Mũi chân của Vũ Hải Yến chĩa xuống đất, nhẹ nhàng chuyển động vài cái, cô ta lại vỗ vỗ lên lưng ghế tựa, rõ ràng là cô ta vô cùng hài lòng với vị trí này.
“Đứng lên!”
Vũ Linh Đan không chút khiêm nhường mà nói: “Tôi còn có chuyện muốn hỏi cô.”
Vũ Hải Yến vẫn chưa có động tĩnh gì, cô ta chỉ ngẩng đầu ên, đôi mắt long lanh xinh đẹp như cánh hoa đào bây giờ lại trở nên xấu xí đến thậm tệ: “Vừa nãy rõ ràng chị đang ở trong xe mà, tại sao chị lại không để ý đến tôi chứ?”
“Tôi không biết cô đang nói gì hết, nhưng bây giờ tốt nhất là cô nên đứng lên đi, nếu không tôi sẽ đưa cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc Vũ
Vũ Linh Đan không hề có phản ứng gì, cố trực tiếp nói lời đe dọa với Vũ Hải Yến.
“Vũ Linh Đan, chị đừng có mà giả nai nữa”
Đột nhiên Vũ Hải Yến đứng dậy, sâu trong ánh mắt hiện lên
vẻ chế nhạo: “Tôi cũng đã nhìn thấy rồi, nhất định là chị đã ở Trên xe của Trương Thiên Thành, làm sao hả, tôi thấy gần đây quan hệ giữa hai người tốt như vậy cơ mà, chẳng lẽ chị có ý định tái hôn sao? Chậc chậc, Vũ Linh Đan à, chị quả thật là rất lợi hại đó nha.”
“Tôi nghe nói Trương Đức Phú cũng đã bị chị mê hoặc đến nỗi ngu muội, cậu ta cũng đã nhanh chóng công bố trước mặt Tất cả mọi người rồi. Vũ Linh Đan ơi là Vũ Linh Đan, cảm phiền chị có thể dạy tôi một vài chiêu được không, rốt cuộc là chị làm như thế nào mà cả hai người con trai của nhà họ Trương đều bị chị mê hoặc say như điếu đổ thế kia chứ.”
“Cô đã nói đủ chưa hả?”
Đợi cho Vũ Hải Yến nói xong, khi cô ta dừng lại để lấy hơi nói nói tiếp thì Vũ Linh Đan lại bình tĩnh hỏi cô ta.
Vũ Hải Yến sửng sốt, sau đó cô ta cau mày lại, đột nhiên sự mức giận hiện lên trong ánh mắt của cô ta, rõ ràng là thái độ không mặn không nhạt của Vũ Linh Đan đã chọc giận cô ta.
“Vũ Linh Đan, chị kéo tôi làm cái gì hả?”
“Tôi biết bản thân tôi không có gì để lôi kéo cô cả, cho nên bây giờ thiết nghĩ rằng tôi nên làm tốt công việc của mình trước đã, nếu như cô không có chuyện gì nữa thì mời cô đi ra khỏi ây.”
Vũ Linh Đan nói với giọng điệu lạnh lùng, cô lập tức đi lướt qua Vũ Hải Yến rồi ngồi lên vị trí của bản thân mình.
Vũ Hải Yến bước vài bước đi lên phía trước, cô ta dừng lại ngay trước bàn làm việc, hít sâu một hơi, cô ta biết rằng Vũ Linh Đan chính là muốn làm cho bản thân cô ta tức giận.
Nhưng cô ta sẽ không dễ dàng bị mắc lừa đâu.
Đợi đến khi cô ta rời đi thì vị trí này chính là của bản thân Vũ Linh Đan rồi.
“Hừ, Vũ Linh Đan, tốt nhất cô đừng khiến cho Trương Thiên Thành chú ý đến cô nữa, suy cho cùng thì nhà họ Vũ chúng ta cũng đã bị mất thể diện một lần rồi, tôi cũng không muốn bị như vậy lần thứ hai đầu!”
Vũ Hải Yến nói xong, cô ta hừ lạnh một tiếng, cái eo nhỏ nhắn lắc lư cứ nghênh ngang như vậy mà đi ra ngoài.
Mất mặt sao?
Ha ha!
Vũ Linh Đan có thể đánh trả bằng nhiều cách, nhưng nếu cô thẳng Vũ Hải Yến thì cô cảm thấy thành tựu ấy không có gì đáng nói cả, đơn giản chỉ là im lặng. Thừa dịp chưa phải đến công trường nên cô đã lấy tài liệu ra để chuẩn bị cho tốt.
Vừa nãy Vũ Hải Yến ngồi xuống vị trí này, quả thật là cô ta
cảm thấy có điều gì đó sai sai, bản thân cô ta vừa mới rời đi lại muốn quay trở lại, nhưng cô ta e rằng việc làm này không hề dễ dàng.
Sau khi buổi hội nghị vào sáng nay kết thúc, Vũ Linh Đan đã được thăng chức lên vị trí người quản lý công trường. Trong phòng làm việc của Vũ Phong Toàn, Vũ Phong Toàn cũng đang nói những lời nói chứa đựng ý vị sâu xa: “Bố thật sự muốn đứng ở bên đó, tuy nói rằng vùng ngoại ô có hơi xa một chút, nhưng mỗi ngày đi đi về về cũng không phải chuyện khó khăn
gì.”
“Nếu muốn nhanh chóng hoàn thành dự án công trình này, tất nhiên bố cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Không cần nữa đầu”
Thật ra, đây cũng được xem như là một phương pháp để nó tránh của nhà họ Vũ.
Vũ Phong Toàn gật gật đầu, đối với cô thì Vũ Phong Toàn vẫn là người cô có thể tin tưởng, bây giờ ông ta nhìn thấy cô một lòng một dạ dốc hết sức mình cho công trình của ông ta, hơn nữa ông ta còn cảm thấy rất vui mừng, lại có chút lo lắng: “Bố vẫn luôn muốn mời Trương Đức Phú đi ăn một bữa cơm nhưng lại không tìm được cơ hội tốt, Linh Đan à, bố thấy hay là tối nay. ..”
“Tối nay không được!”
Vũ Linh Đan buột miệng nói ra.
Vũ Phong Toàn có chút nghi ngờ.
Vũ Linh Đan sợ rằng Vũ Phong Toàn lại giống như lần trước, ông ta ép buộc phải mời Trương Thiên Thành tới đây cho bằng được, sau khi cô dứt khoát từ chối thì cô suy nghĩ một chút, lại nói: “Quan hệ giữa hai anh em nhà họ Trương có vẻ như là không hợp nhau, bây giờ chúng ta còn muốn Trương Thiên Thành làm nhà đầu tư, nếu như để anh ấy biết được chúng ta cũng có hợp tác qua lại với Trương Đức Phú, vậy thì chuyện này sẽ không vui đâu.”
Vũ Phong Toàn cũng thấy lời Vũ Linh Đan nói cũng có lý, ông ta gật gật đầu, biểu cảm trên mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn, cũng có vài phần cười cợt, hỏi: “Vậy còn phía Trương Thiên Thành thì…”
“Chỉ là công việc thôi ạ!”
Vũ Linh Đan giải thích.
“Để con nói, nếu như Trương Thiên Thành đồng ý đến đây gặp bố thì bố cũng phải tiêu tốn một chút công sức mới được, nhưng bố cũng đừng gượng ép bản thân mình quá. Hãy nhìn toàn bộ thành phố H đi, còn có người con trai nào so sánh được với Trương Thiên Thành chứ?
Đối với nguồn lực tài chính thì Trương Thiên Thành nhất
định là người như vậy.
Nhưng để nói về phương diện khác thì… Ha ha, Vũ Linh Đan chỉ có thể cười nhẹ một tiếng.
Tất nhiên cô biết Vũ Phong Toàn sẽ không tốt như vậy mà quan tâm về tình cảm hay cuộc sống của bản thân cô, mục đích của ông ta kể cả người qua đường cũng đã sớm biết được rồi, chỉ có điều bây giờ không phải là lúc để làm bản thân mình mất mặt được, Vũ Linh Đan chỉ cười cười, cô không hề đưa ra một đáp án chính xác nào cả.
Vũ Phong Toàn giống như đã nhìn thấy hi vọng trước mắt, ông ta càng trò chuyện lại càng hăng say hơn, Vũ Linh Đan liếc mắt nhìn đồng hồ, cô làm ra vẻ khó xử nói: “Bố ơi, vào buổi chiều hôm nay có một vài kỹ sư xây dựng muốn gặp con ở công trường.”
“Vậy bố không làm phiền con nữa, con mau đi đi”
Đúng lúc này, Vũ Phong Toàn tạm dừng lại đề tài đang bàn bạc, thúc giục nói.
“Vậy con đi nhé
Vũ Linh Đan mỉm cười một cái, trong lòng cô âm thầm thở
dài một hơi.
Vừa mới ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy Vũ Hải Yến
đang đứng đợi ở cửa, Vũ Linh Đan có chút buồn bực, cô lại nhìn thấy Vũ Hải Yến hừ lạnh một tiếng, cô ta ngẩng đầu lên, lắc mông, ngông nghênh ngạo mạn đi vào trong phòng làm việc.
Sau đó cô ta gọi một tiếng bố nghe có vẻ vô cùng thân thiết, trong phòng làm việc nhanh chóng vang lên tiếng cười của Vũ Phong Toàn mang theo bầu không khí cực kỳ vui mừng phấn khởi.
Vũ Linh Đan bấm nút thang máy, cô lại nhìn đồng hồ tính toán thời gian, nếu như cô nói ngày kia sẽ đi thì hai ngày này sẽ có việc bận rồi.
Sau khi giải quyết xong công việc trong công ty, Vũ Linh Đan lại trở về nhà cô rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, vì cô có rất
nhiều thời gian rảnh rỗi nên cô lại nhớ đến những lời dọa nạt của Trương Thiên Thành, sắc mắt Vũ Linh Đan không nhịn được mà tối tăm đi vài phần.
Cô thử lên trên mạng tìm hiểu thông tin về Trương Thiên Thành bằng chế độ ẩn danh.
Chờ vài phút sau cũng không có kết quả gì, cô cũng cảm thấy bản thân cô như một người vô hình vậy, không một ai có thể nhìn thấy hình dáng của cô, bỗng nhiên cô thở dài một hơi, vẫn là nên lau nhà cửa trước đi.
Tinh tinh tinh!
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Vũ Linh Đan lau đi mồ hôi trên trán, là Vũ Phong Toàn.
“Bố, có chuyện gì không?”
Vũ Linh Đan có hơi chột dạ, cô còn nghĩ rằng là Trương Thiên Thành đến đây thăm dò thông tin cơ, nhanh như vậy đã tìm đến cửa rồi.
“Không có gì, tối nay con về nhà một chuyến đi, về nhà ăn tối cùng với gia đình.”
Câu nói này của Vũ Phong Toàn coi như là một mệnh lệnh.
| Vũ Linh Đan đang muốn từ chối thì nghe thấy Vũ Phong Toàn nói lại lần nữa: “Tối nay con nhất định phải quay về nhà, trong nhà có chuyện quan trọng cần nói với con”
“Được ạ”
“Vào bảy giờ tối nay, con phải về đúng giờ đây nhé!”
Vũ Linh Đan nhìn đồng hồ đeo trên tay, bây giờ đã sáu giờ rồi, trên đường về mất thời gian tận nửa tiếng, cô không hề nói một lời nào mà chỉ nhún vai, cô chạy đến bên cạnh Coco đang nằm ngủ và nói: “Trông nhà nhé, tôi phải đi ra ngoài một chuyển rồi.”
Bảy giờ.
Vũ Linh Đan không lái xe vào trong sân, đồng thời cô cũng chú ý tới chiếc xe mới đang dừng ở bên ngoài, đầu tiên cô còn nghĩ rằng đó là chiếc xe mà Vũ Hải Yến mới mua nên cô cũng không để ý tới nó nữa.
Đợi sau khi vào nhà, cô nghe thấy tiếng cười của Nguyễn | Kim Thanh và Vũ Hải Yến, cô theo bản năng mà dừng lại không
đi tiếp nữa, lúc này cô cảm thấy có lẽ bản thân cô đến đây không đúng lúc.
“Linh Đan, con mau tới đây”
Vẫn là Vũ Phong Toàn vui vẻ lên tiếng chào đón cô.
Vũ Linh Đan gật gật đầu, sau khi cô đi tới thì nhìn thấy một người con trai ăn mặc xanh đỏ tím vàng đang ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt người này trắng nõn nà, mày kiếm mắt sâu, mặc tây phục đi giày da, dáng vẻ rất sang trọng.
“Xin chào, tôi là Phan Phùng Hiểu!”
Đối phương đứng dậy, đưa tay ra chào hỏi.
Vũ Linh Đan miễn cưỡng làm ra vẻ tươi cười niềm nở, nhìn tư thế này cô cũng đoán được thân phận của anh ta, cô liếc nhìn Vũ Hải Yến một cái, đằng sau rõ ràng là một vẻ mặt tràn đầy sự căng thẳng, Vũ Linh Đan cũng không nói gì nhiều, cô cầm lấy tay của đối phương.