái Cẩn Ngôn hoang mang. Hắn phải làm thế nào mới đúng đây?
Trong lúc Thái Cẩn Ngôn còn đang ngơ ngác suy nghĩ, lại không hề phòng bị Phương Hiệp Hòa, trợ lý toàn năng của tập đoàn Thắng Lợi đã nhân cơ hội ghim ống hút vào cốc trà sữa và nhét vào miệng của Tổng giám đốc nhà mình. Thái Cẩn Ngôn vô thức hút một cái. Ngọt ngọt, béo béo, thơm thơm mùi sữa nhưng vẫn thoang thoảng hương cà phê. Ngon quá! Thái Cẩn Ngôn hút thêm một hơi nữa, tâm trạng ngay lập tức dịu hẳn đi.