Thấy xung quanh có không ít công nhân nhìn lại, Dương Thanh My cười lạnh, thấp giọng nói: “Chỉ cần cô đồng ý với tôi rằng sẽ không gặp Trương Đức Phú nữa, tôi sẽ không nói chuyện đó ra ngoài, nếu không.”
Vũ Linh Đan nheo mắt lại.
Đây là chỗ làm việc của cô, cô cũng biết lần này Dương Thanh My qua đây là muốn uy hiếp cái gì nhưng không hề sợ, dù sao chỗ này cũng chẳng phải tập đoàn Á Đông.
Vũ Linh Đan nói: “Không thì bà định thế nào? Bà thử hỏi công nhân trên công trường của tôi xem, là tôi mặt dày tìm Trương Đức Phú, hay là Trương Đức Phú mặt dày tìm tôi?”
Vũ Linh Đan không hề khống chế giọng nói của mình, lúc nấy cô chẳng làm gì sai cả, đương nhiên chẳng việc gì phải sợ hãi.
“Không được nói con trai tôi như vậy!”
Vừa nghe thấy hai chữ “mặt dày”, mắt Dương Thanh My đỏ ngầu.
Bà ta có thể nói người khác như vậy, nhưng người khác không được phép nói con trai bà ta như thế.
Bà ta lập tức giơ tay lên tất cái nữa, Vũ Linh Đan vội vàng lùi về phía sau, cô không muốn dây dưa nhiều với bà ta, liền nói: “Bà Trường, những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, nếu bà muốn bịa đặt thì tôi cũng chẳng ngăn được, có điều phiền bà hãy nói chuyện với Trương Đức Phú nhiều hơn một chút, bảo cậu ta không cần tới thăm tôi hàng ngày đầu.”
Vũ Linh Đan nói vậy là vì thật sự không muốn Trương Đức Phú qua đây nữa.
Nhưng Dương Thanh My nghe xong thì ý nghĩa đã hoàn toàn thay đổi.
Bà ta không thích Trương Đức Phú qua đây, Vũ Linh Đan lại nói cậu ta sẽ qua hàng ngày, rõ ràng là đang khiêu khích bà ta
mà.
Tính tình Dương Thanh My thô bạo đầu chịu được những điều này, lập tức xông đến, sau đó ra hiệu, mấy người đàn ông mặc áo đen cũng tiến lên.
Vũ Linh Đan bị vệ sĩ vây xung quanh, Dương Thanh My cười lạnh, ép mình tỉnh táo lại, nói: “Chỉ cần hôm nay cô đảm bảo với
tôi, chắc chắn tôi sẽ không làm khó dễ cô nữa.”
Vũ Linh Đan cười lạnh, cô không sợ, cho nên cứ đứng im tại chỗ, không nói một lời.
Không bao lâu sau, nhóm công nhân đứng bên cạnh xem náo nhiệt đều cầm công cụ trong tay, vây quanh đám người kia.
Dương Thanh My nhíu mày.
Bà ta hừ lạnh một tiếng: “Các người muốn làm gì?”
“Chúng tôi muốn làm gì, hoàn toàn dựa vào chuyện bà sẽ làm gì Giám sát Đan, biết điều thì mau cút đi cho tôi!”
Một công nhân trong đó giơ xẻng sắt lên, lớn tiếng nói.
“Các người thử ra tay xem!”
Dương Thanh My không hề bị dọa, chỉ phát cáu với Vũ Linh Đan: “Sao nào, Vũ Linh Đan, cố định ra tay với tôi đấy à?”
Người không biết xấu hổ đúng là vô địch thiên hạ, bà ta tưởng người trên đời này đều phải nhường nhịn bà ta chắc?
Vũ Linh Đan tức đến mức bật cười, trong lòng cảm thán vì nhóm công nhân đứng về phía mình, đồng thời nói với Dương Thanh My: “Bà Trương, bà muốn bắt nạt tôi mà không cho tôi tự cứu mình à? Đấy, bà đánh đi!”
“Cô…”