Hình như nghe cũng có đạo lí, Vũ Linh Đan gật đầu, ý bảo Trương Thiên Thành tiếp tục nói.
Trương Thiên Thành hít một hơi thật sâu, vẻ mặt lại trở nên kỳ lạ, giống như có chút khó nói, điều này lại càng làm cho Vũ Linh Đan cảm thấy tò mò, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc thì anh nghĩ đến chuyện gì thế?”
“Cô nói xem lúc đó chúng ta ở cùng nhau, camera giám sát không quay lại được chút nào sao? Chính là lúc tôi chạy đến cứu cô và những chuyện xảy ra sau đó nữa.”
Trương Thiên Thành nói liền một hơi, cuối cùng giả vờ lơ đãng nhìn qua Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan cũng chỉ thản nhiên ồ một tiếng, vẻ mặt không có một chút biểu cảm dư thừa nào.
Lúc Trương Thiên Thành cho rằng chuyện này khả thi, thở phào nhẹ nhõm thì Vũ Linh Đan hỏi ngược lại: “Như thế thì có gì khác đâu, không phải cũng tổn hại danh dự của tôi sao?”
“Cô nói cái gì?”
Dường như người đàn ông không thể tin được, cảm thấy là do tai mình nghe nhầm.
Vẻ mặt Vũ Linh Đan đầy bất lực, giang hai tay ra, bất đắc dĩ nói: “Những lời anh vừa nói chẳng qua là thay đổi một người đàn ông khác, kết quả cũng không thay đổi gì, anh xuất hiện hay những người đàn ông kia xuất hiện cũng không khác gì nhau.”
“Trong lòng cô, tôi cũng giống với bọn họ hả? Vũ Linh Đan?”
Vũ Linh Đan đã thành công chọc giận Trương Thiên Thành, thân thể anh nghiêng về phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan một cách hằn học.
Vũ Linh Đan cũng không chịu thua kém, bình thản nói: “Trong mắt tôi thì những việc anh làm thực sự không khác gì bọn họ cả.”
Không phải đều ép buộc mình làm những việc bản thân không thích sao?
Trương Thiên Thành nhắm hai mắt lại hít sâu, đôi tay run rẩy dường như đang cố nén lửa giận trong lòng. Qua một lúc lâu Trương Thiên Thành mới bình tĩnh nói: “Vũ Linh Đan, hiện tại tôi đều là vì muốn tốt cho cô, cô đừng có mà không biết điều.”
“Vậy được, tôi không cần sự giúp đỡ của anh, có được không ?”
Vũ Linh Đan nói một cách bình tĩnh.
“Cô…”
Lần này Trương Thiên Thành rất tức giận, khuôn mặt vốn đang đỏ bừng dần trở nên xanh xám, anh vừa chỉ tay vào Vũ Linh Đan vừa nói: “Được lắm, Vũ Linh Đan, nếu lần này tôi lại can thiệp thì tôi không mang họ Trương nữa.”
“Đừng nói lời tuyệt tình như thế, bên phía Dương Thanh My chỉ có anh có thể ra mặt thôi.”
Lúc giải quyết việc chung thì Vũ Linh Đan hoàn toàn không mang theo chút cảm xúc nào.
Trương Thiên Thành hoàn toàn không còn gì để nói, sau khi chỉ tay mấy lần về phía Vũ Linh Đan thì cũng đành bỏ đi.
Phù!
Vũ Linh Đan đứng trong lớp bụi đất do chiếc Maybach cuốn lên, ánh mắt sáng rực, cuối cùng cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Theo ý kiến của cô thì chỉ cần mình cô bị dính vào loại tin tức này là đủ rồi, không cần kéo thêm Trương Thiên Thành xuống nước cùng.
Nhưng Trương Thiên Thành có thể nghĩ đến việc giúp đỡ cô đã khiến cô cảm thấy rất kinh ngạc.
“Dường như gần đây người đàn ông này lại đổi tính nết, chẳng lẽ gặp được chuyện gì tốt sao?”
Vũ Linh Đan khẽ lẩm bẩm.