Lại một lần nữa bị lợi dụng, Vũ Linh Đan cắt miếng thịt bò trên đĩa đến nát nhừ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kim loại va vào nhau nghe cực kì chói tai.
Đây là một hành vi cực kì thiếu văn hóa.
Trương Thiên Thành vẫn không tức giận, chỉ đè tay cô lại, nhấc đĩa của cô sang bên mình, giúp cô cắt thịt bò.
Biết rõ chỉ là diễn, nhưng Vũ Linh Đan vẫn không kìm được mà nhìn về phía Trương Thiên Thành, tấm lưng rộng vững chãi của người đàn ông ấy thẳng tắp, động tác tao nhã lại thành thạo, cắt miếng thịt bò đều tăm tắp, Vũ Linh Đan không khỏi cảm thán trong lòng, người đàn ông này đến cả việc cắt thịt bò cũng cool đến làm người ta mờ cả mắt.
“Ăn đi”
Trương Thiên Thành đặt đĩa thịt trở lại trước mặt cô, thấy Vũ Linh Đan ngồi im không động đậy, anh cười nói: “Còn muốn tôi đút cho cô à?”
Dứt lời, anh còn xiên một miếng, đưa lên miệng cho cô.
“Thôi để tôi tự làm”
Vũ Linh Đan cố gắng đè trái tim đang điên cuồng nhảy loạn xuống, dù là diễn trò thôi thì đối với tinh thân của Vũ Linh Đan, cử chỉ này cũng đã vượt ngoài khả năng chịu đựng, cô vội đón lấy dao rĩa, từ tốn ăn từng miếng.
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Vũ Linh Đan, vẻ mặt Trương Thiên Thành thoạt nhìn thực rất thỏa mãn.
Trương Thiên Thành không ăn nhiều, anh chỉ bưng ly rượu thong thả thưởng thức, ánh mắt thường thường rơi xuống gương mặt của Vũ Linh Đan, dù đang ở phòng VVIP của khách sạn Thiên Hồng, nếm món bít tết cao cấp nhất, mà dáng ăn của cô nàng này vẫn không nhã nhặn hơn bình thường là bao.
Nhưng không hiểu vì sao, anh lại không thấy chán ghét.
“Vũ Linh Đan, có ai từng nói với cô rằng, dáng ăn uống của cô xấu xí lắm không?”
Trương Thiên Thành bỗng nhiên lên tiếng.
Đây không phải lần đầu Trương Thiên Thành ra mặt chê bai dáng ăn cơm của cô không được đẹp, Vũ Linh Đan còn không thèm ngừng lấy một giây, tay miệng cùng tăng nhanh tốc độ, sau đó mới nói: “Miếng thịt bò ngon thế này, có phải ngày nào tôi cũng được ăn đâu, khó khăn lắm mới có cơ hội, chắc chắn phải ăn cho sạch mới được chứ”
Nói xong, Vũ Linh Đan nhìn sang miếng bít tết còn nguyên trên đĩa của Trương Thiên Thành, cô nói thẳng: “Miếng kia, nếu anh không ăn thì để tôi ăn nhé.”
Nụ cười trên môi Trương Thiên Thành lập tức cứng đờ, rốt cuộc cô nàng này có nghe mình nói gì không vậy?
Vũ Linh Đan căn bản chẳng thèm để ý đến cái nhìn của Trương Thiên Thành, anh không phản đối, cô liền tự đứng dậy bưng đĩa thịt lại chỗ mình, tùy tiện cắt vài miếng, thồn vào trong miệng.
“Thôi đi”
Trương Thiên Thành bỗng cáu kỉnh cắt ngang, sau đó đứng phắt lên, đi ra ngoài.
Cửa phòng ăn VVỊP vừa mở ra, lập tức không gian sáng bừng lên.
Loại bầu không khí mông lung mờ ảo ban nãy bỗng chốc biến mất không còn.
Vũ Linh Đan chỉ nhìn thấy một anh chàng đang nổi giận đùng đùng, chỉ vào cửa, không thèm nhìn cô lấy một cái: “Bây giờ, lập tức bắt xe đi ngay”
Vũ Linh Đan nhét thêm một miếng thịt bò vào miệng, thầm nghĩ, thịt ngon thế này phải bỏ thì uổng quá.
Nhưng bây giờ Trương Thiên Thành đang nổi nóng, Vũ Linh Đan cũng không dám nhiều lời, câm áo khoác lên đi ra ngoài luôn.
Ngoài cửa, Trần Đức Bảo đã đuổi hết phóng viên đi rồi, anh đi đến trước mặt hai người.
“Tổng giám đốc Trương, chỉ cần tin tức hôm nay bị dò rỉ ra ngoài, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng ban đầu Tổng giám đốc muốn bảo vệ bà nhà, cho nên mới đe dọa phóng viên.”
“Tốt nhất là anh nói được thì làm được”
Trương Thiên Thành lạnh giọng nói, con ngươi băng giá nhìn chăm chằm vào Vũ Linh Đan, toát ra thứ sát khí vô hình.
“Đương nhiên rồi ạ”
Trần Đức Bảo nói, thoáng nhấc mắt nhìn hai người một cái, cứ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng cũng may nhiệm vụ của mình đã kết thúc, anh ấy tiện thể nói nay phải cắt nối biên tập gấp mấy cái video này, tôi qua bên phòng quan hệ đối ngoại giám sát bọn họ, không quấy rầy hai vị nữa”
Nói xong Trần Đức Bảo nhanh nhẹn rời khỏi hiện trường như đang chạy trốn.
“Tôi đưa cô về”
Trương Thiên Thành đen mặt lại, đi vào thang máy.
Tay Vũ Linh Đan còn đang cầm điện thoại di động, vừa rồi cô mới lén gọi cho Trương Đức Phú, nhưng mãi vẫn không có người bắt máy.
“Tôi muốn ra ngoài một mình”
Vũ Linh Đan thản nhiên nói.
Vừa rồi mới đề yêu cầu xong, Trương Thiên Thành không có lí do gì để từ chối.
Cuối cùng, Vũ Linh Đan đứng ven đường vẫy một chiếc xe, đến một khách sạn thuộc Tập đoàn Á Đông, cô nhớ rõ Trương Đức Phú đã từng nói với mình, nếu muốn tìm cậu ta thì cứ tới thẳng đó là được.
Nhưng hiện tại, cô không dám chắc chắn, bởi nếu Trương Đức Phú muốn tránh mặt cô thì sẽ không dễ dàng để cô tìm được như vậy.
Nửa giờ sau.
Vũ Linh Đan xuống xe, vào sảnh tiếp khách của khách sạn, tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống, vừa qua giờ cơm, bất kể Trương Đức Phú có phải đi gặp khách hay không thì cũng phải xuống ăn cơm đi.
“Cô lên trước đi, tôi mua vài thứ rồi lên sau”
Trong sảnh tiếp khách, có một thanh niên đội mũ lưỡi trai, ôm eo một cô gái xinh đẹp, kề tai cô gái nói nhỏ đôi câu rồi đi ra ngoài.
Vũ Linh Đan nghe được tiếng trò chuyện bèn quay đầu nhìn, mặc dù Trương Đức Phú đội mũ lưỡi trai nhưng Vũ Linh Đan chỉ liếc qua một cái liền nhận ra cậu ta ngay.
“Trương Đức Phú.”
Vũ Linh Đan hô lên một tiếng đầy kinh ngạc, sau đó vội vàng đuổi theo, tiếc rằng cự li giữa hai người quá xa, Trương Đức Phú đi thẳng ra khỏi khách sạn.
Ngay lúc Vũ Linh Đan đang muốn đuổi theo, cô gái trẻ vừa đi cùng Trương Đức Phú quét mắt nhìn trên nhìn dưới cô một lượt, trong mắt tràn ngập đề phòng và cảnh giác: “Cô tìm Trương Đức Phú làm gì?”
Vũ Linh Đan cũng quan sát đối phương một chút, không có ấn tượng gì, bèn đẩy cô ta ra, tiếp tục đuổi theo.
“Cô đứng lại ngay!”
Cô nàng kia thấy mình bị bỏ qua, giọng nói lập tức nâng cao lên, quát lớn một tiếng rồi kéo chặt túi của Vũ Linh Đan, đồng thời hét lên: “Cô chưa nói cho tôi biết, cô và Trương Đức Phú rốt cuộc có quan hệ gì”
Buổi tối, sảnh tiếp khách vốn khá đông người, lúc này đều bị tiếng quát lôi kéo, tập trung ánh mắt về phía hai cô gái.
Vũ Linh Đan chỉ một lòng muốn thoát khỏi cô gái này, căn bản không muốn dây dưa nhiều, cô ra sức đẩy cô ta ra rồi xông thẳng về phía cửa.
Đáng tiếc, bên ngoài dòng xe qua lại như mắc cửi, đâu còn bóng dáng Trương Đức Phú.
Cô gái vừa bị đẩy ngã cũng đuổi tới, vung tay tát một cái, Vũ Linh Đan nghiêng người tránh khỏi.
“Con đàn bà này không biết xấu hổ hả, theo đến tận khách sạn để quyến rũ đàn ông, có phải Trương Đức Phú đá cô rồi, cô không chịu cam lòng…”
Cô ả kia càng nói càng khó nghe, sắc mặt Vũ Linh Đan tối sầm lại, trông tình hình này, thì cô nàng trẻ tuổi xinh đẹp kia là bạn gái của Trương Đức Phú?
Nhớ tới thái độ thường ngày của Trương Đức Phú, Vũ Linh Đan giữ khoảng cách nhất định với cô ta rồi nói: “Xin lỗi, tôi chưa từng nghe Trương Đức Phú nói có bạn gái bao giờ.”
Cô ả kia hùng hùng hổ hổ, kiêu ngạo hống hách, không hề để mắt đến Vũ Linh Đan.
Dù sao thì, nhà họ Mạc với nhà họ Trương mới là môn đăng hộ đối, trước đây theo đuổi Trương Thiên Thành không được, hiện tại nhất định không thể để Trương Đức Phú thoát khỏi bàn tay cô ta.
Thấy Vũ Linh Đan đứng đó không nhúc nhích, Mạc Thanh Nga không nhịn được bèn đưa mắt nhìn kĩ vài lần, sau đó nhíu mày: “Mà hình như tôi gặp cô ở đâu rồi thì phải”
Vũ Linh Đan không muốn rước thêm phiền phức vào người, cô trở lại chỗ cũ ngồi chờ, nói với cô gái sau lưng mình: “Cô cứ yên tâm, tôi không có quan hệ gì với Trương Đức Phú hết, hôm nay tới tìm cậu ấy chỉ là để hỏi rõ một việc mà thôi”
“Có chuyện gì mà không nói qua điện thoại được, loại đàn bà như cô, tôi cũng gặp nhiều rồi”
Mạc Thanh Nga căn bản không tin lí do của Vũ Linh Đan, tròng mắt sắp trợn trắng đến nơi.