Trần Đức Bảo hơi lo lắng.
“Hay là chúng ta hỏi Chủ tịch Hiền, khi ông Hiền còn nắm quyền thì có quan hệ rất sâu với bên kia. Chỉ là qua nhiều năm rồi, cũng không biết…”
Trần Đức Bảo cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt Trương Thiên Thành, quả thật là sóng gió dồn dập, việc này chưa xong việc khác đã đến, Á Đông đang bước vào thời kì khủng hoảng.
“Nhà máy bột mì không thể vô duyên vô cớ xảy ra chuyện lớn như vậy được, cậu đi tìm bộ phận PR thương lượng trước xem, có thể xoa dịu thì xoa dịu, không thể xoa dịu thì trực tiếp trấn áp, đồng thời chú ý từng động tĩnh của Trương Đức Phú trong mấy ngày này.”
Trương Thiên Thành vừa nhắc đến thì Trần Đức Bảo đã hiểu được Trương Thiên Thành muốn làm cái gì, sự ngạc nhiên khẽ hiện trên mặt anh ta, nhưng lại không nói gì.
“Tôi biết rồi.”
Trương Thiên Thành ngồi trên ghế trong phòng làm việc, tư thế ngồi trên ghế khẽ thay đổi khi xoay ghế.
Hai ngày nay Trương Đức Phú trầm lặng hơn nhưng càng yên lặng lại càng kỳ lạ.
Anh hiểu rất rõ tính cách của Trương Đức Phú, anh không thể nào quên những lời sỉ nhục trong bệnh viện, cộng với phí đấu giá một triệu đô la, thời hạn một tháng sẽ kết thúc sớm thôi.
Nếu Trương Đức Phú không thể bỏ ra nổi thì Á Đông sẽ lại gặp sóng gió, mình là người ngăn cơn sóng dữ tất nhiên sẽ chiếm được cảm tình của rất nhiều người, nhưng hết lần này đến lần khác lại xảy ra chuyện vào thời điểm mấu chốt.
Vẫn là nhà máy bột mì mà anh ít quan tâm, việc này cũng không khó để đoán ra.
Trương Thiên Thành đứng dậy, cầm lấy áo khoác rồi vội vàng bước ra ngoài, thư kí nói: “Tổng giám đốc Thành, Giám đốc Vũ của Tập đoàn Bạch Đằng vừa gọi đến, nói là có chuyện tìm anh.”
Trương Thiên Thành nhíu mày.
Lúc này anh không có thời gian lo lắng chuyện khác, không chút nghĩ ngợi trực tiếp nói: “Cứ nói là tôi có chuyện.”
“Vâng.”
Thư ký nhanh chóng gọi lại cho Vũ Linh Đan, nói rõ tình huống, trong lòng Vũ Linh Đan khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ người đàn ông này nói không tính toán gì, nói muốn giúp mình nhưng đến giờ vẫn không có kết quả gì.
Vũ Linh Đan không chờ được điện thoại của Trương Thiên Thành nhưng lại chờ được điện thoại Vũ Phong Toàn, vẫn nói chuyện cũ.
Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn làm như vậy, lãng phí thời gian ba ngày một cách vô ích. Nhưng mà Vũ Linh Đan không nói câu nào, chỉ sảng khoái đồng ý.
Trong điện thoại, Vũ Phong Toàn do dự hỏi Vũ Linh Đan giải quyết mọi chuyện như thế nào rồi.
“Vẫn đang giải quyết.”
Vũ Linh Đan chống trán, cố chống lại cơn đau đầu.
“Đã như thế này rồi, bố thấy hay là khoảng thời gian này con đừng đi làm nữa, tránh cho dư luận lại nặng hơn, theo bố thấy thì nên giao chuyện này cho Hải Yến làm, để con bé chia sẻ gánh nặng với con.”
“Bố nói gì?”
Vũ Linh Đan từ trên ghế ngồi bật dậy, không thể tin được hỏi: “Hiện tại hợp đồng này sắp đến bước cuối là ký kết rồi mà bố lại bảo con giao cho Vũ Hải Yến, vậy công sức của con thì sao?”